THỦ PHỤ PHU NHÂN TRỐN CHẠY


Thời tiết hiếm khi có nắng, tuyết đọng cũng đang dần tan đi.

Trải qau mấy ngày tĩnh dưỡng, bệnh phong hàn của Tô Nhược Uyển cũng đã khỏi hẳn.
Hôm nay là ngày lành mà Tô thượng thư đã chọn lựa kỹ càng, Tô phủ tất cả trên dưới đều tụ tập bên trong từ đường.

Từ đường trước nay quạnh quẽ hôm nay khó có được lại náo nhiệt lên, ngay cả một ít họ hàng xa của Tô gia cũng đều được mời đến đây.
Tổ tiên Tô gia tuy giàu có nhưng nhân khẩu ngày càng thưa thớt, đến thế hệ của Tô thượng thư, con vợ cả chỉ có duy nhất một mình ông.

Vì vậy lần này trưởng bối mời đến phần lớn đều là bà con thân thích.
Ở kinh thành không phải chưa từng có thứ nữ được lên làm đích nữ, nhưng đều không long trọng bằng phủ thượng thư lần này, mà Tô thượng thư làm như vậy đương nhiên có dụng ý.

Chỉ có làm hoành tráng chuyện này, người khác mới có thể biết được Tô Nhược Uyển đã trở thành đích nữ, sau này sẽ không bị người khác khinh thường.
Hạ nhân không ngừng bận rộn chạy quanh trong từ đường, chẳng mấy chốc từ đường đã chật kín người.

Tô thượng thư trên mặt vẫn luôn treo ý cười, nhưng Tô phu nhân bên cạnh ông lại có vẻ mặt u ám.
Đặc biệt là khoảnh khắc Tô Nhược Uyển bước vào từ đường, Tô phu nhân tức giận đến mức đôi tay run rẩy.

Nhưng vì Tô thượng thư đang ở bên cạnh, bà vẫn cố nhịn xuống.
"Gặp qua phụ thân, mẫu thân".
Tô Nhược Uyển bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt.

Dáng vẻ này rơi vào trong mắt Tô phu nhân, khiến khoé miệng bà nhếch lên một tia giễu cợt, sắc mặt cũng theo đó hoà hoãn hơn mấy phần.
Thấy vậy Tô Nhược Uyển thầm nhẹ nhàng thở ra, nàng biết Tô phu nhân nhất định không cam lòng để mình trở thành đích nữ, cho nên hôm nay nàng ăn mặc đặc biệt giản dị, miễn cho Tô phu nhân mượn cơ hội làm khó dễ.
Mà bộ dáng ốm yếu của Tô Nhược Uyển xác thật khiến Tô phu nhân trong lòng vui sướng.

Tuy rằng lần trước không thực hiện được mưu kế, nhưng thân thể Tô Nhược Uyển lại bị lạnh đến hỏng, rất có khả năng không thể sinh con.


Như vậy cho dù nàng có gả cho Tiêu Tuần, sau này cũng sẽ bị lạnh nhạt.
Nghĩ đến đây Tô phu nhân nhếch khoé môi, giữa đôi lông mày lộ ra vẻ đắc ý.
Từ khi Tô Nhược Uyển tiến vào từ đường đã có rất nhiều ánh mắt đánh giá nàng.

Việc nàng cùng Tiêu Tuần đính hôn ở trong kinh thành truyền đến ồn ào huyên náo.

Những họ hàng xa này ngày thường rất ít liên hệ với phủ thượng thư, hiện giờ gặp được Tô Nhược Uyển, đương nhiên là phải nhìn thật kỹ.
Phát hiện tầm mắt mọi người đều tụ tập lại đây, Tô thượng thư lúc này cũng mở miệng: "Đa tạ chư vị đã tới đây, hôm nay vãn bối để tiểu nữ trong nhà đến dưới danh nghĩa phu nhân của ta, xin các vị làm chứng".
Lúc Tô thượng thư gửi thiệp mời đã sớm nói trong thiệp rằng hôm nay Tô Nhược Uyển được nhận nuôi dưới danh nghĩa Tô phu nhân.

Hơn nữa mấy năm trước ông cũng đã để Tô Dực thân là con vợ lẽ lên làm con vợ cả, cho nên trong tộc mọi người sớm đã thấy nhiều không trách, toàn bộ đều chúc mừng Tô thượng thư.
Sau vài lời khách sáo, Tô thượng thư liền thắp một nén nhang trước bài vị của liệt tổ liệt tông, sau đó lại gọi Tô Nhược Uyển đến cúi lạy tổ tiên.
Hôm nay là lần đầu tiên Tô Nhược Uyển bước vào từ đường của Tô gia, trước kia nàng thân là thứ nữ không có tư cách tiến vào từ đường.

Không lâu trước đây Tô phu nhân phạt nàng quỳ gối ở ngoài từ đường để làm nàng hiểu rõ thân phận, không cần si tâm vọng tưởng.
Mà giờ phút này Tô Nhược Uyển quỳ gối trước bài vị, đột nhiên sinh ra một cảm giác mở mày mở mặt.
"Lão gia, Uyển Nhi hiện giờ đã được nhận nuôi dưới danh nghĩa thiếp, hơn nữa năm mới sắp đến, người bận việc triều đình, không bằng giao việc hôn lễ của Uyển Nhi cho thiếp đi?"
Trải qua chuyện lần trước, Tô thượng thư đã không còn cho Tô phu nhân nhúng tay vào hôn sự của Tô Nhược Uyển.

Nhưng Tô phu nhân thật sự nuốt không trôi cục tức này, vì thế thừa dịp nhà ngoại đều ở đây tâm tư bà lại lung lay.
Chuyện bà phạt Tô Nhược Uyển vẫn chưa truyền ra ngoài, mà bình thường nữ nhi xuất giá đều do chủ mẫu lo liệu, hiện giờ trước mặt họ hàng nhắc tới, lão gia để ý mặt mũi nhất định là không tiện cự tuyệt.
Huống chi trong khoảng thời gian này công việc trong triều bận rộn, Tô phu nhân biết phu quân của mình sớm đã hao mòn cả về thể xác lẫn tinh thần, lần này nhất định sẽ không từ chối bà.
Tô phu nhân nắm bắt được tâm tư của Tô thượng thư, chỉ thấy Tô thượng thư hơi suy tư nhìn Tô phu nhân, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
"Ngày cưới của Uyển Nhi sắp tới, còn sót lại một ít việc vặt, phiền nàng tốn chút sức lực".
"Lão gia yên tâm, thiếp thân nhất định sẽ xử lý tốt".
Nhận được đáp án vừa lòng, trên mặt Tô phu nhân nhiều thêm vài phần đắc ý, ngay sau đó mỉm cười nhìn về phía Tô Nhược Uyển.
"Uyển Nhi, nha hoàn hồi môn của con còn chưa an bài đi? Mấy tiểu nha đầu trong phòng con kia đều chân tay vụng về, chờ lát nữa mẫu thân sắp xếp cho con mấy người thông minh".
"Làm phiền mẫu thân lo lắng, chỉ là mấy nha hoàn kia nữ nhi dùng quen rồi, nếu thay đổi sợ là không quen".

Tô Nhược Uyển không phải kẻ ngốc, biết Tô phu nhân đánh chủ ý gì lên người mình.

Tuy nói hiện tại nha hoàn trong viện nàng cũng có không ít người là người của Tô phu nhân, nhưng ít ra nàng biết tính nết của mấy nha hoàn kia, ngày sau cũng dễ đối phó hơn.
"Đã như vậy ta liền cho bọn họ một cơ hội, nếu không hầu hạ con cho tốt, ta nhất định là sẽ thay đổi các nàng".
Trước mặt Tô thượng thư Tô phu nhân chung quy vẫn là thu liễm đôi chút.
Ngay sau đó Tô thượng thư liền gọi mấy người mang gia phả tới, viết tên của Tô Nhược Uyển vào trong gia phả, cứ như vậy Tô Nhược Uyển liền chính thức trở thành đích nữ của Tô gia.
Đúng vào lúc này có hạ nhân tới báo, nói là phủ thủ phụ đưa tới hôn phục, bảo Tô Nhược Uyển mặc thử xem có vừa không.

Tô thượng thư vốn định để Tô Nhược Uyển gặp những trưởng bối trong tộc, hiện giờ nghe nói hôn phục đã đưa tới, ông lại vội vàng thúc giục Tô Nhược Uyển trở về thử xem.
Vì thế Tô Nhược Uyển hành lễ với các trưởng bối xung quanh rồi đi theo gã sai vặt trở về chỗ ở.
Ba ngày nữa là ngày Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần thành thân, hiện tại trong phủ trên dưới đều tràn ngập niềm vui, không ít người hầu treo lụa đỏ trong phủ.
Lúc trước biết được ngày cưới Tô Nhược Uyển còn vô cùng kinh ngạc.

Nàng vốn tưởng rằng năm sau hai người mới có thể thành thân, nhưng ai ngờ ngày cưới đã được ấn định vào đầu tháng này.

Nghe nói ngày này là Tiêu Tuần chủ động đề xuất.

Tác phong vội vàng như thế hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Tiêu Tuần.
Rốt cuộc hai người là bất đắc dĩ mới định ra hôn ước, đổi lại là người khác nhất định sẽ kéo dài thêm thời gian.
Cả đoạn đường Tô Nhược Uyển đều suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ ra lý do.

Khi ngẩng đầu lên nàng phát hiện mình đã trở lại trong viện, lúc này ngoài viện có mấy người hầu xa lạ, có lẽ là người Tiêu Tuần phái đến đưa hôn phục.
Nhưng mà nàng vừa mới đẩy cửa phòng, trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ thấy Tiêu Tuần đang ngồi trong phòng nàng.

Không chỉ có như thế, hắn còn thản nhiên uống trà, tư thái thành thạo như vậy khiến Tô Nhược Uyển lập tức sửng sốt.
"Đã trở lại? Trước thử xem hôn phục có vừa hay không".
Lúc này Tô Nhược Uyển mới thấy, trên bàn cách đó không xa để một bộ hôn phục, xung quanh còn có mấy cái khay đựng trang sức.


Chỉ riêng những thứ này đã chiếm cả bàn, đặc biệt là phần thêu thùa trên bộ hôn phục.

Tô Nhược Uyển chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra đây là bức thêu Tô Châu chỉ có tú nương* trong cung mới có thể thêu ra.
*Tú nương: cô gái thêu thùa
"Làm phiền đại nhân tự mình đưa tới".
Tô Nhược Uyển sắc mặt mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại vạn phần kinh ngạc.

Nàng biết Tiêu Tuần là tâm phúc của hoàng thượng, lại không nghĩ rằng hắn có thể sử dụng tú nương trong cung đến thêu chế hôn phục.
"Hạ nhân truyền lời khó tránh khỏi sai lệch, vẫn là ta tự mình tới cho thoả đáng".
Tiêu Tuần buông chén trà trong tay, đứng dậy đi đến trước bàn.

Không chờ Tô Nhược Uyển nói chuyện liền đem hôn phục trên bàn mở ra, "Kiểu dáng này nàng có hài lòng không?"
Tiêu Tuần cầm lấy chính là một chiếc váy mã diện* được thêu tinh tế, mặt trên còn thêu mấy đoá hoa đỗ quyên trông rất sống động, cực kỳ giống cây hoa do chính tay nàng trồng trong sân hồi đầu năm.
*Váy mã diện: Hai bên có nếp gấp, cửa váy và lưng váy trang trí hoa văn, có váy thắt lưng và ren trên đó.
"Thật đẹp mắt..."
Tô Nhược Uyển nhịn không được đến gần, sờ vào hoa văn trên đó, trong mắt cũng toát ra vẻ kinh diễm.

Ngay sau đó nàng lại nhìn chiếc áo choàng cổ tròn và khăn quàng vai bên cạnh, trong lòng rất chờ mong được thay hôn phục.
"Nàng thử trước xem có vừa người hay không, ta ra ngoài chờ nàng".
Như nhìn thấy tâm tư của Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần đúng lúc buông y phục xuống, xoay người đi ra cửa.

Tô Nhược Uyển lập tức gọi Hoàn Nhi vào giúp nàng thay y phục.
"Hoàn Nhi, tới thay y phục cho ta".
Nhưng mà còn chưa chờ Tiêu Tuần đi ra ngoài, Xảo Nhi liền đẩy cửa bước vào, "Tiểu thư, nha đầu Hoàn Nhi kia không biết lại đi đâu lười biếng, vẫn là để nô tỳ tới thay y phục cho người đi".
Mặc dù Xảo Nhi đi về phía Tô Nhược Uyển, nhưng đôi mắt lại dính chặt trên người Tiêu Tuần.

Tiêu Tuần vốn định đi ra ngoài lúc này cũng lùi về phía sau vài bước, đồng thời quay đầu nhìn về phía Tô Nhược Uyển, thần sắc trong mắt tựa hồ còn có chút uỷ khuất.
"Đứng lại! Ai cho phép ngươi tự ý xông vào?"
Ánh mắt của Tiêu Tuần khiến Tô Nhược Uyển bối rối, không khỏi duỗi tay đập lên chiếc bàn bên cạnh, ngữ khí cũng cao hơn một chút.

Xảo Nhi sợ tới mức dừng lại tại chỗ, trên mặt hết xanh lại trắng.

"Tiểu...tiểu thư, Hoàn Nhi nàng lười biếng, nô tỳ sợ người không có ai hầu hạ mới tiến vào".
Mặc dù bị doạ không nhẹ nhưng Xảo Nhi vẫn không quên vu hãm Hoàn Nhi.

Bất quá nàng chung quy chột dạ, căn bản không dám nhìn vào mắt Tô Nhược Uyển.
"Phải không? Mẫu thân quả nhiên nói không sai, nha hoàn nhà ngươi vụng về như vậy nên đổi đi mới phải, mệt ta vừa rồi còn ở trước mặt mẫu thân vì ngươi cầu tình".
Lời này vừa nói ra Xảo Nhi tức khắc hoảng sợ, nàng còn vọng tưởng đi theo Tô Nhược Uyển đến phủ thủ phụ, sau này trở thành thiếp của Tiêu Tuần.

Bây giờ biết Tô phu nhân có ý định thay nàng đi, nàng cũng không quan tâm đến việc Tiêu Tuần ở bên cạnh, chỉ muốn lập tức đi chứng minh giá trị của mình với Tô phu nhân.
"Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ lập tức đi tìm Hoàn Nhi trở về".
Nhìn Xảo Nhi ra khỏi cửa phòng, Tô Nhược Uyển lập tức thu tay lại.

Mới vừa rồi nàng hoảng sợ vỗ quá mạnh, hiện giờ lòng bàn tay không ngừng truyền đến đau đớn, khiến nàng nhịn không được xoa xoa, thẳng đến khi đau đớn biến mất nàng mới lặng lẽ thở ra.
Nhưng lúc này nàng vừa ngẩng đầu lại phát hiện Tiêu Tuần không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh nàng, ánh mắt cũng dán trên bàn tay nàng vừa mới xoa kia.

Tô Nhược Uyển vô thức giấu tay ra sau lưng, thần sắc có chút mất tự nhiên.
Bất quá cũng may Tiêu Tuần chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, sau đó lại nhấc chân đi ra khỏi cửa.
Không lâu sau Hoàn Nhi liền đi vào, tiểu nha đầu này tuy đầu óc không linh hoạt lắm nhưng tay chân nhanh nhẹn.

Thấy hôn phục trên bàn liền nhanh chóng tiến lên mang chiếc váy vào bình phong, chuẩn bị thay cho Tô Nhược Uyển.
Nhưng mà Hoàn Nhi vừa trải y phục ra liền bị doạ cho sửng sốt.

Nàng từng làm người hầu trong cung nên nhận ra loại vải này là Vân Cẩm* quý hiếm.

Nghe lão ma ma trong cung nói, trước kia cũng chỉ có trưởng công chúa, nay là đích tỷ của Thánh thượng khi xuất giá mới có tư cách dùng Vân Cẩm làm hôn phục.
*Vân Cẩm: là một loại thổ cẩm làm ở Nam Kinh, Giang Tô, trung Quốc.
"Làm sao vậy?"
Tô Nhược Uyển khoát tay áo lại không chờ được Hoàn Nhi thay y phục giúp mình, quay đầu lại liền thấy Hoàn Nhi chết lặng tại chỗ.

Mãi đến khi nàng lên tiếng dò hỏi, Hoàn Nhi mới luống cuống tay chân tiến lên giúp nàng thay y phục.
"Vải dệt này trông rất giống Vân Cẩm, nô tỳ nhất thời nhìn đến ngây người, xin tiểu thư thứ tội".
"Ngươi nghĩ cái gì vậy? Vải dệt này nhất định không phải là Vân Cẩm, có lẽ là loại vải khác tương tự thôi"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi