THỨ NỮ ĐƯƠNG GẢ: NHẤT ĐẲNG THẾ TỬ PHI

Edit:..Lam Thiên..

Vãn Ngọc và Lục Vu đang muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt của Hạ Thính Ngưng  ý bảo dừng lại. Hai người nhìn nhau, thập phần ăn ý ngậm chặt miệng.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng nắm khăn lụa trong tay, ngước mắt liếc nhìn cánh cửa phòng đã khép chặt, bên ngoài có vài tỳ nữ đang đứng canh giữ.

Tầm mắt lại chuyển qua  những món ăn trên bàn, Hạ Thính Ngưng giơ chiếc đũa lên gắp một ít đồ ăn khác chưa động qua, bắt đầu nhấm nháp từng món.

Vãn Ngọc và Lục Vu thấy vậy đều bị hù tới nhảy dựng, tiểu thư thế nào vẫn còn ăn, đồ ăn này không phải là có vấn đề sao? Trong lòng các nàng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám lên tiếng ngăn cản Hạ Thính Ngưng. Ở trong mắt các nàng, tiểu thư làm việc luôn có đạo lý của chính nàng, tùy tiện mở miệng sợ là sẽ không cẩn thận phá hỏng chuyện của tiểu thư.

Bách Lí Dung Cẩn cũng chau mày, vươn tay muốn ngăn cản Hạ Thính Ngưng. Hắn biết Ngưng Nhi muốn làm cái gì, con cá này đã có vấn đề, vậy những món khác khả năng cũng sẽ có vấn đề. Nhưng dùng chính miệng  mình nếm thử như vậy, nếu xảy ra chuyện, kia,.. phải làm sao bây giờ.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng nhả miếng thịt gà trong miệng ra, đối với Bách Lí Dung Cẩn lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói “Đừng lo lắng, không có việc gì.” Dứt lời lại tiếp tục nếm thử các món khác.

Bách Lí Dung Cẩn nhìn hành động này của Hạ Thính Ngưng, chân mày đều nhíu chặt, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Hắn không hiểu y thuật, nếm không ra đồ ăn nào có vấn đề nên hắn không giúp được Ngưng Nhi.

Hạ Thính Ngưng đem tất cả thức ăn trên bàn nếm thử qua một lần, món nào có vấn đề, sau khi cho vào miệng nàng đều đem nhả ra.

Một lúc lâu sau, Hạ Thính Ngưng mới đặt đôi đũa trong tay xuống, hơi hơi nhíu mi, trong tất cả những món ăn này chỉ có hai món ăn là có vấn đề.

Nếu là do trù nương làm, vậy hẳn là tất cả đồ ăn đều phải có vấn đề mới đúng. Nhưng cũng không bài trừ  khả năng đối phương lo lắng bị vạch trần mà cố ý làm như vậy, đồng dạng tỳ nữ bưng đồ ăn tới cũng có hiềm nghi. Ở trong mắt nàng, những người này  là có khả năng lớn nhất.

Dù sao cũng chỉ có hai món thức ăn có vấn đề, mà khi truyền lệnh, vừa vặn trên tay tỳ nữ  lại bưng hai món thức ăn này.

Nghĩ vậy, hai mắt Hạ Thính Ngưng chợt lóe, vươn chiếc đũa gắp một khối thịt cá lên lại dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói “Dung Cẩn, con cá này thật không sai, chàng cũng nếm thử đi.”

Mặc dù trong miệng Hạ Thính Ngưng nói như vậy, nhưng động tác trên tay lại là đem khối thịt cá bỏ vào trong khăn tay. Nàng suy nghĩ  rất đơn giản, chuyện này mặc kệ là do ai làm nhưng việc cấp bách trước mắt chính là không để cho đối phương sinh nghi.

Bách Lí Dung Cẩn mâu quang chợt lóe, lên tiếng phối hợp  đáp “Ân, nàng cũng ăn nhiều một chút.”

Vãn Ngọc và Lục Vu liếc mắt nhìn nhau một cái, im lặng không mở miệng. Chủ tử làm việc nào có chỗ cho tỳ nữ nhiều chuyện, các nàng chỉ cần an phận thủ thường là được rồi.

Một bữa cơm dùng xong, Vãn Ngọc gọi tỳ nữ bên ngoài phòng tới thu thập bát đũa.

Hạ Thính Ngưng vẫn ngồi nguyên trên bàn, nhìn đám tỳ nữ động tác nhanh nhẹn, làm như vô tình  mở miệng nói “Cẩn Nhi, cá và hải sâm rất không sai, nên thưởng cho trù nương mới được.”

Vãn Ngọc nghe vậy vội vàng phụ họa  nói “ Thế tử phi đã thích, vậy ngày mai nô tì để trù nương tiếp tục làm, hôm nay con cá này, thế tử phi thật đúng là ăn không ít đâu.”

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu, dư quang khóe mắt không dấu vết  liếc qua đám tỳ nữ đang thu thập bát đũa, những người này đều có cơ hội tiếp xúc  với thức ăn được bưng tới, cũng không biết là người nào trong số đó.

Đợi sau khi đám tỳ nữ thu thập xong lui ra ngoài, Hạ Thính Ngưng mới thu liễm  vẻ mặt, xuất ra chiếc khăn tay để  thịt cá đưa cho Vãn Ngọc, nhẹ giọng phân phó nói “Cẩn thận một chút đem đi chôn, đừng để người khác nhìn thấy.”

Hiện tại còn chưa bắt được người, nàng cũng không muốn đả thảo kinh xà,  khiến địch nhân trong chỗ tối cảnh giác.

Vãn Ngọc tiếp nhận khăn tay, cẩn thận  gật gật đầu, biết việc này quan hệ trọng đại, nàng tất nhiên là sẽ vạn phần cẩn thận.

Bách Lí Dung Cẩn nhíu mi, thấp giọng nói “Ngưng Nhi, trong cá bỏ thêm cái gì?”

Hạ Thính Ngưng híp lại mắt, phun ra hai chữ “Thủy ngân.”

Hai mắt Bách Lí Dung Cẩn  nhất thời trở nên lạnh lẽo, thủy ngân? Đây là muốn độc chết hắn và Ngưng Nhi sao. Lập tức hắn lại nghĩ đến lúc vừa rồi Ngưng Nhi đã nếm qua thịt cá kia, nhất thời khẩn trương nhìn Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng làm như nhìn ra lo lắng của Bách Lí Dung Cẩn, nhẹ giọng an ủi nói “Thủy ngân tuy có độc, nhưng trong con cá phân lượng vô cùng nhỏ, độc không chết người. Ta đoán đối phương hẳn là muốn đạt được mục đích khác.”

Hai mắt  Bách Lí Dung Cẩn dừng lại, lập tức hỏi “Thủy ngân còn có tác dụng nào khác?”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy ngẩn ra, sau đó lộ ra một chút tươi cười nói “Nghe nói, ăn thủy ngân, có thể tránh thai.” Nàng không nghĩ tới Dung Cẩn thế nhưng chỉ một chút liền thấu, nhanh như vậy đã có thể liên tưởng đến thủy ngân còn có điểm tác dụng khác này.

Bách Lí Dung Cẩn nghe xong, thần sắc triệt để  lạnh xuống. Tránh thai, nói như vậy, người làm việc này cũng chỉ có thể là người bên kia. Dù sao, nếu như Ngưng Nhi mang thai, như vậy người bị gây trở ngại cũng liền chỉ có bọn họ.

Càng nghĩ sắc mặt Bách Lí Dung Cẩn  càng phát lạnh, thế nhưng đưa tay duỗi đến Thanh Lan Viên sao.

Hạ Thính Ngưng nhìn vẻ mặt của Bách Lí Dung Cẩn, mỉm cười, vươn tay kéo hắn lại “Đừng lo lắng, không phải ta không có việc gì sao.” Những người đó ngàn tính vạn tính, chỉ sợ cũng không tính đến nàng hiểu được y thuật, nếm ra trong đồ ăn có trộn lẫn thủy ngân.     

Bách Lí Dung Cẩn cau mày, mang theo thần sắc khẩn trương nhìn Hạ Thính Ngưng “Vừa rồi nàng có nếm một khối thịt cá, thật sự không có việc gì chứ?”

Tuy rằng cuối cùng Ngưng Nhi đã đem thịt cá nhả ra, nhưng lúc trước vẫn còn ngậm lại trong miệng một lát, mà thủy ngân lại độc,  Ngưng Nhi của hắn có phải sẽ  bởi vì vậy mà có chuyện gì hay không.?

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng lắc lắc đầu “Phân lượng thủy ngân rất nhỏ, không có việc gì, chàng đừng lo lắng.”

Một đũa thịt cá vốn không nhiều lắm, phân lượng cũng rất nhỏ, hơn nữa nàng vừa bỏ vào miệng liền biết trong thịt có vấn đề, cũng chưa chân chính  ăn vào, về một chút thủy ngân này, đối nàng sẽ không là có gì ảnh hưởng.

Bách Lí Dung Cẩn thoáng hạ tâm, nhanh chóng nhìn chằm chằm nàng nói “Ta sẽ tìm cách, sẽ không để bọn họ lại có cơ hội thương tổn đến nàng.”

Hiện tại thân thể hắn đã đang dần dần tốt lên, hắn muốn triệt để chặt đứt những niệm tưởng của người này.

Hai mắt Hạ Thính Ngưng nhất loan, khẽ cười nói “Không có việc gì, ta sẽ thật cẩn thận. Hiện tại xem ra hẳn là trong Thanh Lan Viên có nội quỷ, hơn phân nửa là từ trong đám tỳ nữ mới tới này.”

Vãn Ngọc và Lục Vu đối với nàng tất nhiên là trung thành và tận tâm, Vũ Sam nhìn cũng được. Mà Tuyết Tú, lại từng bị nàng phạt, khó bảo toàn trong lòng nàng ta sẽ không ghi hận nàng, còn đám tỳ nữ bình thường còn lại, những người này cũng không phải là tâm phúc của nàng và Dung Cẩn nên mỗi một người đều có hiềm nghi.

Hai mắt Bách Lí Dung Cẩn vốn lạnh như băng, nhưng đối với Hạ Thính Ngưng lại nhu hòa nói “Ta để Thanh Vũ đem các nàng đều phái ra ngoài, miễn cho bọn họ có cơ hội xuống tay với nàng.”

Hạ Thính Ngưng khẽ lắc đầu “Không được, chưa chắc tất cả những người này đều mang dị tâm, ta sẽ có biện pháp đem người nọ bắt được.”

Nàng chẳng những muốn bắt được người ăn cây táo, rào cây sung này  mà  nàng còn muốn tìm cách cấp người phía sau màn một chút hạ lễ, cảm tạ đối phương quan tâm chiếu cố.

Hạ Thính Ngưng không tiếng động  kéo khóe môi lên, ý bảo Vãn Ngọc và Lục Vu đưa lỗ tai qua, đối với các nàng nhỏ giọng  thì thầm  một phen.

Vãn Ngọc và Lục Vu nghe xong đều tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu.

Hạ Thính Ngưng vươn tay vân vê một lọn tóc đen nhánh, đôi mắt híp lại, hiện tại, chỉ chờ con cá mắc câu.

Kế tiếp, Vãn Ngọc và Lục Vu đều làm như không có việc gì, nên làm cái gì thì làm cái đó, nhìn không ra có nơi nào không ổn.

Liên tục hai ngày, Hạ Thính Ngưng đều phát hiện có vài món đồ ăn trộn lẫn thủy ngân trên bàn ăn.

Đối với số thức ăn này, Hạ Thính Ngưng vẫn làm theo cách cũ, gắp ra một phần  sau đó để Vãn Ngọc tìm cơ hội đem chôn, làm ra  giả tượng này đó thức ăn nàng đều có dùng qua.

Một ngày này, sau khi dùng qua ngọ thiện, Vãn Ngọc vừa giúp Hạ Thính Ngưng bóp chân vừa nhỏ giọng  nói “Tiểu thư, nô tì chiếu theo ngài phân phó quan sát qua, những món ăn có vấn đều là từ một người bưng tới.”

Hạ Thính Ngưng sóng mắt hơi đổi, nói “Là ai?”

Vãn Ngọc để sát vào một chút, nhẹ giọng nói “Là Ngân Xuân. Sáng nay nô tỳ còn lưu ý riêng một mình nàng quả nhiên hai đạo đồ ăn kia chính là hai đạo món ăn tiểu thư nói có vấn đề. Lục Vu cũng lặng lẽ tra qua nơi nàng ở, phát hiện dưới sàng của nàng có cất dấu hai mươi lượng bạc.”

Nói xong lời cuối cùng, Vãn Ngọc càng hiện ra bộ dáng tức giận bất bình, tiểu nhân này, tiểu thư cũng không bạc đãi nàng ta, cư nhiên nàng ta lại vì hai mươi lượng bạc làm ra loại chuyện thiếu đạo đức này.

Lục Vu nâng chén trà đi tới khẽ nhíu mày nói “Cũng không thể thực sự nhận định là do nàng ta làm, hai mươi lượng bạc này cũng có thể vốn riêng của nàng ta, đồ ăn tuy là do nàng ta bưng tới, nhưng không đảm bảo là không phải người khác hãm hại nàng ta.”

Vãn Ngọc cau mày “Nào có chuyện trùng hợp như vậy, theo ta thấy, tám phần chính là nàng ta không sai.”

Ngân Xuân? Hạ Thính Ngưng khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng cười nói “Phải hay không phải, thử một lần sẽ biết.”

Vãn Ngọc và Lục Vu nghe vậy đều liếc mắt nhìn nhau một cái, cái này, thử như thế nào?

Thời điểm dùng bữa tối, Hạ Thính Ngưng  không động  tới những món ăn có trộn lẫn thủy ngân, đến ngày thứ hai cũng vẫn là như vậy.

Sáng sớm một ngày này, Vãn Ngọc và Lục Vu không ở trong phòng chờ đợi, Bách Lí Dung Cẩn cũng xuất môn vào triều sớm.

Trong phòng chỉ có Hạ Thính Ngưng lẳng lặng  nằm dựa trên giường, xem sách tiêu khiển canh giờ.

Sau một lúc lâu, chỉ nghe thấy nàng hướng ra bên ngoài khinh hô một tiếng “Người đâu.”

Ngoài cửa lập tức có động tĩnh, cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra, một tỳ nữ mặc y phục màu hồng đào nhanh chóng đi đến, cúi thấp đầu hành lễ  “Thế tử phi.”

Hạ Thính Ngưng đem tầm mắt chuyển dời khỏi quyển sách, khẽ liếc mắt nhìn đối phương một cái, ánh mắt hơi ngưng lại, lập tức nhẹ giọng nói “Ngươi tên là gì?”

Tỳ nữ ngẩng đầu đáp “Nô tì tên là Ngân Xuân.” Giọng nói vô cùng thanh thúy.

Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu, tiếp tục xem sách phân phó nói “Đi rót chén trà lại đây.”

Ngân Xuân nghe vậy vội vàng gật đầu, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ không dễ phát hiện.

Bước tới trước bàn trà, Ngân Xuân cầm lấy ấm trà rót một chén trà nóng.  Nàng dùng dư quang ánh mắt nhìn Hạ Thính Ngưng đang năm dựa ở trên giường, thấy đối phương chỉ tập trung tinh thần  xem quyển sách trên tay, nửa điểm cũng không có chú ý tới nàng.

Trong lòng Ngân Xuân hơi động, xoay người đưa lưng về phía Hạ Thính Ngưng, nàng ta đưa tay vào trong tay áo lấy ra  một cái bình sứ nhỏ, mở nắp bình nhanh chóng  đổ vào trong chén trà sau đó lại cẩn thận  đem bình sứ thu về trong tay áo.

Tiếp đó mới nâng chén trà đi đến chỗ Hạ Thính Ngưng.

Trên mặt Ngân Xuân mang theo tươi cười, đem chén trà trên tay đưa tới trước mặt Hạ Thính Ngưng “Thế tử phi, thỉnh dùng trà.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy khẽ lên tiếng, buông quyển sách vươn tay tiếp nhận  chén trà có chút nóng. Nước trà lộ ra màu vàng trong vắt, hương trà theo nhiệt khí phát ra hợp lòng người.

Hạ Thính Ngưng cầm chén trà, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài cái chén, giống như lơ đãng hỏi “Ngân Xuân, ngươi là con cái của hạ nhân trong phủ sao?”

Ngân Xuân đang âm thầm nhìn chằm chằm  động tác trên tay Hạ Thính Ngưng, sau khi nghe thấy câu hỏi liền vội vàng đáp “Hồi thế tử phi, nô tì không phải là con cái của hạ nhân trong phủ.”

Hạ Thính Ngưng nghe xong liền thản nhiên gật đầu, giơ chén trà tiến đến bên môi chính mình chuẩn bị uống vào.

Đột nhiên, nàng lại buông cái chén xuống, tiếp tục hỏi “Vậy ngươi đã nhập phủ mấy năm rồi?”

Theo hành động này của Hạ Thính Ngưng, Ngân Xuân nguyên bản khi nhìn đối phương muốn uống nước trà tâm liền nhảy nhót lại nhất thời tiêu tan trầm xuống. Đôi mắt hơi tối sầm lại, nhưng lại không thể không trả lời “Nô tì đã vào phủ bốn năm.”

Lúc này trong lòng nàng đã bắt đầu có chút vội vàng, thế nào còn không uống vào a.

Hạ Thính Ngưng hơi nhướng mày, nhẹ nhàng xoay xoay cái chén trong tay, không có ý tứ muốn uống xuống.

Ngân Xuân do dự mãi, cuối cùng vẫn là nhỏ giọng mở miệng nói “Thế tử phi, trà này không hợp tâm ý của người sao? Nếu không nô tì đi ngâm cho ngài chén trà khác.”

Hạ Thính Ngưng kéo kéo khóe môi lên, nhìn về phía Ngân Xuân nói “không cần, trà này, rất tốt.”

Ngân Xuân nghe vậy vẻ mặt liền buông lỏng, mang theo một chút  kỳ vọng nói “Vậy thế tử phi vẫn là thừa dịp nóng uống đi, để nguội sẽ không tốt.”

Hai mắt Hạ Thính Ngưng híp lại, nghiêng đầu nhìn  thấy trong mắt đối phương chợt lóe lên vội vàng, giơ lên tươi cười nói “Ngươi tựa hồ rất muốn ta uống chén trà này.”

Lời này vừa ra, sắc mặt Ngân Xuân nhất thời cứng đờ, nhanh chóng thu liễm thần sắc nói “Nô tì không dám, nếu là thế tử phi không thích trà này, vậy nô tì sẽ đem đổi chén trà khác.”

Không biết vì sao, lúc này trong lòng nàng ta hơi có chút lo lắng.

Hạ Thính Ngưng nhíu mày cười, đổi? Đây là muốn hủy diệt chứng cớ sao? Chén trà này nàng còn chưa uống qua, cũng không biết có phải thật sự có vấn đề hay không, nhưng từ biểu hiện vừa rồi của Ngân Xuân ngược lại khiến nàng thật sự hoài nghi.

Hạ Thính Ngưng bình tĩnh nhìn đối phương nói “Này nước trà rất tốt, tại sao phải đổi đây, hay là nói, ngươi bỏ thêm này nọ vào bên trong?”

Ngân Xuân trong lòng cả kinh, vội vàng quỳ xuống nói “Thế tử phi minh xét, nô tì không dám.”

Trán của nàng bất giác toát ra  một tầng  mồ hôi, lúc này nàng đã có chút hối hận hành động mới vừa rồi của chính mình. Không nghĩ tới thế nhưng lại bị thế tử phi nhìn ra điểm bất thường.

Hạ Thính Ngưng lắc lắc nước trà trong chén, chậm rãi  nói “Ngoài miệng  ngươi nói không dám nhưng chưa chắc trong lòng đã nghĩ như vậy  .”

Ngân Xuân này, biểu cảm hoảng loạn trên mặt nàng ta  đã sớm đã bán đứng  nàng ta. Người này thật đúng là can đảm, dám quang minh chính đại bỏ thêm này nọ vào trong nước trà của nàng.

Ngân Xuân vội vàng lên tiếng biện giải “Nô tì không có, chính là cấp nô tì mười cái lá gan, nô tì cũng không dám bất kính đối với thế tử phi.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhẹ nhàng mím môi cười “Phải không?, nếu như ta đem chén nước trà này đưa cho phủ y nghiệm chứng, ngươi nói xem có thể từ bên trong nghiệm ra cái gì.”

Ngân Xuân nghe vậy chỉ cảm thấy tâm nhất thời chìm xuống đáy cốc, trái lại nụ cười của Hạ Thính Ngưng lại giống như ánh mặt trời khiên nàng ta càng thêm không khỏi khẽ run lên. Cường ngạnh nói “Nô tì không biết.”

“Không biết? Hai mắt Hạ Thính Ngưng vừa chuyển, đột nhiên sát lại gần đối phương nói “Cái gì rớt ra từ trong tay áo của ngươi vậy.”

Ngân Xuân bị lời này làm cho cả kinh, theo bản năng  liền xem xét ống tay áo, trong lúc hoảng loạn lại thật sự có một bình sứ nhỏ từ trong tay áo nàng ta rớt ra, lăn vài vòng trên mặt đất.

Nhìn  bình sứ nhỏ trên mặt đất, sắc mặt Ngân Xuân nhất thời vô cùng sợ hãi, vội vàng vươn tay muốn nhặt lên.

Hạ Thính Ngưng thu lại thân thể đang nghiêng người về phía trước, thản nhiên nói “Hiện tại ngươi nhặt còn có tác dụng sao.” Vừa rồi chính mình bất quá là lừa gạt nàng ta một chút, không nghĩ tới người này lại bị hù dọa như vậy, khẩn trương đến mức ngay cả chứng cớ cũng đều để rớt ra. Nói vậy trong bình sứ nhỏ kia, không xem nàng cũng đều đã biết nó chứa cái gì.

Sắc mặt Ngân Xuân nhanh chóng trở nên trắng bệch, nàng biết bản thân xem như tang chứng vật chứng đầy đủ. Hãm  hại chủ tử, đây chính là tội lớn, càng miễn bàn đến việc chuyện này còn liên quan tới  sự tình con nối dòng trong Vương Phủ.

Hạ Thính Ngưng cười nhẹ nói “Ngươi có biết vì sao hôm nay bên người ta lại không có người hầu hạ không?”

Ngân Xuân nghe vậy có chút sững sờ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, không thể tin  mở to hai mắt.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng  đem chén trà để lên án kỷ (chiếc bàn dài), nhìn biểu cảm của đối phương cười nói “Không sai, ta là cố ý muốn thăm dò ngươi, đáng tiếc, ngươi quá mức thiếu kiên nhẫn, bắt được cơ hội liền không chút nghĩ ngợi đã động thủ.”

Tâm Ngân Xuân nhất thời lạnh xuống, nguyên lai thế tử phi đã sớm hoài nghi nàng, hôm nay đúng là cố ý thiết kế hạ bẫy đến thử nàng. Trách không được liên tiếp vài ngày gần đây đồ ăn nàng bỏ thêm này nọ thế tử phi đều không động đũa tới, sau đó lại cố ý cấp nàng một cơ hội kê đơn tốt như vậy là muốn mượn cơ hội nhìn xem có phải do mấy ngày gần đây nên nàng sốt ruột lộ ra sơ hở gì hay không.

Mệt nàng còn bởi vậy mà đắc chí, cho rằng ngay cả ông trời cũng đều đang giúp nàng lại không biết, người ta đã sớm đối với chính mình có phòng bị, Ngân Xuân thất bại  ngồi yên trên mặt đất.

Hạ Thính Ngưng khép quyển sách trên tay lại, nhẹ giọng hỏi “Nói đi, là ai sai khiến ngươi.”

Ngân Xuân cắn chặt răng, trong lòng tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, không biết có nên khai ra hay không, nàng ta ngẩng đầu nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Nếu như nô tì nói, thế tử phi có thể đáp ứng buông tha cho nô tì không?”.

Hạ Thính Ngưng nhìn đối phương lạnh lùng cười, buông tha nàng sao? Thời điểm nàng ta cấp chính mình kê đơn  thế nào lại không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?. lúc này lại cư nhiên còn nghĩ muốn toàn thân trở ra, có khả năng sao.

Hạ Thính Ngưng không để ý tới, trực tiếp giương giọng nói “Người tới.”

Cửa phòng vừa động, Vãn Ngọc và Lục Vu lập tức từ bên ngoài đi vào. Từ sau khi Ngân Xuân vào phòng, các nàng liền liên tục canh giữ ở bên ngoài nghe ngóng động tĩnh trong phòng cho nên Hạ Thính Ngưng vừa phân phó, các nàng liền nhanh chóng đi vào.

Hạ Thính Ngưng tao nhã  đứng dậy nói “Đem người này tính cả chén trà trên án kỷ  và bình sứ trên mặt đất đều cùng nhau mang đi.”

Cho dù nàng ta không nói, kia, cũng không quan hệ, dù sao nàng cũng đại khái đã biết là do ai sai sử. Để cho người ta xướng  diễn lâu như vậy, hiện tại cũng đã đến lúc đến phiên nàng ra sân khấu.

Vãn Ngọc gọi bà tử tới áp giải Ngân Xuân đi theo phía sau Hạ Thính Ngưng, Lục Vu  nhặt chiếc bình sứ trên mặt đất lên đồng thời vươn tay cầm lấy chén trà trên án kỉ sau đó đuổi theo Hạ Thính Ngưng.

Đoàn người một đường đi đến đại sảnh trong Vương Phủ, Vãn Ngọc ở giữa đường nghe theo phân phó đi thỉnh Tĩnh Vương Gia và Tĩnh Vương Phi tới.

Cuối cùng,đến lại không chỉ có hai người này, liền ngay cả Bách Lí Trần Hiên cũng đi qua, theo sau chính là Nguyễn thị.

Hạ Thính Ngưng không dấu vết liếc mắt nhìn Nguyễn thị một cái, người này sợ là thu được tin tức mới đi theo tới đây đi.

Tĩnh Vương Gia và Tĩnh Vương Phi cùng nhau bước vào đại sảnh, ngồi xuống vị trí phía trên nhất. Bách Lí Trần Hiên cũng mang theo Nguyễn thị ở phía dưới tìm vị trí ngồi xuống.

Thời điểm Tĩnh Vương Phi tiến vào liền nhìn thấy Ngân Xuân đang quỳ gối trong đại sảnh, đợi sau khi ngồi ổn Tĩnh Vương Phi liền mở miệng hướng Hạ Thính Ngưng nói “Ngưng Nhi, đây là có chuyện gì?”

Tỳ nữ này đã phạm phải sai lầm gì mà lại có thể khiến con dâu đem nàng cùng Vương Gia thỉnh tới đây.

Hạ Thính Ngưng không nhanh không chậm  đem sự tình trải qua nói lại một lần, cuối cùng còn để Lục Vu đem chén trà cùng bình sứ trình lên trên nói “Đây là chén trà Ngân Xuân cấp rót cho con dâu, còn có bình sứ từ trên người nàng rơi ra.”

Vẻ mặt  Tĩnh Vương Gia lạnh lùng, trầm giọng nói “Truyền phủ y.”

Nguyễn Thị ngồi ở bên cạnh Bách Lí Trần Hiên vẻ mặt căng thẳng, không nghĩ tới thế nhưng lại bị đối phương nhanh chóng phát hiện ra như vậy, kia, sau này nếu lại muốn kê đơn vào trong đồ ăn của nàng, chẳng phải là sẽ không dễ dàng như vậy.

Nghĩ vậy, trong lòng Nguyễn thị nhất thời buồn bực, đều do tiện tì đáng chết này, sai nàng một chút việc nhỏ cũng đều làm không xong.

Ngân Xuân nhìn thấy Nguyễn thị cũng đi qua, đáy lòng nhất thời dâng lên một cỗ hi vọng, không chừng nhị thiếu phu nhân sẽ có biện pháp cứu nàng đâu.

Chỉ trong chốc lát, phủ y liền được hạ nhân mời vào  đại sảnh.

Sau khi Tĩnh Vương Gia miễn lễ cho hắn liền chỉ vào chén trà cùng bình sứ nói “Kiểm tra xem bên trong là cái gì.”

Phủ y vội vàng gật đầu, lấy bình sứ cùng chén trà tinh tế  kiểm nghiệm, rất nhanh đã đưa ra kết luận “Khởi bẩm vương gia, trong bình sứ này là thủy ngân, bên trong nước trà cũng bị bỏ thêm thủy ngân.”

Tĩnh Vương Gia cùng Tĩnh Vương Phi nghe vậy đều kinh hãi, Tĩnh Vương Phi càng là chỉ vào Ngân Xuân tức giận nói “Ngươi, tiện tì này, đúng là muốn độc chết Ngưng Nhi không thành, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy.”

Lúc này Tĩnh Vương Gia cũng vô cùng tức giận, con dâu mới qua cửa vài ngày, cư nhiên đã có ngươi không kiêng nể hạ độc nàng. Khó đảm bảo một ngày nào đó, sẽ không hạ độc đến trên đầu hắn.

Phủ y vội vàng tiếp tục giải thích nói “Vương Gia và Vương Phi thỉnh bớt giận, thủy ngân tuy có độc, nhưng phân lượng thêm trong nước trà không quá nhiều, uống xong cũng sẽ không trúng độc bỏ mình.”

Tĩnh Vương Phi vừa nghe, nhất thời không hiểu  nói “Nói như vậy, chén trà này uống xong cũng sẽ không có chuyện gì?” Nếu thật sự là như vậy, kia còn bỏ thủy ngân vào trong nước trà làm cái gì?

“Kia cũng không phải.” Phủ y cân nhắc  nói “Kỳ thật, thủy ngân còn có một cái tác dụng khác, uống  nó có thể tránh thai.”

Lời vừa nói ra, Tĩnh Vương Gia nhất thời vỗ bàn đứng lên, tránh thai? Hắn ngày ngày ngóng trông con dâu có thể sớm ngày mang thai sinh hạ kim tôn. Bên kia thế nhưng lại có người đánh  loại chủ ý ác độc này. Đây là muốn Bách Lí Gia bọn họ tuyệt hậu sao.

Tĩnh Vương Phi cũng là vô cùng giận, tránh thai, Cẩn Nhi  vừa mới cưới thê tử đã bị người đánh chủ ý.

Nguyễn thị lại có chút hoảng hốt nhìn Tĩnh Vương Gia và Tĩnh Vương Phi tức giận. Nàng tuyệt đối không thể bị tra ra cùng chuyện này có liên quan, bằng không chiếu theo tính tình của phụ vương, sợ là nhất định sẽ để phu quân đem nàng hưu trả về nhà mẹ đẻ.

May mắn lúc trước mẫu thân vì nàng chuẩn bị tốt, bằng không  hôm nay  nàng thật đúng không biết nên làm thế nào mới tốt đâu.

Sau khi Tĩnh Vương Phi lấy lại tinh thần, oán hận  nhìn chằm chằm Ngân Xuân nói “Đến cùng là người nào sai sử  ngươi, còn không mau thành thực cho bản cung.”

Thân thể Ngân Xuân run rẩy một cái, đang muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng lúc thoáng nhìn qua đồ vật Nguyễn thị đang cầm trong tay nhất thời lại sửa miệng “Không có  ai sai sử tỳ nữ, là do nô tì đối thế tử phi tâm sinh bất mãn, mới làm ra chuyện như vậy. Vương phi, nô tì đã biết sai rồi, nô tì nguyện ý lấy cái chết tạ tội.”

Ngân Xuân vừa nói vừa nhìn liếc mắt nhìn Nguyễn thị một cái, hi vọng đối phương xem ở phân thượng nàng chủ động nhận tội, buông tha cho đệ đệ của nàng.

Tĩnh Vương Phi làm sao chịu tin lí do thoái thác như vậy, phẫn nộ quát “Hỗn trướng, cũng dám lừa gạt bản cung.” Nếu không có người sai sử nàng ta, một cái tỳ nữ như nàng ta sao dám làm ra chuyện như vậy, cho nàng là ngốc tử sao. Lại còn nói những lời hàm hồ như vậy.

Tĩnh Vương Gia cũng trầm giọng nói “Ngươi còn không thành thực, đây là muốn bổn vương sai người đem ngươi lôi xuống dùng gậy hầu hạ sao.”

Ngân Xuân gắt gao  cắn chặt môi dưới, nàng không thể nói, tuyệt đối không thể nói, bằng không đệ đệ của nàng sẽ chết. Nghĩ như vậy, nàng nhất thời hạ quyết định, hướng trên đất dập đầu nói “Lời nô tỳ nói đều là thật, vương gia cùng vương phi  minh xét.”

Dứt lời, liền đứng dậy  hướng về phía chiếc cột hình trụ trong đại sảnh,‘Phanh’  một tiếng, đụng  đầu vào cột khí tuyệt bỏ mình, máu đỏ tươi nhiễm lên nền gạch.

Lần hành động này khiến tất cả mọi người trong đại sảnh kinh sợ, Hạ Thính Ngưng cũng là bị hù  nhảy dựng, như vậy đột nhiên liền....

Tĩnh Vơng Gia cùng Tĩnh vương phi cả kinh giật mình nhìn biến cố bất ngờ, sau một lúc lâu, Tĩnh vương gia mới lên tiếng nói “ Sai người ta đem nàng ta mang xuống đi chôn.” Mặc dù trong lòng hắn nghi ngờ  tỳ nữ này chết kỳ quái, nhưng lúc này người chết vô đối chứng, hắn cũng không thể làm được gì.

Tĩnh vương phi cũng là liếc mắt lắc đầu, thế nhưng tình nguyện chết cũng không nguyện ý nói ra người sai sử là ai, bản chất cũng thực cứng rắn.

Vừa mới bất đầu Nguyễn thị cũng bị kinh hoảng, nhưng nghĩ đến tiện tì này đã chết, vậy nàng cũng sẽ không cần lo trước lo sau, tâm nhất thời liền buông lỏng. Hoàn hảo,  tiện tì này đủ thức thời, hiểu được chính mình đi tìm chết, không tạo thêm phiền toái cho nàng.

Cũng là mẫu thân nàng có tính toán trước, ở sau khi nàng thu mua tiện tì này, liền âm thầm phái người đem  đệ đệ của nàn bắt lại phòng ngừa bị đối phương kéo xuống nước, hôm nay xem có tác dụng.

Trong lúc  Nguyễn thị đang dương dương tự đắc, đột nhiên liếc mắt nhìn vào mắt Hạ Thính Ngưng, trong mắt nàng mang theo hiểu rõ hết thảy  khiến nàng không khỏi giật mình  rùng mình một cái. Theo bản năng  tránh né  tầm mắt của đối phương.

Hạ Thính Ngưng lạnh lùng nhìn bộ dáng trốn tránh của Nguyễn thị, quả nhiên là nàng ta giở trò quỷ,  Ngân Xuân này sợ là đã bị nàng ta uy hiếp, bằng không cũng sẽ không đột nhiên làm ra hành động như vậy.

Tuy rằng không bắt được Nguyễn thị, bất quá cũng không sao, trải qua  chuyện  hôm nay, trong lòng phụ vương cùng mẫu thân ít nhiều cũng sẽ có chút nghi ngờ. Ngày sau còn dài, nàng còn nhiều cơ hội.

Tĩnh vương phi kìm trụ tức giận trong lòng, quay đầu an ủi  Hạ Thính Ngưng vài câu. Mặc dù trong lòng nàng có hoài nghi, nhưng hiện tại không có chứng cớ, việc này cũng chỉ có thể liền hiểu rõ như vậy. Chuyện nàng có thể chính là an ủi con dâu nhiều một chút.

Tĩnh vương gia bình tĩnh nói “Sau này nếu như lại có chuyện như vậy phát sinh, ta nhất định sẽ không buông tha.” Dứt lời liền vung tay áo rời đi.

Nguyễn thị nghe vậy vẻ mặt liền cứng đờ, phụ vương đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là đang giáp mặt cảnh cáo nàng một phen sao. Nghĩ vậy, nàng càng khẽ cắn môi, thiếu chút nữa liền vung khăn chạy lấy người.

Sau khi Hạ Thính Ngưng tĩnh tọa, liền mang theo Vãn Ngọc và Lục Vu lui ra đại sảnh, trở về Thanh Lan Viên.

Bách Lí Dung Cẩn cũng đã sớm hạ triều trở lại, lúc này chính mình đang ngồi chờ ở trong phòng.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng đến bên người hắn, vươn tay ôm thắt lưng của hắn. Ngân Xuân tự mình đụng vào cột chết khiến trong lòng nàng nổi lên gợn sóng rất lớn, nàng đến cùng cũng không phải là người sinh trưởng ở triều đại này, không thể trơ mắt nhìn tỳ nữ cứ như vậy chết đi.

Liền ngay cả trong quá khứ khi trừng phạt hạ nhân, nàng cũng chưa bao giờ dùng tới hình trượng.

Bách Lí Dung Cẩn quay lại ôm lấy  Hạ Thính Ngưng, đem nàng kéo vào trong lòng. Hắn mặc dù không biết Ngưng Nhi xảy ra chuyện gì, nhưng hắn sẽ luôn luôn bồi ở bên người nàng.

Hạ Thính Ngưng dựa vào lòng Bách Lí Dung Cẩn, chỉ chốc lát liền nặng nề ngủ thiếp đi.

Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng cười, chặn ngang ôm lấy nàng an trí đến trên giường,  sau đó chính mình cũng cởi giày tiến lên giường, cẩn thận vì nàng đắp chăn, nằm  vào bên cạnh nàng.

Nhìn dung nhan tinh xảo của Hạ Thính Ngưng, Bách Lí Dung Cẩn thản nhiên cười, cầm lấy tay nàng. Hắn không muốn khi nàng tỉnh lại lại không nhìn thấy  hắn.

Hai người ôm nhau ngủ, không có người tiến vào quấy rầy, trong phòng an tĩnh, cũng chỉ còn lại ánh nắng ấm áp toát ra từ trên mặt đất.

Đợi sau khi Hạ Thính Ngưng tỉnh ngủ, đã là thời gian qua  ngọ thiện.

Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng mở  đôi mắt, nhìn Hạ Thính Ngưng thản nhiên cười, nhẹ giọng hỏi “Đói bụng không? Ta truyền lệnh cho đám hạ nhân là được”

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng  gật đầu, sau khi ngủ một giấc dài, nàng cảm thấy lòng của chính mình đã bình phục  rất nhiều. Lại nghĩ đến chính mình thế nhưng ngay cả  ngọ thiện cũng chưa dùng, liền liên tục ngủ đến hiện tại, khiến Dung Cẩn cũng phải nhịn theo nàng. Nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng đứng lên.

Bách Lí Dung Cẩn gọi  tỳ nữ tới, phân phó các nàng đi xuống phòng bếp truyền lệnh, sau đó mới mang theo Hạ Thính Ngưng xuống giường.

Hai người cùng nhau dùng qua  ngọ thiện, buổi chiều Bách Lí Dung Cẩn cũng không có công văn cần xử lý, liền cùng Hạ Thính Ngưng cùng nhau nằm ở trên giường.

Trên giường lớn rộng rãi, Hạ Thính Ngưng lui ở trong lòng Bách Lí Dung Cẩn, nhẹ giọng cười nói “Nhìn bộ dạng này của chàng, có phải muốn cho  bọn hạ nhân ở trong Thanh Lan Viên chê cười hay không.”

Bách Lí Dung Cẩn lộ ra một chút tươi cười nói “Đó là chuyện của người ta, chúng ta không xen vào.”

Hạ Thính Ngưng khóe môi loan loan  tựa vào  trong lòng hắn, lập tức lại nghĩ tới  một chuyện khác, nhất thời khẽ cắn môi, cân nhắc  nói “Dung Cẩn, chàng rất muốn một đứa nhỏ sao?”

Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy ngẩn ra, sau đó ôn nhu nói “Đó là đương nhiên, chúng ta có thể sinh thêm vài đứa.”

Nếu như đổi lại là trước kia, hắn nhất định không có ý nghĩ muốn đứa nhỏ. Nhưng lúc này bất đồng, hắn đã thành hôn với nàng, chỉ cần là đứa nhỏ do nàng sinh, hắn tự nhiên nguyện ý muốn nhiều thêm vài đứa.

Hạ Thính Ngưng nhíu mày suy nghĩ, muốn nhiều thêm vài đứa nàng cũng không có ý kiến gì. Nhưng hiện tại  vấn đề lại không phải là chuyện này.

Hạ Thính Ngưng tiếp tục cẩn thận hỏi “Chúng ta hiện tại có thể trước không cần đứa nhỏ không?”

Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy vẻ mặt ngưng lại nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Ngưng Nhi, nàng không muốn có đứa nhỏ sao?”

Hạ Thính Ngưng lắc lắc đầu nói “Không phải, ta là nói hiện tại trước đừng muốn đứa nhỏ, chờ về sau lại muốn.”

Dù sao nàng bất quá cũng mới mười năm tuổi, cho dù nàng là trưởng thành sớm, nhưng như vậy cũng không thích hợp sinh đứa nhỏ. Hơn nữa thân thể Dung Cẩn  cũng chưa điều dưỡng tốt, tình huống đó cũng không cho phép nàng cùng hắn tại thời điểm này muốn đứa nhỏ.

Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng thở ra, nhíu mày nói “Vì sao?” Hắn chỉ chờ đợi có đứa nhỏ thuộc về nàng và hắn.

Hạ Thính Ngưng quan sát vẻ mặt của Bách Lí Dung Cẩn, phát giác hắn cũng không có tức giận, liền muốn hướng hắn giải thích lại sợ hắn lo lắng, cuối cùng dứt khoát nói “Lại hơn phân nửa năm đi, nửa năm sau chúng ta lại muốn đứa nhỏ, được không?” 
Nàng cũng không muốn gạt hắn chuyện này, ở trong mắt nàng, giữa vợ chồng hẳn  là nên thẳng thắn thành khẩn đối đãi, có vấn đề gì liền nói ra là được. Nàng không thích đoán tới đoán lui.

Bách Lí Dung Cẩn nắm thật chặt thắt lưng của nàng nói“Theo ý nàng đi.”

Hạ Thính Ngưng câu môi cười, thỏa mãn  tiến sát vào trong lòng hắn, gả cho hắn, là lựa chọn chính xác nhất của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi