THỨ NỮ ĐƯƠNG GẢ: NHẤT ĐẲNG THẾ TỬ PHI

Lúc này Bách Lí Dung Cẩn cũng hơi hơi nhíu mày, nhìn thức ăn này, rõ ràng là muốn lấy dao nĩa đặt ở hai bên để ăn. Nhưng bộ dao nĩa này lại có tới mấy món, sắp xếp có trình tự, hiện tại hắn không biết nên cầm lấy từ cái nào nha.

Lúc này, Hạ Tử Vân vụng trộm lôi kéo ống tay áo Bách Lí Dung Cẩn, dựa sát lại nhỏ giọng nói:

“Tỷ phu, tay trái cầm dao, tay phải cầm nĩa. Cầm cái ở bên ngoài cùng.”

Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy kinh ngạc nhìn Hạ Tử Vân nói:

“Đệ biết?”

Hạ Tử Vân hưng phấn trừng mắt nhìn, nho nhỏ gật đầu nói:

“Tỷ tỷ từng dạy đệ, dùng nĩa giữ lấy gan ngỗng, lại dùng dao cắt thành từng lát nhỏ. Nhưng là lúc dùng không thể phát ra âm thanh.”

Ngưng Nhi dạy?

Ánh mắt Bách Lí Dung Cẩn nhu hòa, nói:

“Đợi lát nữa ta nói xong đệ liền bắt đầu dùng.”

“Ừm ừm.”

Hạ Tử Vân dùng sức gật đầu nói.

“Các vị đại nhân, dùng bữa đi.”

Thanh âm lành lạnh của Bách Lí Dung Cẩn ở giờ phút này càng có vẻ đột ngột.

Đây quả thực chính là âm thanh của tự nhiên nha, quần thần ào ào quay đầu nhìn về phía Bách Lí Dung Cẩn.

Thế tử chắc chắn là có cách hay.

Ở lúc Bách Lí Dung Cẩn dứt lời thì Hạ Tử Vân động thủ, dẫn đầu cầm lấy dao nĩa hai bên, dáng vẻ chuẩn bị chuyển động.

Bách Lí Dung Cẩn cũng theo tư thế hắn dùng dao nĩa cầm lên.

Chúng thần vừa thấy, vội vàng noi theo.

Hạ Tử Vân dùng tư thế tiêu chuẩn cắt gan ngỗng tương trên mâm. Hắn cố tình thả chậm tốc độ, miễn cho quá nhanh làm cho người ta nhìn không rõ ràng.

Gan ngỗng tương này dễ cắt cực kỳ, thật dễ dàng có thể xuống tay. Gan ngỗng ấm áp bị cắt thành từng miếng đưa vào trong miệng, Hạ Tử Vân hưởng thụ híp lại nheo mắt.

Tỷ tỷ nói không sai, gan ngỗng tương này thật là mĩ vị.

Đáng tiếc tỷ tỷ không hiểu cách để có được loại nguyên liệu này, đây là lần đầu tiên hắn ăn nha.

Ngược lại với vẻ thoải mái hưởng thụ của Hạ Tử Vân. Thẩn tử trong điện người người đều lòng amng run sợ cắt gan ngỗng, bởi vì Hạ Tử Vân cắt thành từng miếng mỏng đưa vào trong miệng.

Bách Lí Dung Cẩn tự nhiên cũng nghe theo như thế. Nhưng thế này cũng khổ quần thần.

Gan ngỗng đáng bỏ đi này cắt nó liền cắt đi, sao còn phải cắt thành lớp mỏng manh như vậy nha, mảnh cực kỳ nhỏ như thế, nhét kẽ răng còn không đủ a.

Cho dù đầy bụng oán hận, nhưng bọn họ vẫn chỉ có thể nghẹn khuất cắt từng mảnh từng mảnh mà ăn.

Thế tử cũng đã làm gương, bọn họ cũng không dám làm loạn, ngay lúc này một động tác không tốt thì thành tội lớn tổn hại quốc thể nha.

Hiên Đế ngồi vững vàng ở phía trên thì thoải mái hơn rất nhiều, thân ở địa vị cao, động tĩnh phía dưới vừa nhìn liền hiểu ngay. Ông tất nhiên cũng học theo dáng dấp động tác của Bách Lí Dung Cẩn cắt gan ngỗng trên mâm.

Chỉ là ông để ý thấy rõ, tuy rằng động tác của Cẩn Nhi lưu loát nhưng ông chú ý tới, tiểu nam hài bên cạnh ngoại chất tử sử dụng dao nĩa này vô cùng thành thạo. Cẩn Nhi hẳn là làm theo hắn.

Hiên Đế vừa xiên qua gan ngỗng đưa vào trong miệng, vừa nhìn Hạ Tử Vân ăn đến vui vẻ.

Khuôn mặt này, nhìn cực quen thuộc, rất giống….

Suy nghĩ một hồi lâu, Hiên Đế nhất thời giật mình.

Dáng vẻ hài tử này có năm sáu phần giống Cẩn tức phụ. Hẳn là đệ đệ của sinh tức, khó trách ngồi ở bên cạnh Cẩn Nhi.

Đầu tiên là Quân Mạc Vấn, hiện tại lại rất rõ ràng về chuyện ở dị quốc. Sinh tức này đến cùng còn có bản sự đáng ngạc nhiên gì nữa nha. Ông làm Hoàng Đế lâu như vậy, cũng không tin một nam oa mới mười tuổi hiểu được chuyện ở tận hải ngoại xa xôi. Trừ bỏ do Cẩn tức phụ dạy dỗ ra, ông không thể nghĩ ra là ai khác.

Mà Vương tử Tư Kỳ quốc ngồi ở phía đối diện của đại điện lại híp mắt tò mò đánh giá Hạ Tử Vân. Thân là người ngoại quốc, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra người hiểu cách sử dụng dao nĩa chẳng phải Bách Lí Dung Cẩn mà là Hạ Tử Vân ngồi ở bên cạnh hắn ta.

Tiểu hài tử này sao có thể hiểu được lễ nghi dùng bữa của Tư Kỳ quốc bọn họ nha?

Vương tử Tư Kỳ quốc vừa nghĩ vừa bắt đầu dùng bữa, hắn dùng tư thế tiêu chuẩn, lúc cắt gan ngỗng thì tao nhã lưu loát. Giữa dao nĩa và mâm không hề phát ra chút tiếng vang nào. Hắn vừa ăn vừa nhìn Hạ Tử Vân, ăn đến một nửa mới đặt dao nĩa xuống phun ra một câu tiếng anh thật dàu với Hiên Đế.

Phiên dịch quan ở bên cạnh phiên dịch:

“Vương tử thúng ta tỏ vẻ quý quốc quả nhiên là nhân tài đông đúc, có thể hiểu được lễ tiết dùng bữa của nước ta.”

Hiên Đế mỉm cười phơi phới trả lời:

“Vương tử không phải cũng không cách dùng đũa của chúng ta sao, không cần quá khiêm tốn.”

Cùng Hiên Đế hàn huyên xong, Vương tử Tư Kỳ quốc lại chuyển ánh mắt hướng về phía Hạ Tử Vân.

Bị ánh mắt sáng quắc này nhìn chăm chú, Hạ Tử Vân có chút nghi hoặc ngước mắt nhìn lại.

Nhìn hắn làm gì?

Vương tử Tư Kỳ quốc thân thiện cười cười, hướng Hạ Tử Vân nói một câu tiếng anh, ý là cách người dùng dụng cụ để dùng bữa rất quen thuộc, ngươi đã từng đi đến Tư Kỳ quốc chúng ta sao?

Phiên dịch quan đang muốn phiên dịch dùm cho Hạ Tử Vân một chút, không ngờ Hạ Tử Vân lại đặt dao nĩa xuống, dùng tiếng anh đáp lại:

“Thật có lỗi, ta chưa bao giờ đi tới Tư Kỳ quốc.”

Vương tử Tư Kỳ quốc kinh ngạc mở to mắt.

Lại biết nói ngôn ngữ của nước bọn họ. Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng đối phương rõ ràng hiểu được tiếng Tư Kỳ quốc.

Chẳng những người Tư Kỳ quốc cảm thấy ngạc nhiên, dù là quần thần trong điện hay đến cả Hiên Đế cũng vô cùng kinh ngạc.

Trừ bỏ phiên dịch quan, lại còn có người hiểu được tiếng chim của Tư Kỳ quốc kia.

Phát hiện này nhất thời khiến Vương tử Tư Kỳ quốc hứng thú, tự nhiên hỏi Hạ Tử Vân nhiều vấn đề:

“Nếu ngươi chưa từng đi đến Tư Kỳ quốc chúng ta, vậy trong nhà ngươi có người là người Tư Kỳ quốc chúng ta hay không?”

Cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích đối phương có chút khác biệt.

Nhưng khiến Vương tử Tư Kỳ quốc thật không ngờ là, Hạ Tử Vân lại lắc lắc đầu nói:

“Ta đời đời đều là con dân của Thiên Kỳ quốc.”

Vương tử Tư Kỳ quốc nghe vậy không thể tin nói:

“Như vậy sao ngươi hiểu được ngôn ngữ cùng lễ nghi dùng bữa nước ta?”

Hắn nhưng là chú ý rõ lúc đối phương đặt dao nĩa xuống thì cũng như hắn đặt theo hình chữ “bát” trên mâm. Đây cũng là lễ tiết phải chú ý khi ăn, đồng thời cũng thể hiện rõ đối phương chẳng phải đơn thuần chỉ biết sử dụng dao nĩa mà thôi.

Hạ Tử Vân cười đến có chút ngại ngùng, nhưng lại mang theo tự hào trả lời:

“Mấy chuyện này đều là do tỷ tỷ ta dạy cho ta.”

“Tỷ tỷ?”

Vương tử Tư Kỳ quốc khó nén được kinh ngạc nói:

“Thật là tỷ tỷ ngươi dạy.”

Lại là một nữ tử.

“Ừ.”

Hạ Tử Vân gật đầu nói:

“Tỷ tỷ ta hiểu biết cực lớn, mấy chuyện này đều do nàng dạy cho ta.”

Thu hồi kinh ngạc trên mặt, Vương tử Tư Kỳ quốc khen:

“Không thể ngờ được quý quốc lại có nữ tử như vậy.”

Hai người thường xuyên đối đáp, đều là dùng tiếng anh trao đổi, nói đến cực kì trôi chảy.

Nhưng lại khổ những người khác trong điện, không có người nào nghe hiểu được. Chỉ có thể dựa vào phiên dịch quan phiên dịch nội dung hai người đang nói tới.

Cuối cùng, Vương tử Tư Kỳ quốc còn sai người lấy ra một bình rượu đỏ, nói với Hạ Tử Vân:

“Không biết tỷ tỷ ngươi có từng nhắc đến với ngươi, đây là cái gì?”

Hạ Tử Vân nhìn chất lỏng óng ánh màu đỏ kia, cười nói:

“Là rượu nho sao?”

Vương tử Tư Kỳ quốc gật đầu khen:

“Không sai. Xem ra tỷ tỷ ngươi thật sự hiểu biết rất nhiều, ngay cả rượu nho nước ta cũng biết đến.”

Nói xong hắn liền ý bảo tùy tùng lấy mộc tắc trên miệng bình rượu ra. Chất lỏng màu đỏ như hồng bảo thạch thông thuận chảy vào ly thủy tinh chân cao.

“Mời dùng.”

Vương tử Tư Kỳ quốc giương ly rượu lên ý bảo Hạ Tử Vân.

Lắc nhẹ lt rượu, hít sâu mùi rượu nho khuếch tán trong ly, sau khi uống một ngụm, Hạ Tử Vân cảm thụ được ngụm rượu ở trong khoang miệng như trân châu bao phủ, nhẵn mịn lại như tơ lụa triền miên.

Thật lâu sau, hắn mới nhìn rượu nho trong ly khen:

“Tỷ tỷ ta cũng từng ủ rượu nho, nhưng vị không có thuần hậu như loại Vương tử mang đến.”

Khó trách tỷ tỷ nói nàng ủ chẳng phải rượu nho chính tông.

Vương tử Tư Kỳ quốc khẽ nhấp một ngụm rượu nho trong ly, cười nói:

“Thật sự là không thể tưởng tượng được, tỷ tỷ ngươi lại biết nhiều như vậy.”

Nếu có thể hắn muốn gặp vị nữ tử này một lần.

Có Hạ Tử Vân gia nhập, yến hội này xem như chân chính náo nhiệt. Mọi người bắt đầu nói nói cười cười.

Dùng xong gan ngỗng, món ăn liền được bưng lên bàn.

Là canh, lại để ở trong mâm.

Nhìn thấy món này, quần thần lại không biết nói gì.

Chuyện này, thức ăn của Tư Kỳ quốc này, sao lại đều đặc biệt như vậy.

Canh ở trong mâm nên uống thế nào?

Mọi người ào ào nhìn về phía Bách Lí Dung Cẩn cùng Hạ Tử Vân.

Hạ Tử Vân cũng không thấy gì, hắn cầm cái thìa ở ngoài cùng bên phải, nhắc nhở Bách Lí Dung Cẩn:

“Tỷ phu, tỷ tỷ từng nói, lúc múc canh thìa không thể đụng vào mâm.”

Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, động tác tao nhã múc canh trong mâm.

Quần thần thấy thế lại noi theo một trận.

Liên tục dùng vài món ăn, đồ trên bàn đều sử dụng hết, bữa này cơm tây này mới kết thúc.

Lúc này Hạ Tử Vân mới tò mò mở miệng hỏi:

“Vương tử, ta luôn luôn có một vấn đề muốn thỉnh giáo.”

“Nha? Mời nói.”

Vương tử Tư Kỳ quốc đáp.

“Những món ăn này đều là Tư Kỳ quốc tự phát minh chế biến sao?”

Hạ Tử Vân dùng tiếng anh lưu loát hỏi.

Hắn nhớ được tỷ tỷ từng nói, dị quốc cũng chia ra rất nhiều quốc gia. Gan ngỗng tương hẳn là mỹ thực của một dị quốc khác mới đúng.

Vương tử Tư Kỳ quốc mỉm cười đáp:

“Những món ăn này đã được truyền lưu ở nước ta hơn trăm năm. Nhưng ngươi hỏi không sai, trăm năm trước Tư Kỳ quốc ta chiếm đoạt vài cái tiểu quốc xung quanh, trong đó một tiểu quốc cực giỏi nấu nướng. Hiện thời Tư Kỳ quốc chúng ta có rất nhiều đồ ăn đều là phát ra từ nơi đó.”

Hóa ra là bị chiếm đoạt? Khó trách Tư Kỳ quốc lại có gan ngỗng cùng bít tết.

Hạ Tử Vân giật mình gật gật đầu nói:

“Thì ra là thế.”

Vương tử Tư Kỳ quốc hai tay giao nhau, cực kì thân thiện nói:

“Ngươi lại hỏi vấn đề này khiến ta thật kinh ngạc, nhưng ta càng cảm thấy hứng thú là tỷ tỷ ngươi. Không biết ta có thể có vinh hạnh được gặp nàng hay không.”

Lời này vừa ra, không chỉ Hạ Tử Vân kinh ngạc đến cực điểm, liền ngay cả phiên dịch quan đứng ở trên điện nghe vậy cũng là trừng mắt thật to.

Vương tử Tư Kỳ quốc này là muốn cùng Tĩnh Vương Thế tử giành thê hay sao, lại dám nói trắng ra muốn gặp Thế tử phi. Lời này, hắn đến cùng nên dịch hay không nha.

Phiên dịch quan xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng đi đến bên cạnh Hiên Đế, hạ giọng giảng ra việc này.

Hiên Đế nghe vậy nhất thời thoáng nhíu mày, phất tay cho phiên dịch quan lui, thú vị nhìn ngoại chất tử của ông.

Cũng không biết Cẩn Nhi sẽ có phản ứng gì.

Cảm thấy hứng thú với tỷ tỷ?

Hạ Tử Vân nhất thời liền mở to hai mắt.

Hắn từng nghe tỷ tỷ nói, người dị quốc đa số đều là rất nhiệt tình cởi mở, cách biểu đạt tình cảm lại cực kỳ trực tiếp.

Nghĩ vậy, Hạ Tử Vân vội vàng kéo Bách Lí Dung Cẩn bên cạnh qua, hướng về phía Vương tử Tư Kỳ quốc giới thiệu:

“Chuyện này chỉ sợ là không được, tỷ tỷ ta đã lập gia đình, vị này là tỷ phu của ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi