THỨ NỮ ĐƯƠNG GẢ: NHẤT ĐẲNG THẾ TỬ PHI

Edit: voi còi

Trong Lê viện, Hạ Thính Ngưng thoải mái ở trên giường, cùng đệ đệ Hạ Tử Vân chơi cờ vây, tôi luyện kỳ nghệ. Thủy thị cũng ngồi ở một bên vừa thêu vừa mỉm cười bất chợt nhìn về phía một đôi nhi nữ của mình.

Bầu không khí ấm áp ấm người này tách khỏi mùa đông khắc nghiệt mang theo rét lạnh. Hơi thở ấm áp hòa hợp quay chung quanh căn phòng.

Thủy thị đều đều thêu hoa, cười đến vẻ mặt thỏa mãn: Đây mới là cảm giác người một nhà nha, chỉ cần ngày ngày đều có thể hòa thuận vui vẻ thư thái qua ngày giống như bây giờ, vậy bà liền cảm thấy mỹ mãn.

Đột nhiên, không khí tốt đẹp bị đánh vỡ. Vãn Ngọc một đường chạy vội vào, vừa thở vừa nói “Tiểu, tiểu thư, người trong cung tới, lão gia muốn ngài cùng phu nhân còn có thiếu gia nhanh đi qua tiền thính tiếp chỉ.”

Tay Hạ Thính Ngưng cầm quân cờ đen còn chưa hạ xuống, cứ dừng ở giữa không trung như vậy. Trong óc chỉ thoáng hiện một câu ‘Người trong cung tới’, điều này làm cho tim nàng không khỏi đập nhanh vài phần, chẳng lẽ là hắn?

Thủy thị nghe được lời nói của Vãn Ngọc nhất thời cả kinh, sợ tới mức vội vàng buông tú châm trên tay đứng dậy, người trong cung làm sao có thể đột nhiên tới đâu? Đây là muốn đi qua tiếp chỉ gì?

Hạ Thính Ngưng cầm cờ đen trong thả lại trong bát, không nhanh không chậm đứng dậy, mở miệng nói với Thủy thị cùng Hạ Tử Vân “Nương, Vân Nhi, chúng ta đi thôi. Đừng làm cho người ta đợi lâu.”

Nàng đã điều chỉnh tốt tâm tình, về phần đến cùng có phải là hắn hay không, đợi đến tiền thính đều rõ ràng.

Thủy thị khẩn trương gật gật đầu, phải nhanh chóng đi qua, người trong cung quả thật là không thể chậm trễ. Bà vội vàng vuốt lại y phục, nắm tay tiểu nhi tử theo sát ở phía sau nữ nhi hướng tiền thính Hạ phủ đi đến.

Lúc này Hạ lão gia đang ngồi ở một bên tiếp đón Lưu công công, tự mình vì người này châm trà đổ nước, có vẻ cực kì ân cần, không dám có nửa phần chậm trễ. Lưu công công này nhưng là người tâm phúc bên người hoàng thượng, nhất định phải ông cẩn thận hầu hạ  mới được, bằng không người ta  nếu quay đầu ở trước mặt hoàng thượng nói lên vài câu gì, sĩ đồ này của ông không biết phải đi đến đâu.

Chính là cũng không biết hôm nay Lưu công công qua đây đến cùng là muốn đến truyền thánh chỉ gì thế, này vừa mới vào đại sảnh liền nói muốn truyền chỉ cho Ngưng Nhi, điều này không khỏi làm trong lòng ông có chút bồn chồn.

Hiện nay cũng chỉ mang khuôn mặt tươi cười nói “Còn xin công công đợi chút một lát, mới vừa rồi đã sai hạ nhân đi mời nhị nữ nhi của ta qua đây.”

Vừa nói ánh mắt vừa nhìn về phía thánh chỉ màu vàng đặt trên bàn kia, âm thầm đoán bên trong đến cùng viết cái gì đâu? Ngưng Nhi vừa đến kinh đô bao lâu, làm sao sẽ có thánh chỉ cấp cho nàng đâu. Nhắc tới mấy ngày trước trừ bỏ chuyện Tĩnh vương thế tử tuyển thân, Ngưng Nhi cũng không cùng hoàng thất có liên lụy gì nha. Cho dù là sắp vào Tĩnh vương phủ làm thiếp, hoàng thượng cũng không có chuyện muốn đích thân hạ chỉ trịnh trọng như vậy đi. Thật thật là quái tai.

Lưu công công nào dám làm cao, cực kì có lễ nói “Không sao không sao, cũng không gấp tại đây nửa khắc hơn khắc.” Nói xong liền mang trà lên uống một ngụm, một bộ lão thần khắp nơi. Tĩnh vương thế tử rõ ràng là cực sủng nhị tiểu thư Hạ phủ này, mà Hạ đại nhân này lại là thân phụ (cha ruột) của nhị tiểu thư, nhạc phụ tương lai cuat thế tử. Sao lão có thể sĩ diện, đắc tội với người ta đây.

Hạ lão gia còn lại là cảm thấy một trận buồn bực, sao bộ dáng Lưu công công nhìn đối với ông cực kì khách khí, trong ngôn ngữ nửa điểm cái giá cũng không có, thật sự là khiến ông có chút không hiểu.

Hạ lão phu nhân cùng Lí thị còn có Hạ Liên, Hạ Dung hai tỷ muội cũng đều ở một bên ngồi nghiêm chỉnh, dựng thẳng thẳng lỗ tai lưu tâm nghe hai người Hạ lão gia cùng Lưu công công nói chuyện.

Trong lòng bốn người bọn họ tựa như bị mèo cào vậy, thật sự ngứa ngáy. Đều cực muốn biết bên trong thánh chỉ cấp cho Hạ Thính Ngưng đến cùng đều viết cái gì.

Lúc này, Hạ Thính Ngưng mang theo Thủy thị cùng Hạ Tử Vân đến.

Vừa đến cửa tiền thính, Hạ Thính Ngưng liền thấy một người mặc cung trang thái giám, công công ước chừng trên dưới năm mươi tuổi đang cùng tiện nghi phụ thân của nàng cùng nhau ngồi ở phía trên đại sảnh.

Mà vẻ mặt tiện nghi phụ thân của nàng đang cười lấy lòng, ân cần bưng trà rót nước cho đối phương. Xem ra đây là công công theo trong cung đến truyền chỉ.

Hạ Thính Ngưng mỉm cười, mang theo Thủy thị cùng Hạ Tử Vân thong dong lạnh nhạt  bước vào đại sảnh, lập tức khiến cho mọi người chú ý.

Lưu công công mắt thấy một người nhan như ác đan (vì k tra Qt được nên k hiểu lắm, ta sẽ sửa sau nha), nữ tử tư sắc thiên nhiên đi lại nhẹ nhàng đi đến, liền biết chính chủ hôm nay muốn tiếp chỉ đã đến. Ông vội vã buông chung trà, đứng dậy, hai tay nắm thánh chỉ màu vàng sáng.

Hạ lão gia cũng vội vàng đứng lên, đối với Hạ Thính Ngưng giới thiệu nói “Ngưng Nhi, vị này là Lưu công công bên người hoàng thượng, hôm nay là tới truyền chỉ cho con.”

Nghe nói như thế, trong lòng Hạ Thính Ngưng hiểu rõ, xem ra quả thật là hắn. Nhợt nhạt cười, cử chỉ tao nhã hành lễ nói “Lưu công công.”

Lưu công công vội vàng tránh ra, không dám nhận quà tặng, ôn hòa cười nói “Hạ tiểu thư quá khách khí, chúng ta thực chịu không dậy nổi. Nếu người đã đến, vậy cho mời Hạ tiểu thư nghe chỉ đi.”

Hạ Thính Ngưng không chút hoang mang quỳ xuống tiền sảnh, Thủy thị cùng Hạ Tử Vân cũng đều quỳ gối phía sau nàng, Hạ lão gia cũng vội vàng tiếp đón Hạ lão phu nhân cùng đám người trong phòng cùng nhau quỳ xuống tiếp chỉ.

Lưu công công mở thánh chỉ màu vàng sáng ra, tiếng nói lanh lảnh vang lên “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Hạ Ngũăm Dục chi nữ Hạ Thính Ngưng tài đức vẹn toàn, huệ chất lan tâm, nay đặc biệt tứ hôn cho Tĩnh vương thế tử, tùy ý thành hôn, khâm thử.”

Lời này vừa nói ra, trừ bỏ Hạ Thính Ngưng, người khác đều là ngốc sững sờ ở tại chỗ, không thể tin được lỗ tai của mình vừa rồi nghe được lời nói. Trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh.

Sau khi Lưu công công dứt lời liền khép lại thánh chỉ, hai tay giơ lên trước mặt Hạ Thính Ngưng “Hạ tiểu thư, xin tiếp chỉ đi.”

“Thần nữ tiếp chỉ, tạ chủ long ân.” Hạ Thính Ngưng bình tĩnh  tiếp nhận thánh chỉ, mà sau mới đứng dậy, quay đầu đi đỡ Thủy thị sau khi nghe xong thánh chỉ có chút đờ đẫn thẫn thờ đứng dậy.

Lưu công công còn lại là bất động thanh sắc đánh giá Hạ Thính Ngưng, chỉ thấy đối phương y phục màu trắng ánh trăng quần áo nguyệt bạch sắc vằn nước Lăng ba váy, cổ tay bạch cơ hồng, là cái doanh nhiên như nước  tuyệt hảo nữ tử.(đoạn này chưa tra được).

Giơ tay nhấc chân đều có một cỗ khí chất lạnh nhạt tao nhã, chẳng sợ liền lẳng lặng đứng ở tại chỗ như vậy, cũng khiến người không dám bỏ qua. Trách không được Tĩnh vương thế tử sẽ coi trọng vị hạ tiểu thư này, càng thúc giục ông tiến đến tuyên chỉ. Quả thật là thiên hạ hiếm có.

Nhận thấy được ánh mắt đánh giá của Lưu công công, Hạ Thính Ngưng cũng không giận, thoải mái để cho người ta nhìn. Nàng biết nội dung thánh chỉ này quả thật là làm cho người ta cảm thấy bất khả tư nghị, công công tiến đến tuyên chỉ  sẽ ôm lòng tò mò đối với nàng, nàng tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao nàng cũng không phải quái vật ba đầu sáu tay, làm cho người ta nhìn nhiều vài lần cũng sẽ không thiếu khối thịt. Nàng liền thỏa mãn đối phương quan tâm là được.

Một bên Hạ lão gia cuối cùng là từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng dậy, đầu lưỡi có chút líu lại nói “Có, làm phiền công công đi lại truyền chỉ.” Lúc này ông còn cảm thấy hoang mang, này, Ngưng Nhi nhưng lại được tứ hôn cho Tĩnh vương thế tử? Kia, kia chẳng phải chính là tương lai Tĩnh vương thế tử phi? Trời ạ, tin tức này quả thực rất rung động, ông, ông không phải muốn thành vì nhạc phụ tương lai của thế tử?

Hạ lão phu nhân cùng mẫu tử Lí thị cũng là một bộ dáng không ở trạng thái, chỉ do tỳ nữ bên người đem bọn họ nâng dậy. Hiển nhiên còn chưa theo kinh hách sau khi vừa rồi nghe xong ý chỉ phục hồi tinh thần lại.

Lưu công công cười nói “Hạ đại nhân khách khí, đây đều là chúng ta nên làm.”

Hạ Thính Ngưng liếc trắng mắt nhìn Hạ lão gia một cái, chỉ biết đứng ngốc tại kia, ngay cả chuyện biếu ngân phiếu đều cấp quên. Quên đi, dù sao tiwf sớm nàng chỉ biết người như thế không thể trông cậy vào.

Hạ Thính Ngưng tiến lên vài bước, bất động thanh sắc cầm ngân phiếu trong tay nhét vào trong tay Lưu công công, cười yếu ớt nói “Làm phiền công công đến đây một chuyến, đây là một chút tâm ý nho nhỏ.”

Lưu công công cầm trong tay  ngân phiếu, nhìn ánh mắt Hạ Thính Ngưng có vẻ rất là kinh ngạc, thật không nghĩ tới Hạ tiểu thư nhưng lại biết rõ những điều này, ông rũ mắt cấp tốc liếc mắt nhìn ngân phiếu, cừ thật, cư nhiên là một tấm ngân phiếu năm trăm lượng. Hạ tiểu thư này ra tay thật đúng là có đủ hào phóng  nha.

Lập tức liền cười nói “Hạ tiểu thư nói thế nào, đều là như vậy. Hiện tại chỉ đã tuyên xong, chúng ta cũng nên hồi cung phục chỉ, sẽ không làm phiền.”

Hạ Thính Ngưng mỉm cười “Công công xin đi thong thả.”

Hạ lão gia vội vàng xung phong nhận việc, ân cần đưa đối phương ra phủ.

Thủy thị đứng ở phía sau Hạ Thính Ngưng đã phục hồi tinh thần lại mắt thấy vị công công tuyên chỉ kia đi rồi, vội vàng giữ chặt tay nữ nhi nói “Ngưng Nhi, đây...”

Vừa mới mở miệng, liền bị Hạ Thính Ngưng lắc đầu đánh gãy “Nương, việc này chúng ta trở về lại nói.”

Thủy thị nghe vậy cũng chỉ kiềm lại chính mình. Hạ Thính Ngưng vươn tay qua đỡ mẫu thân, đang định cùng đệ đệ cùng nhau hồi Lê viện.

Lại nghe đến phía sau truyền đến giọng nói vội vàng củaHạ lão phu nhân “Nhị nha đầu, đợi chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi