THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch giả: KìNgộ
Biên: Đình Phong

Vào năm đó, Trấn Tây Thần Hậu đã chết không mấy quang vinh, không phải chỉ có trường hợp này, năm đó mười ba Thần Hậu của Đại Ngụy cũng có hơn phân nửa cũng chết không được quang minh. Cho nên, phần mộ của bọn họ cũng rất đơn sơ.

Trường hợp của Trấn Tây Thần Hậu còn có Viên gia đứng ra an táng, lập miếu thờ, thậm chí hằng năm còn cử người đi tu sửa, cũng coi như có kết cục tốt. Dù sao thì đại đa số Thần Hậu còn lại cũng không biết được an táng ở nơi nào, còn có không ít người không được chôn cất đàng hoàng.

Viên gia cũng đã làm tận lực rồi.

Miếu thờ không lớn lắm, mặc dù có tu sửa hằng năm nhưng thời gian trôi qua rất lâu nên miếu cũng đã có phần xuống cấp. Trước tượng thần đặt một cái lư hương, bên trong cắm một vài nén hương tàn, có lẽ đã lâu lắm rồi chưa ai đến đây tế bái.

Ma Thanh Linh không biết lịch sử của ngôi miếu này, nàng quay đầu nhìn người mặc đồ đen, giống như đang muốn hỏi ý của y.

Người mặc đồ đen cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Hủy đi."

Ma Thanh Linh gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho người đứng ở sau lưng. Bọn họ hiểu ý, sau lưng lập tức có mấy binh sĩ Man tộc cường tráng đi tới bức tượng thần đã có chút rong rêu.

Từng tiếng trầm đục vang lên, bức tượng và cả những thức được bày biện trên án đài trước bức tượng đều bị những binh sĩ hất xuống đất lộ ra bên dưới là cái đài cao bằng đá.

Binh sĩ hơi chút do dự nhìn Ma Thanh Linh, đợi đến khi nàng ra hiệu đồng ý thì họ mới lấy chiếc rìu to ở sau lưng rồi cùng bổ lên bệ đá đó.

Cái đài cao kia cũng chỉ đúc từ loại đá bình thường nên chẳng bao lâu nó đã bị đập bể, lộ ra bên trong một cái quan tài.

Đến khi các binh sĩ lôi cái quan tài ra thì sắc mặt Ma Thanh Linh hiện lên vẻ khó hiểu.

Quan tài này cũng không có chỗ nào khác lạ mà lại rất bình thường, từ chất liệu cho đến hoa văn trang trí bên ngoài đều rất bình thường, thậm chí phía hai bên dọc theo quan tài cũng vậy. Nàng không khỏi có chút nghi ngờ, chẳng lẽ bên trong quan tài có vật có thể cứu được phụ hoàng.

Nhưng lúc này, đôi mắt người mặt đồ đen toát ra vẻ mừng rõ, khóe miệng cười nhạt, còn cái người tên Viên Hưng Tùng càng lộ rõ vẻ vui mừng tham lam hơn, đôi mắt lão như lóe hồng mang, lưỡi khẽ liếm bờ môi, giống như dân chạy nạn lâu ngày đói khát nhìn thấy món ngon nhất trên đời, trên mặt không kìm nổi vẻ thèm muốn nhưng rất nhanh nó được lão mạnh mẽ ép xuống.

Bởi vì quan tài này nhìn rất bình thường, nên khi phá vỡ quan tài, mấy binh sĩ sợ lỡ tay phá vỡ đồ vật bên trong nên đã nhẹ tay hơn. Lúc bọn họ đập rìu lên quan tài thì nó bỗng phát ra ánh sáng vàng di chuyển một lượt khắp quan tài, thân thể những quân Man kia chấn động như bị lực lượng cực kỳ đáng sợ trùng kích. Một khắc sau, tất cả đều rên lên một tiếng kêu đau đớn, cơ thể giống như diều đứt dây văng ngược ra sau. Vách tường của ngôi miếu vốn đã xuống cấp rồi, lại bị đám binh sĩ tông vào nên đã sụp đỗ hoàn toàn, cả ngôi miếu cũng ầm ầm đổ theo đó.

Một đạo linh lực bay ra từ trong người áo đen, bao phủ mọi người trong đó, đỉnh ngôi miếu sụp xuống nhưng không ảnh hưởng gì đến mọi người.

Sau mấy chục hơi thở, bụi bặm cũng dần tản đi, lộ ra chiếc lồng hình bán cầu được tạo từ linh lực của người mặc đồ đen, bên trong đó có mấy người. Lúc này, người mặc đồ đen cũng thu hồi linh lực của mình, y cất bước đi về phía trước, thân thể có chút rung động vì vui mừng, trong con ngươi toát ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ.

Sắc mặt Ma Thanh Linh cũng biến đổi, hiện tại nàng đã biết cái quan tài này không phải đồ bình thường, trong tâm không khỏi dâng lên chút chờ mong.

Người mặc đồ đen đưa tay ra, y vuốt nhẹ chiếc quan tài, giống như đang vuốt ve tình nhân xa cách đã lâu.

"Năm đó mất đi tám giọt thần huyết, quả nhiên một giọt được giấu ở chỗ này." Y nỉ non với chính bản thân mình.

Sau đó, y không nhiều lời nữa, hai tay nhanh chóng kết ấn lại không ngừng biến hóa, miệng phát ra những âm tiết không thể hiểu được.

Cùng lúc đó, từng tia sáng màu máu hiện ra từ cơ thể y, không ngừng tuôn chảy về phía quan tài.

Ánh sáng màu vàng trên quan tài bừng sáng mạnh mẽ, dây dưa với sương mù màu máu, giống như thủy hỏa gặp nhau, không ngừng hòa tan đối phương nhưng cũng giội tắt bản thân.

Nhóm người Ma Thanh Linh khẩn trương theo dõi tình hình trước mắt, bọn họ biết rằng khi quan tài mở ra, đồ vật mà người mặc đồ đen nói đến có thể đang ở trong đó. Nhưng không ai chú ý tới Viên Hưng Tùng khúm núm đứng một bên đang tham lam nhìn về phía quan tài.

Ước chừng qua nửa khắc, hô hấp người mặc đồ đen dần có chút hỗn loạn, trên trán cũng xuất hiện những giọt mồ hôi. Nhưng cũng may mắn, ánh sáng màu vàng trên chiếc quan tài kia đã dần ảm đạm, giống như đã không thể nào chống lại được màn sương mù màu máu của người mặc đồ đen nữa, sau một lúc nó cũng hoàn toàn tản đi.

Ngay lúc ấy, quan tài bắt đầu run chấn kịch liệt, giống như có đồ vật gì muốn phá quan chui ra.

Một tia sáng màu đỏ còn chói mắt hơn so với trên người mặc đồ đen từ trong khe hở quan tài bắn ra, người mặt đồ đen đang thở hổn hển thấy vậy thì nở nụ cười nhạt. Y vươn tay cách không nắm vật về phía quan tài, phiến đá che chở phía trên nó hoàn toàn vỡ nát thành bụi.

Theo đó trong chiếc quan tài lộ ra một người đàn ông đang yên tĩnh nằm đó.

Trông gã rất là bình thường, không biết đang rơi vào trạng thái ngủ say hay là đã chết, nhưng dù có thế nào thì vẻ mặt cũng rất nghiêm túc. Nếu Tô Trường An có mặt ở đây lúc này thì chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, vì người đàn ông trước mắt này và cái vị Thần tướng Trấn Tây Quan giống nhau đến bảy tám phần.

Đương nhiên, lúc này đây không ai để ý đến dung nhan của người đàn ông này, thậm chí còn không quan tâm hay cảm thán thời gian đã trôi qua hơn mười năm nhưng vì sao gã vẫn còn giữ được bộ dáng như trước.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn vào giọt máu đang chậm rãi trôi nổi lên không trung từ lúc quan tài bị mở ra, bên trong giọt máu ấy bao bọc ánh sáng vàng kim.

Ma Thanh Linh cùng Ma Hải Da đều kích động. Tuy không biết giọt máu này rốt cuộc là vật gì nhưng trên nó đang phát ra linh lực cực mạnh. Vì thế ai cũng hiểu rằng đây là một thứ vô cùng trân quý, mà thứ này chính là mục đích của bọn họ tới đây.

Người mặc đồ đen trước nay luôn lãnh đạm cũng không nén được vẻ vui mừng, trong con ngươi y toát ra ánh sáng đỏ cuồn cuộn. Y có hơi kích động vươn tay muốn lấy giọt thần huyết trước mắt.

Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên. Người mặt đồ đen hoảng hốt, khí đen quanh thân bắt đầu cuồn cuộn, miệng quát to: "Viên Hưng Tùng, ngươi dám!"

Nhưng vừa rồi để phá vỡ phong ấn màu vàng bên ngoài chiếc quan tài, y đã mất đi không ít linh lực, mà linh lực trên người Viên Hưng Tùng giờ này còn hùng mạnh hơn so với tưởng tượng của y. Cho nên, mặc cho người áo đen có tức giận thế nào đi nữa, Viên Hưng Tùng với thân hình già nua cũng lướt qua trước mắt y, vươn tay đoạt giọt thần huyết.

Biến cố bỗng nhiên xảy ra làm cho mọi người tại đương trường đều bất ngờ. Đến khi mọi người bình tĩnh lấy lại tinh thần thì Viên Hưng Tùng đã nắm được giọt thần huyết trong tay. Vẻ mặt lão rất hưng phấn, ánh sáng từ giọt máu tỏa ra chiếu sáng gương mặt tham lam đầy nếp nhăn của lão làm cho hình dạng của nó có chút vặn vẹo.

"Viên Hưng Tùng! Ngươi muốn chết!" Không đợi Ma Thanh Linh phản ứng, người mặc đồ đen đã nhìn về phía Viên Hưng Tùng nghiến răng nghiến lợi nói.

"Muốn chết?" Sắc mặt Viên Hưng Tùng có chút điên cuồng. "Ngươi cho rằng ta không biết hay sao? Các ngươi muốn dùng nó để cứu cái tính mạng của tên Man Vương bỏ đi kia. Ta vì các ngươi đã ruồng bỏ bộ tộc, bỏ tổ tiên, buông bỏ tất cả, ta không thể chết được! Ta chỉ cần có nó, ta sẽ không chết, thậm chí còn có thể trở nên hùng mạnh hơn!"

"Ngươi căn bản không hề biết gì về nó! Nó là..." Người mặc đồ đen còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Ta làm sao không biết! Nó là thuốc! Chẳng qua so với cái loại thuốc mà các ngươi từng cho ta, nó còn mạnh hơn. Chỉ cần nuốt nó, ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, ta có thể bất tử!" Càng nói, vẻ mặt Viên Hưng Tùng càng điên cuồng, lão há miệng, trong tiếng kinh hô của mọi người, nuốt giọt thần huyết ấy vào trong miệng.

Tô Trường An sau khi cảm ứng được khí tức của giọt thần huyết thì cắm đầu chạy đến nơi ấy. Nhưng chưa được bao lâu, hắn đã ngừng lại. Hắn đã đi tới mảnh đất trống mà quân đội đã từng đóng quân và trước mắt hắn chằng chịt những thây khô.

Hắn khó có thể phân biệt ra dung mạo của bọn họ, nhưng từ quần áo hắn có thể đoán được trong số bọn họ có rất nhiều người đã từng là binh lính của Trấn Tây Quan, và trong đó còn có dân chúng của thành Lai Vân.

Hiện tại, bọn họ đã chết.

Thi thể của bọn họ giống như món đồ bị bỏ đi, ném lung tung trên mặt đất, mặt mũi khô héo, nhưng ánh mắt lại mở to, không khó để đoán được rằng trước khi chết bọn họ đã rất sợ hãi và tuyệt vọng.

Tô Trường An đứng trước mảnh đất toàn thi thể, nhìn dưới chân những người đã chết, thân thể của hắn đang run rẩy.

Trước kia hắn luôn nghe người ta nói đến những sư thúc tổ của mình đã quên cả sống chết của bản thân để cứu vớt muôn dân, tuy hắn thích những chuyện xưa cũng rất sùng kính mấy vị sư thúc tổ chưa từng gặp bao giờ.

Nhưng rồi, muôn dân trăm họ? Rốt cuộc nó là cái gì? Nó là một khái niệm rất mông lung, mông lung như những tòa lầu các ở trên không trung. Bây giờ, hắn nhìn những thi thể dưới chân, hắn đã bắt đầu hiểu một chút.

Lệ khí đã bị đè ép bởi chính hắn đã bắt đầu điên cuồn nổi dậy, hắn biết điều này không tốt, nó sẽ mang đến kết quả tồi tệ hơn nhưng tận đáy lòng của hắn giống như đang có một ngọn lửa bùng phát, không thể khai thông thì nó sẽ đốt chảy bản thân.

Bỗng lúc này một tiếng thét kinh hãi vang lên, đôi mắt đang dần trở nên đỏ tươi của Tô Trường An từ từ thối lui.

Hắn nhìn về phía tiếng thét đó thì thấy một người còn gái mặc bộ quần áo màu trắng đang chật vật chạy về hướng này, phía sau nàng là hàng trăm người đàn ông có đôi mắt đỏ lừ.

Những người đó thân hình cao lớn, ăn mặc hở ngực, nhìn dáng vẻ thì ắt hẳn không phải trang phục của người Đại Ngụy. Mà điều làm cho hắn kinh ngạc chính là xung quanh bọn họ tràn ngập một cố khí tức u ám, nó chính là khí tức của Thần tộc.

Tô Trường An không hiểu vì sao người con gái này có thể lẩn trốn sống đến bây giờ, cũng không biết những người Man tộc ăn mặc giống binh lính này tại sao lại có khí tức của Thần tộc trên người. Nhưng hắn tuyệt đối không hề muốn nhìn người còn sống sót trong thành Lai Vân lại chết trước mặt hắn.

Vì thế, bóng người của hắn khẽ động, vươn tay rút trường đao Hạ Hầu Huyết trên lưng, chạy nhanh về phía người con gái kia.

---o0o---

ĐP: ai cũng có việc của mình, tại hạ cũng vậy, vẫn cố gắng đảm bảo số chương nhất định. Mong quý độc giả thông cảm. Đa tạ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi