THỦ PHỤ PHU NHÂN TRỐN CHẠY


Khi Tiêu Tuần trở lại Tô thượng thư đang phân phó hạ nhân bỏ thêm than vào phòng của Tô Nhược Uyển, nhìn thấy Tiêu Tuần, Tô thượng thư không nhịn được thở dài.

Sau khi liếc qua Tô Nhược Uyển đang nằm trên giường, ông liền vẫy tay với Tiêu Tuần.
"Tuần Nhi, ngươi theo ta lại đây".
Đợi Tiêu Tuần theo sau ông ra ngoài, Tô thượng thư nhìn chằm chằm hắn có chút muốn nói lại thôi, "Uyển Nhi từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, nếu sau khi thành thân Uyển Nhi không thể sinh con, vẫn mong ngươi có thể chấp nhận.

Nếu thật sự không được ngươi có thể nạp thêm mấy thiếp thất, nhất định không thể chặt đứt hương khói".
Tô thượng thư kỳ thật đang thử xem Tiêu Tuần có tâm tư nạp thiếp không, mặc dù ông tin tưởng cách làm người của Tiêu Tuần, nhưng thế sự khó lường, Tiêu Tuần vốn dĩ bị buộc phải cưới Tô Nhược Uyển.

Nếu Tô Nhược Uyển sau khi gả qua không có con nối dõi, chưa biết chừng sẽ bị Tiêu Tuần vắng vẻ.
"Lão sư yên tâm, sau này học trò sẽ dốc hết sức lực chăm sóc thân thể Tô tiểu thư, nếu thật sự không thể sinh được con nối dõi, học trò mới suy xét đến việc nạp thiếp".
Tiêu Tuần tâm tư luôn tỉnh táo hiện giờ lại như nghe không hiểu ý của Tô thượng thư.

Đổi lại là người khác, cho dù có ý định nạp thiếp cũng nhất định sẽ không nói rõ.

Mà Tiêu Tuần lại làm trò trực tiếp nói ngay trước mặt Tô thượng thư.
Việc này khiến lông mày Tô thượng thư càng ngày càng nhăn chặt.

Uyển Nhi của ông không chỉ có thân thể yếu đuối mà còn là thứ nữ.

Với địa vị của Tiêu Tuần, tương lai cưới về một đích nữ cũng không phải không có khả năng, nếu vậy Uyển Nhi của ông chỉ có thể bị khi dễ.
Nghĩ đến đây Tô thượng thư tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt khẽ chuyển, sau lại nhìn về phía Tiêu Tuần.
"Tuần Nhi, ngươi thân là thủ phụ, cưới thứ nữ không khỏi có chút uỷ khuất, không bằng ta để Uyển Nhi dưới danh nghĩa của phu nhân ta, như vậy nàng trở thành đích nữ, cũng có thể xứng với thân phận của ngươi".
Xứng đôi với Tiêu Tuần là một chuyện, quan trọng chính là nếu Tô Nhược Uyển trở thành đích nữ, sau này có thể chịu ít uỷ khuất hơn.

Nếu những thiếp thất đó muốn khi dễ Tô Nhược Uyển cũng phải cân nhắc đến thân phận.
"Tất cả đều để lão sư làm chủ".

Tiêu Tuần làm ra bộ dáng dễ nói chuyện, bất quá khoé miệng lại cong lên thành một vòng cung nhỏ.
"Một khi đã như vậy, bây giờ ta liền đi chuẩn bị, miễn cho hôn lễ bị chậm trễ".
Ngay hôm Tiêu Tuần cầu hôn đã định ra ngày cưới.

Tuy còn tận mấy tháng, nhưng hiện giờ Tô Nhược Uyển sinh bệnh, nếu không sớm chuẩn bị, đợi Tô Nhược Uyển khôi phục thân thể sợ là đã muộn.
Nhìn bóng lưng Tô thượng thư vội vàng rời đi, khoé miệng Tiêu Tuần cong lên càng rõ ràng, sau đó liền xoay người vào phòng của Tô Nhược Uyển.
Lúc này Tô Nhược Uyển vừa vặn nhìn về hướng cửa, Tiêu Tuần vừa tiến vào, ánh mắt hai người liền chạm vào nhau, ngay sau đó Tô Nhược Uyển liền hoảng loạn quay đầu sang một bên, đôi tay cũng bất tri bất giác siết chặt góc chăn.
Những lời Tiêu Tuần vừa nói ở bên ngoài nàng đều nghe rõ ràng.

Mặc dù nàng biết Tiêu Tuần không thích nàng, nhưng chính tai nghe được Tiêu Tuần có ý định nạp thiếp, trong lòng nàng vẫn cảm thất rất khó chịu.
"Vương thái y y thuật cao minh, uống hết phương thuốc của hắn thân thể rất nhanh sẽ khôi phục, nàng không cần quá lo lắng".
Tiêu Tuần sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, đi tới bên giường hắn lại giơ tay sờ trán Tô Nhược Uyển.

ngôn tình ngược
Hiện giờ Tô Nhược Uyển đã không còn sốt, đầu cũng dễ chịu hơn, nàng hơi ngẩng đầu, vừa lúc thấy lông mày đang cau lại của Tiêu Tuần giãn ra.

Tô Nhược Uyển trong lòng khẽ động, cầm tay Tiêu Tuần dời đi một nửa.
"Nếu thân thể ta không thể hồi phục, đại nhân định làm thế nào?"
"Sẽ khôi phục, nàng cứ yên tâm dưỡng bệnh, không cần nghĩ nhiều".
Những lời vừa rồi Vương thái y nói đều do Tiêu Tuần sắp xếp.

Hắn biết Tô Nhược Uyển thân là thứ nữ, trở thành chính thê của hắn tương lai nhất định sẽ bị người gièm pha.

Vậy nên mục đích hôm nay của hắn là làm Tô thượng thư sinh ra áy náy, để Tô Nhược Uyển trở thành đích nữ.
Nhưng Tô Nhược Uyển đối với tất cả những chuyện này không biết gì, thấy thái độ Tiêu Tuần lãnh đạm, ánh mắt của nàng cũng ảm đạm xuống.

Tối hôm qua Tiêu Tuần nửa đêm bất chấp gió tuyết để tới thăm nàng khiến lòng nàng không khỏi sinh ra chút ảo tưởng.


Mà hiện giờ bộ dáng của Tiêu Tuần lại đem nàng đánh trở lại nguyên hình.
Cũng đúng, không thích nàng, sao có thể để ý đến việc nàng có thể sinh hài tử hay không.

Mấy ngày qua Tiêu Tuần đối tốt với nàng như vậy, chỉ sợ cũng là do áy náy.

Nàng buông tay Tiêu Tuần ra, con ngươi hơi rũ xuống, trong phòng cũng nháy mắt trở nên an tĩnh.
Đúng lúc này Hoàn Nhi bưng chén thuốc đến, nhưng còn chưa chờ Hoàn Nhi tới gần, Tiêu Tuần đã đi qua.
"Đưa cho ta".
"...Dạ".
Tối hôm qua Hoàn Nhi xác thật bị doạ không nhẹ, hiện giờ đưa thuốc cho Tiêu Tuần, tay nàng không ngăn được run lên.

Mãi đến khi Tiêu Tuần nhận lấy chén thuốc nàng mới như trút được gánh nặng.
Thấy Tiêu Tuần bưng chén thuốc đi tới, Tô Nhược Uyển đột nhiên sinh ra một chút tính khí.

Nếu Tiêu Tuần không thèm để ý nàng có thể sinh hài tử hay không, như vậy nàng càng muốn chăm sóc cơ thể của mình thật tốt rồi sinh cho hắn một đứa, đến lúc đó nàng mang theo hài tử cùng nhau chạy trốn, tức chết Tiêu Tuần.
Lúc này Tiêu Tuần cũng vừa lúc đi tới, Tô Nhược Uyển lập tức duỗi tay nhận lấy chén thuốc, nhưng Tiêu Tuần đã đưa thìa thuốc tới bên môi nàng.
"Thuốc này không đắng, nàng cứ yên tâm uống".
Tô Nhược Uyển là ấm sắc thuốc lớn lên, mấy năm trước cơ hồ là ngày nào cũng uống thuốc, nhưng nàng vẫn không chịu được vị đắng của thuốc.

Trước kia Tiêu Tuần từng thấy qua Tô Nhược Uyển trộm đổ thuốc đi, cho nên hắn sớm đã bảo Vương thái y kê một số loại thuốc không đắng cho Tô Nhược Uyển.
Tô Nhược Uyển nghe xong lời này liền liếc qua Tiêu Tuần, sau đó lại cụp mắt nhìn thìa thuốc bên miệng, chỉ là Tiêu Tuần an ủi nàng mới nói như vậy.

Dù sao từ nhỏ đến lớn nàng đã uống qua rất nhiều loại thuốc, chưa bao giờ uống loại nào mà không đắng.
Bất quá thuốc mà Tiêu Tuần đưa nàng hiện giờ so với loại thuốc trước kia nàng uống quả thật có chút khác biệt, không có vị cay đắng gay mũi mà có thể ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng.
Do dự một chút, Tô Nhược Uyển vẫn hơi cúi đầu uống thuốc Tiêu Tuần đưa cho, nhưng ngay sau đó đôi mắt nàng lại vô thức sáng lên.
"Thuốc này thế nhưng thật sự không đắng! Vương thái y đúng là thái y giỏi".
"......"

Tiêu Tuần ngàn tính vạn tính lại không nghĩ đến Tô Nhược Uyển đem công lao quy hết cho Vương thái y.

Hắn sửng sốt một lát, sau đó bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Tô Nhược Uyển, tựa hồ dò hỏi hắn vì sao không tiếp tục.

Tiêu Tuần âm thầm thở dài trong lòng rồi mới tiếp tục đút thuốc cho Tô Nhược Uyển.
Thôi vậy, tương lai còn dài, trước tiên cưới người về rồi lại nói.
Khi Tiêu Tuần đút cho Tô Nhược Uyển muỗng cuối cùng, ngoài phòng lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó cửa phòng liền bị đẩy ra.

Hai người kinh ngạc nhìn về phía cửa, chỉ thấy một nữ tử trạc tuổi Tô Nhược Uyển đi vào.
Nữ tử nhìn thấy cảnh tượng trong phòng cũng không khỏi sửng sốt, sau khi ánh mắt quét qua hai người liền nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Ta nói nha hoàn sao lại đi ra ngoài, thì ra là có người chiếu cố ngươi, xem ra ta tới không đúng lúc rồi".
Người đến là đích nữ Sở Thanh Nhiễm của phủ Quốc công, cũng là khuê mật đồng thời là tẩu tử tương lai của Tô Nhược Uyển.

Thấy Tiêu Tuần đích thân đút thuốc cho Tô Nhược Uyển, vẻ mặt lo lắng của nàng bị ý cười thay thế, nói xong liền làm bộ xoay người rời đi.
Nhưng Sở Thanh Nhiễm khó tới được một lần, thấy nàng sắp rời đi, Tô Nhược Uyển vội vàng ngăn lại: "Thanh Nhiễm tỷ tỷ, tỷ đừng đi".
"Ngươi đừng xuống giường, ta trêu ngươi thôi, lâu rồi mới gặp lại, sao ta có thể dễ dàng rời đi như vậy được".
Mắt thấy Tô Nhược Uyển đã xốc chăn lên, Sở Thanh Nhiễm lại lập tức xoay người trở về.

Mà Tiêu Tuần lúc này cũng giữ chặt tay Tô Nhược Uyển, đắp lại chăn cho nàng.
"Các nàng nói chuyện đi, hôm khác ta lại đến thăm nàng".
Tiêu Tuần là người biết tiến biết lùi, hiện giờ Sở Thanh Nhiễm tới thăm Tô Nhược Uyển, hắn thân là nam nhân tự nhiên muốn tránh bị nghi ngờ.

Vì vậy Tô Nhược Uyển còn chưa nói chuyện hắn đã bưng chén thuốc lên xoay người rời đi.
"Thủ phụ đại nhân thật ra rất quan tâm đến muội".
Sau khi cửa phòng đóng lại, Sở Thanh Nhiễm không còn băn khoăn nữa, quang minh chính đại trêu ghẹo Tô Nhược Uyển.

Hai người từ nhỏ tình cảm thân thiết, sau khi Sở Thanh Nhiễm cùng nhị ca của Tô Nhược Uyển định ra hôn ước, Tô Nhược Uyển cũng thường xuyên đùa giỡn gọi nàng là nhị tẩu.

Hiện giờ thấy Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần cử chỉ thân mật, nàng tự nhiễn cũng muốn trêu ghẹo một phen.
Nếu là ngày thường Tô Nhược Uyển đã sớm đỏ mặt, nhưng nghĩ đến phản ứng của Tiêu Tuần, trong lòng Tô Nhược Uyển liền trầm xuống.

Hai người quen biết đã nhiều năm, Sở Thanh Nhiễm rất nhanh liền nhận thấy cảm xúc của nàng không thích hợp.

"Làm sao vậy?"
Sở Thanh Nhiễm biết Tô Nhược Uyển thích Tiêu Tuần, hiện giờ phát hiện Tô Nhược Uyển có vẻ không vui, ý cười nơi khoé miệng nàng cũng chậm rãi hạ xuống.
"Thái y nói ta bị hàn khí nhập thể, sợ là sẽ ảnh hưởng đến con nối dõi".
"Sao lại như vậy? Thủ phụ đại nhân có nói gì không?"
Lúc này Sở Thanh Nhiễm lại không khỏi khẩn trương, ngồi bên cạnh giường nắm lấy tay Tô Nhược Uyển, mày cũng gắt gao nhăn lại thành một đoàn.
"Ta không phải là người trong lòng hắn, hắn đương nhiên không để bụng ta có thể sinh con nối dõi cho hắn không".
Cảm nhận được ngữ khí u oán của Tô Nhược Uyển, Sở Thanh Nhiễm cuối cùng cũng hiểu được Tô Nhược Uyển để ý không phải là con nối dõi mà là thái độ của Tiêu Tuần đối với việc này.

Biết được nguyên nhân, sắc mặt Sở Thanh Nhiễm liền dịu đi đôi chút.
"Muội đúng thật là hồ đồ, có thể gả cho người mình thích thì nên cao hứng mới phải.

Với tính tình của Tiêu Tuần, cho dù hắn không thích muội, sau này cũng sẽ không bạc đãi muội.

Quản hắn có để ý việc muội có thể sinh hài tử hay không làm gì, trước tiên cứ chiếm đủ tiện nghi rồi lại nói.

Nếu ngày sau muội không thích hắn thì cứ việc hoà ly, đến lúc đó ta cùng nhị ca của muội nuôi muội".
Những lời này nháy mắt đánh thức Tô Nhược Uyển, mấy ngày nay Tiêu Tuần đối với nàng quá tốt, làm nàng sa vào trong đó, thậm chí còn tưởng rằng Tiêu Tuần cũng có thể thích nàng.

Nhưng hiện giờ ngẫm lại quả thực chính là chuyện viển vông, một người trời quang trăng sáng giống như Tiêu Tuần sao có thể thích nàng được.
Cuộc hôn nhân này với nàng mà nói vốn là hy vọng xa vời, chi bằng nắm lấy cơ hội chiếm thêm chút tiện nghi, cho dù ngày sau hoà ly nàng cũng không còn tiếc nuối.
"Xác thật là ta hồ đồ".

Tô Nhược Uyển với Sở Thanh Nhiễm cùng nhìn nhau cười, tựa hồ như nghĩ tới cái gì, vén chăn lên chuẩn bị xuống giường, "Đúng rồi, mấy ngày trước nhị ca gửi tin về, có một phong thư là dành cho tỷ, ta đi lấy lại đây".
"Muội mau nằm xuống, nói cho ta biết thư để ở đâu, ta tự đi lấy là được rồi".
Tuy trong phòng đốt mấy chậu than củi, nhưng bên ngoài tuyết dày bao phủ, hiện giờ Tô Nhược Uyển lại sinh bệnh, Sở Thanh Nhiễm liền vội vàng giữ nàng lại.
"Ở trong ngăn kéo dưới bàn trang điểm".
Giờ phút này Tô Nhược Uyển cả người mệt mỏi, đơn giản giơ tay chỉ về phía bàn trang điểm, sau đó lại nằm xuống.

Mà Sở Thanh Nhiễm nghe được tin xong, ý cười nơi khoé miệng lộ rõ, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Trong tất cả các bức thư, phong của tỷ là dày nhất".
Lời này làm ý cười trên mặt Sở Thanh Nhiễm càng sâu thêm vài phần, ngay sau đó liền cẩn thận đem phong thư cất vào trong ống tay áo..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi