THỨ NỮ ĐƯƠNG GẢ: NHẤT ĐẲNG THẾ TỬ PHI

Trước cửa cung dày nặng, xe ngựa tập hợp hàng loạt.

Bách Lí Dung Cẩn phong thái tuyệt mỹ cực trong veo từ trên xe ngựa bước xuống. Tĩnh Vương gia cùng Nhị lão gia mặc mãng bào xanh đen cũng ào ào xuống xe.

Nhìn cảnh tượng cửa cung náo nhiệt trước mắt, thanh âm Tĩnh Vương gia hơi trầm xuống nói:

“Cẩn Nhi, đi thôi.”

Bách Lí Dung Cẩn lại dừng lại không tiến nói:

“Phụ vương, người cùng Nhị thúc đi trước một bước, ta còn có chút chuyện.”

Nhị lão gia nghe vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói với Tĩnh Vương gia:

“Nếu như thế, đại ca, chúng ta đi trước đi.”

Tĩnh Vương gia hơi gật đầu, nhấc chân liền đi nhanh về phía trước. Bách Lí Trần Hiên thấy thế cũng vội vàng đi theo.

Bách Lí Dung Cẩn nhàn nhạt đảo qua bốn phía, ở trong đám người tìm người.

Thật lâu sau, mới ở phía trước một chiếc xe ngựa thấy được người hắn muốn tìm. Bách Lí Dung Cẩn lập tức liền mang theo Thanh Vũ bước chân tiến lên.

“Vân Nhi.”

Hạ Tử Vân vừa xuống xe ngựa đang tò mò nhìn quanh bốn phía, đột nhiên lại nghe có người đang gọi hắn, vội ngẩng đầu nhìn qua.

Khuôn mặt nhỏ nhắn giống mặt Hạ Thính Ngưng nhất thời cũng treo lên tươi cười, vui rạo rực hướng phương hướng Bách Lí Dung Cẩn mà đi:

“Tỷ phu.”

Nhìn khuôn mặt hắn, thần sắc Bách Lí Dung Cẩn cũng không khỏi ôn hòa, nói:

“Chúng ta đi thôi.”

Hắn sở dĩ lưu lại là vì muốn mang thê đệ theo trên người chiếu cố, như vậy Ngưng Nhi cũng sẽ yên tâm.

Biết Bách Lí Dung Cẩn đặc biệt đi lại đón hắn, Hạ Tử Vân vội cười hì hì gật gật đầu, lại hướng Hạ lão gia phía sau nói một tiếng:

“Phụ thân, tỷ phu tới đón con, chúng ta đi trước một bước.”

Nói xong cũng không đợi Hạ lão gia đáp lời, liền lôi kéo Bách Lí Dung Cẩn đi thẳng.

Hắn cũng không ngốc, nếu còn ở lại chỗ kia, không chừng phụ thân sẽ mang một nhà già trẻ đi theo.

Trong yến tiệc xa hoa của cung đình, Bách Lí Dung Cẩn từng bước thanh nhã vào điẹn, Hạ Tử Vân cũng gắt gao đi theo phía sau.

Lúc này đa số mọi người đều có mặt, Hạ Tử Vân đi theo Bách Lí Dung Cẩn an vị, sau đó tò mò đánh giá sứ giả ngồi ở phía đối diện – Vương tử Tư Kỳ quốc.

Tóc dài hơi xoăn màu vàng, mũi cao thẳng, ngũ quan thâm thúy, càng khiến người khác sợ hãi than là đôi mắt màu xanh của hắn.

Hạ Tử Vân mở to hai mắt không chớp nhìn vị Vương tử Tư Kỳ quốc này, tuy rằng hắn từng nghe tỷ tỷ miêu tả qua dáng vẻ người dị quốc này, nhưng đây là lần đầu tiên tận nhìn thấy được nha. Khiến hắn có loại cảm giác thật rung động.

Tỷ tỷ nói quả nhiên không sai, những người này chẳng những dáng vẻ quá khác bọn họ, liền ngay cả trang phục trên người cũng thật kỳ lạ.

Các vị văn võ bá quan đang ngồi ở đây tuy rằng đa số từng gặp người dị quốc vào năm trước, nhưng mỗi lần gặp vẫn nhịn không được cảm thấy kinh dị về nhóm người tóc vàng mắt xanh này.

Ở trong mắt bọn họ, Tư Kỳ quốc ở xa xôi hải ngoại là một quốc gia cực kỳ thần bí. Ngôn ngữ, mặc, ẩm thực cùng tập tục không giống nhau. Trên cơ bản hàng năm hai nước đều có sứ giả đến thăm hỏi lẫn nhau, nhưng trừ bỏ phiên dịch quan, ai hiểu được tiếng chim bô bô kia.

Đúng lúc này, tiếng nói the thé của thái giám vang lên:

“Hoàng Thượng giá lâm.”

Toàn trường nhất thời yên tĩnh, mọi người ào ào quỳ xuống nghênh đón. Chỉ có Vương tử Tư Kỳ quốc cùng tùy tùng của hắn vẫn đứng thẳng thân mình xoay người hành cái lễ.

Hiên Đế hiển nhiên đối với loại lễ tiết này của bọn họ đã quan, an vị xong mới để mọi người bình thân.

Nhưng là có mấy nguyên lão bất mãn với phương thức hành lễ của Tư Kỳ quốc, mặt lộ vẻ không vui.

Thật sự là người man di, một chút lễ tiết cũng không hiểu.

Hiên Đế tuyên bố khai yến, liền có cung nữ nối đuôi nhau mà vào, trên tay bưng khay đựng thức ăn tinh xảo.

Hiên Đế mỉm cười nói cùng Vương tử Tư Kỳ quốc:

“Vương tử đường xa mà đến, cần phải nếm thử mĩ vị của Thiên Kỳ quốc chúng ta.”

Lời này vừa ra, phiên dịch quan đứng thẳng ở bên cạnh Vương tử Tư Kỳ quốc lập tức xoay người dịch lại cho hắn nghe.

Vương tử Tư Kỳ quốc nghe xong, cũng cười gật đầu, vội đáp một câu tiếng anh:

“Ta thật chờ mong.”

Hiên Đế tất nhiên là nghe không hiểu ngôn ngữ dị quốc, đều nhờ vào một phiên dịch quan khác phiên dịch.

Từng món thức ăn tinh mỹ được mang lên bàn.

Lúc này, một vị lão thần mở miệng nói:

“Còn mời Vương tử cầm đũa bạc, tận tình hưởng dụng.”

Trong giọng nói khó tránh khỏi âm thầm chế giễu.

Đại thần trên điện làm gì có ai không phải người khôn khéo, vừa nghe lời này, ánh mắt nhìn vị Vương tử Tư Kỳ quốc này cũng không khỏi chút chờ mong.

Lần trước Hoàng Thượng thiết yến nghênh đón sứ giả Tư Kỳ quốc, căn bản là không cầm được đũa, trong lúc dùng bữa liên tiếp rớt vài lần. Một miếng thức ăn cũng không gắp được. Cũng khiến cho bọn họ âm thâm khinh thường thật lâu, càng khẳng định Tư Kỳ quốc không hiểu lễ tiết, tác phong man di.

Vị lão thần này nói lời này, không phải muốn nhìn người ta xấu mặt hay sao.

Vừa nghĩ tới này, mọi người cũng mong đợi thức ăn ngày hôm nay hơn.

Đại bộ phận quan viên ở đây đều cổ hủ tới cực điểm, vô cùng khinh thường người dị quốc này. Lớn lên như vậy, vừa thấy liền lòng không vui, quá giống yêu nghiệt trong sách nhắc tới.

Hơn nữa đây cũng là một cách nâng cao quốc uy.

Lời vị lão thần này nói tất nhiên được phiên dịch quan phiên dịch cho Vương tử Tư Kỳ quốc nghe, chỉ thấy người sau cười với lão thần, lại đáp một câu tiếng anh.

Chuyện không hiểu người ta nói gì thật khó chịu, đám man di này nói thể loại tiếng chim gì. Trong lòng lão thần không khỏi oán thầm, lại không dám nhìn thẳng ánh mắt vị Vương tử Tư Kỳ quốc này.

Làm gì có ai có ánh mắt màu xanh cơ chứ, thoạt nhìn khiến cho người ta thẩm hoảng.

hật sự là yêu nghiệt, yêu nghiệt.

Người khác dưới tình huống không có phiên dịch quan phiên dịch tất nhiên là không hiểu đối phương nói có ý gì. Nhưng Hạ Tử Vân thì khác, hắn thật rõ ràng nghe được vị Vương tử Tư Kỳ quốc kia nói hai từ đơn:

“Thankyou.”

Hắn biết đây là ý ‘Cám ơn’.

Phía trên đại điện Hiên Đế dẫn đầu nhấc đũa, bách quan tự nhiên cũng ào ào chuyển động.

Bách Lí Dung Cẩn vì Hạ Tử Vân gắp chút đồ ăn nói:

“Nhanh ăn đi.”

Yến hội này còn không biết muốn kéo dài bao lâu, dù sao cũng phải ăn vài thứ lấp bụng.

Mà các vị đại thần di chuyển đũa rất nhiều, cũng không khỏi âm thầm ngắm hướng về phía vị Vương tử Tư Kỳ quốc kia, muốn nhìn một chút sứ giả năm nay đến cùng biết dùng như thế nào hay chưa.

Dáng vẻ chờ nhìn người ta xấu mặt.

Không ngờ, động tác Vương tử Tư Kỳ quốc cầm đũa bạc cực kỳ quen thuộc, nhanh chóng mà chuẩn xác gắp một miếng sườn chua ngọt, tao nhã đưa vào miệng chậm rãi phẩm.

Động tác này quả thực khiến quần thần trong điện ngây người.

Gắp được?

Hóa ra vị Vương tử Tư Kỳ quốc này lại biết dùng đũa.

Chúng thần nhất thời nhụt chí, mong đợi nửa ngày, người ta lại không xấu mặt, đây không phải là tự vả mặt đôm đốp hay sao.

Hưởng qua các loại thức ăn, Vương tử Tư Kỳ quốc còn nói một câu. Phiên dịch quan phiên dịch ra:

“Vương tử nước chúng ta khen món ăn quý quốc không dứt miệng, đặc biệt là đũa bạc này, sử dụng cực kỳ thuận tay.”

Lời kia vừa thốt ra, nhất thời khiến cho chúng thần đen mặt.

Nhưng là Hiên Đế mặt mang mỉm cười như trước, dường như cái gì cũng không xảy ra. Chỉ là cười yếu ớt trả lời:

“Vương tử quý quốc thích liền tốt.”

Dùng mĩ vị xong, Vương tử Tư Kỳ quốc lại đột nhiên hướng Hiên Đế nói một tràng tiếng anh.

“Quý quốc luôn luôn chú ý lễ thượng vãng lai, ta cũng muốn mời Hoàng Đế Bệ hạ nếm thử mĩ vị Tư Kỳ quốc chúng ta.”

Những lời này từ phiên dịch quan phiên dịch ra, Hiên Đế tự nhiên không thể nói không, vui vẻ gật đầu.

Nhưng là quần thần không hề thiếu người mặt hiện vẻ khinh thường.

Đồ của Tư Kỳ quốc này có thể có món gì ngon. Nghe nói không ít nước khác dùng tay cầm thức ăn, món ăn của Tư Kỳ quốc này sẽ không phải là cũng như thế đi.

Đang lúc các vị đại thần lén châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ, phiên dịch quan của Tư Kỳ quốc lại nói:

“Lần này bái phỏng chúng ta mang đầu bếp nước ta đến, còn muốn mượn trù phòng trong cung của Bệ hạ dùng một chút.”

Hiên Đế nghe vậy tất nhiên là không có ý kiến, phất tay để cho cung nữ dẫn người đi Ngự thiện phòng.

Khác với sự khinh thường của những người khác, Hạ Tử Vân lại là vô cùng hưng phấn.

Tỷ tỷ ẩm thực của người ngoại quốc không giống như của bọn họ, trước kia cũng từng làm vài món cho hắn ăn, chỉ là có rất nhiều gia vị nơi này không có, cho nên có một số món tỷ tỷ không làm được.

Có lẽ lát nữa có thể ăn thử cũng không chừng.

Lúc thức ăn còn chưa được bưng lên, Hiên Đế liền cùng Vương tử Tư Kỳ quốc tán gẫu. Tuy rằng ngôn ngữ không thông, nhưng là có nói có cười.

Chỉ là khổ đám quần thần, một chút cũng sáp chen miệng được. Ai mượn bọn họ nghe không hiểu tiếng chim kia nha.

Không bao lâu, đầu bếp Tư Kỳ quốc liền làm xong thức ăn, mà trước lúc bưng lên điện thì có tùy tùng của Tư Kỳ quốc chuẩn bị sẵn dao nĩa cho mỗi bàn.

Bưng món thức ăn thứ nhất lên xong, Vương tử Tư Kỳ quốc mới cười đưa tay làm động tác mời đối với mọi người nói:

“Mời nhấm nháp.”

Bá quan văn võ tuy rằng nghe không hiểu, nhưng đại khái cũng đoán được đối phương đang nói cái gì.

Chỉ là, nhìn thức ăn của dị quốc đặt ở trước mặt, mọi người chỉ có thể hai mặt nhìn nhau. Thật sự không biết nên xuống tay thế nào.

Hai bên mâm thức ăn là một bộ dao nĩa, còn có món ăn không biết tên ở giữa mâm.

Chuyện này, này nên bắt đầu ăn từ đâu nha?

Mà phiên dịch quan kia bừng tỉnh như không có nhìn thấy dáng vẻ khó xử trên mặt mọi người, còn dùng tiếng hán tiêu chuẩn giải thích:

“Đây là món ăn khai vị cao cấp ở nước ta, gan ngỗng tương. Mời các vị không cần khách khí, tận tình hưởng dụng.”

Gan ngỗng tương? Đó là cái gì vậy?

Quần thần nhìn nguyên khối gan ngỗng trong mâm kia, ào ào lộ ra thần sắc khó xử.

Gan ngỗng thì bọn họ biết, nhưng gan ngỗng tương này khiến bọn họ có chút mơ hồ. Hơn nữa không có đũa, chỉ có một bộ dao nĩa, nên dùng như thế nào a?

Muốn nhìn cách dùng của Vương tử Tư Kỳ quốc nhà người ta, nhưng người ta lại là dáng vẻ vững như thái sơn, ngồi yên bất động. Còn thỉnh thoảng đưa tay làm ra tư thế “mời”.

Đây rõ ràng là muốn nhìn bọn họ xấu mặt, đòi nợ cũ.

Cố tình vị phiên dịch quan kia không sợ hãi không nghỉ tiếp tục nói:

“Chẳng lẽ quý quốc lại không có người biết lễ nghi dùng cơm của nước ta hay sao?”

Nói xong còn làm dáng vẻ kinh ngạc đến cực điểm.

Đây quả thực là tát vào mặt chúng thần đôm đốp.

Người ta dùng đũa quen thuộc như vậy, đến lượt bọn họ lại không có một người hiểu phương thức dùng bữa của người ta. Quả thực mất quốc uy a.

Không có người dám trả lời, nhưng lúc này thanh âm cực trầm tĩnh của Hiên Đế từ phía trên truyền đến nói:

“Các vị ái khanh không cần câu nệ, dùng bữa đi.”

Lời này khiến quần thần nhất thời đổ mồ hôi lạnh, phía sau lưng vèo vèo một trận gió lạnh.

Chẳng lẽ thật muốn đánh mất quốc uy sao? Llòng bàn tay mọi người đều đổ mồ hôi hột.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi