Chuyện này xảy ra quá mức đột nhiên, đừng bảo là hai người Bạc Minh Tâm và Tô Nguyệt Lăng phản ứng không kịp, xem như đã sớm biết váy của cô ta sẽ xảy ra vấn đề, Trần Ánh Nguyệt cũng không biết thế mà lại rách ra nhanh đến thế.
Màn này khiến người trong hội trường đều sợ hãi, trong lúc nhất thời tình huống có hơi hỗn loạn.
Đám người Bạc Minh Tâm và Tô Nguyệt Lăng luống cuống tay chân, muốn che Bạc Minh Tâm lại, nhưng mà váy trên người Bạc Minh Tâm thật sự rách rất nhiều, đang yên đang lành một chiếc váy chia năm xẻ bảy, thân eo và ngực váy trực tiếp rách ra, chiếc váy không có chỗ kết nối trực tiếp chia làm hai nửa, váy bị rơi xuống đất.
Mặc dù Bạc Minh Tâm nhanh tay, bưng kín thân trên váy, nhưng cô ta chỉ che được phía trước, không che được đằng sau.
Hết lần này tới lần khác vì để cho Thẩm Thanh Ngọc càng lúng túng hơn, bọn họ chọn nhiều nơi để chắp vá, cho dù thân trên không có dây, bọn họ cũng sớm đã cho người ta dùng dao xẹt qua.
Bạc Minh Tâm có cố gắng thế nào, trên tay cô ta cũng chỉ đang cầm một tấm vải che trước ngực mà thôi, cả người cô ta ngoại trừ một tấm vải trước ngực, tất cả đều lộ ra trước mặt mọi người.
Phản của Tô Nguyệt Lăng bên cạnh ngược lại khá nhanh, thấy vải trên người cô ta rơi xuống, vội vươn tay ôm lấy Bạc Minh Tâm.
Lúc này Hạ Tú Trinh và Kiều Lệ cũng kịp phản ứng, vội vươn tay ôm vây quanh Bạc Minh Tâm.
Nhưng mà mặc dù như thế, vừa rồi trong nháy mắt đó xảy ra quá nhanh, đám người nên thấy đều đã thấy, tối hôm nay Bạc Minh Tâm ném mặt mũi đi cả rồi.
Cả người Bạc Minh Tâm cũng ngơ ra, người xấu mặt rõ ràng hẳn phải là Thẩm Thanh Ngọc mới đúng, nhưng bây giờ vậy mà thằng hề lại biến thành mình.
Tô Nguyệt Lăng phản ứng nhanh nhất, bảo vệ Bạc Minh Tâm ở đằng sau, vội vàng nhìn Lý Duyên Sênh ở bên cạnh: "Hỗ trợ gọi người lấy khăn hay quần áo đến đi!"
Lý Duyên Sênh và đám Bạc Minh Tâm vốn có thù, lần này cùng nhau liên thủ đối phó Thẩm Thanh Ngọc, nhưng cũng không có nghĩa là cô ta nở nụ cười quên hết thù oán với Bạc Minh Tâm.
Hiện tại người xấu mặt thành Bạc Minh Tâm, Lý Duyên Sênh vẫn cảm thấy vui vẻ như cũ, về phần Tô Nguyệt Lăng.
Lý Duyên Sênh cong môi, làm bộ không nghe thấy.
Dù sao hiện tại bọn họ có thể làm sao?
Buổi tối hôm nay qua đi, hẳn là Bạc Minh Tâm sẽ trở thành chuyện cười lớn nhất toàn bộ Lâm Thành.
Đường đường là cô chiêu nhà họ Bạc, thế mà xảy ra chuyện như vậy trong trường hợp này, phóng mắt qua mấy chục năm, có cô chiêu nhà ai có thể "Tài giỏi" như thế đây?
Trần Ánh Nguyệt nhìn đám người Bạc Minh Tâm luống cuống tay chân, suýt chút không nhịn được vỗ tay.
Vẫn là Thẩm Thanh Ngọc ở bên cạnh thấy cô ấy muốn vỗ tay, nghiêng qua nhìn cô ấy: "Cậu cảm thấy hai người chúng ta thu giá trị thù hận còn chưa đủ à?"
Lúc này Trần Ánh Nguyệt mới để tay xuống, không vỗ tay.
Rút cuộc cũng là nhà họ Từ tổ chức tiệc tối, việc lớn như vậy, tất nhiên rất nhanh người nhà họ Từ đã chú ý đến, đã có người nhà họ Từ mang khăn mặt và áo khoác che Bạc Minh Tâm rời đi hiện trường.
Người xung quanh nghị luận ầm ĩ, Bạc Minh Tâm rời sân, nghe được những người kia bàn luận về mình, tức giận đến xanh mặt.
Lên lầu trước, cô ta không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc đang đứng ở đằng kia, trên người là váy mới, nhưng mà cái váy kia cho tới bây giờ, vẫn được mặc yên ổn.
Đại khái là chú ý tới tầm mắt của cô ta, Thẩm Thanh Ngọc nhìn Bạc Minh Tâm, hơi cong môi nở nụ cười, Bạc Minh Tâm suýt chút bị nụ cười này của Thẩm Thanh Ngọc đưa tiễn tại chỗ.
Thấy Bạc Minh Tâm xám xịt bước đi, Trần Ánh Nguyệt chậc một tiếng: "Đêm nay lộ tin ra, thật sự là đặc sắc."
Thẩm Thanh Ngọc cũng tán đồng nở nụ cười: "Đúng là một trò hay.".