THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN


Bạc Minh Tâm trực tiếp bị tức khóc, trên đường trở về vẫn khóc không ngừng.

Trong bữa tiệc, vừa mới xảy ra một việc lớn như vậy, hội trường càng thêm không bình tĩnh.

Liên quan tới chuyện đột nhiên váy của Bạc Minh Tâm rách ra, mọi người mỗi người phát biểu ý kiến của mình.

Những nghị luận kia có thể nói là đặc sắc, Trần Ánh Nguyệt trực tiếp lấy điện thoại di động ra ghi lại những người kia nghị luận.

Cô ấy quyết định, chờ sau đó Bạc Minh Tâm lại trêu tức các cô, cô ấy sẽ trực tiếp gửi ghi âm này tới cho cô ta, tức chết Bạc Minh Tâm!

Trần Ánh Nguyệt vừa mở ghi âm điện thoại ra, vừa quay đầu lại chỉ thấy Thẩm Thanh Ngọc đang cười nhạt nhìn mình, cô ấy hơi chột dạ, nhưng rất nhanh đã hùng hồn đi lên: "Tiểu Ngũ, chú Thẩm mới nói, người không phạm tôi tôi không phạm người, nhưng nếu người phạm tôi tôi sẽ bức người.

Cậu yên tâm, ghi âm này tớ sẽ không chủ động đưa cho Bạc Minh Tâm, chỉ cần cô ta không trêu chọc chúng ta, tất cả đều dễ nói chuyện."
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười: "Cậu căng thẳng cái gì, tớ chỉ muốn nói với cậu, cậu ghi âm ở đây, ầm ỹ lại nghe không rõ, huống chi nói thế nào cũng là nhà giàu có, ở chỗ này, ai dám nói thật chứ?"
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, dừng một chút: "Cậu vào nhà vệ sinh, nói không chừng có niềm vui ngoài ý muốn."
Trần Ánh Nguyệt còn tưởng rằng Thẩm Thanh Ngọc mềm lòng, nghe thấy cô nói lời này, Trần Ánh Nguyệt như ngộ ra, vội vàng giơ ngón tay cái với Thẩm Thanh Ngọc: "Có giỏi cũng là cậu giỏi!"
Trần Ánh Nguyệt nói xong, giày cao gót cầm trên tay để xuống: "Vậy tớ đi vào nhà vệ sinh ghi âm ‘Tài liệu dữ dội độc nhất vô nhị’."
Thẩm Thanh Ngọc cong môi: "Đi thôi."
Trần Ánh Nguyệt hôn gió Thẩm Thanh Ngọc, xách váy chạy đến nhà vệ sinh ghi âm "Tài liệu dữ dội".

Mà một bên khác, Bạc Minh Thành cũng mới biết được Bạc Minh Tâm đã xảy ra chuyện.

Quả thật buổi tối hôm nay người có thể vào đều không phải người ngu, vì sao Bạc Minh Tâm sẽ xảy ra chuyện như thế.

Một chiếc váy đang tốt nói thế nào hư là hư ngay?
Mặc dù trước kia chưa từng xảy ra chuyện này, thế nhưng lại giống một chuyện khác, mọi người hơi tưởng tượng là biết cô chiêu nhà họ Bạc bị thua thiệt từ người khác, hoặc là chính cô ta gieo gió gặt bão.


Bạc Minh Tâm là em gái ruột của Bạc Minh Thành, tính tình em gái ruột thế nào, tất nhiên Bạc Minh Thành biết đến.

Ở Lâm Thành, dám trắng trợn chống lại Bạc Minh Tâm như thế không có mấy người, dù sao cô chiêu nhà họ Bạc không phải dễ dàng có thể đắc tội như vậy được.

Rất hiển nhiên, là Bạc Minh Tâm muốn ra tay với người khác, kết quả trúng kế trong kế.

Khi chuyện xảy ra, đám Bạc Minh Thành và Châu Du Dân đều không ở hiện trường, Châu Du Dân nghe xong việc này cũng khiếp sợ: "Ghê gớm, ai to gan như vậy?"
Nghe được lời này của anh ta, Bạc Minh Thành lạnh lùng liếc qua Châu Du Dân.

Châu Du Dân sờ mũi, tránh đi ánh mắt, không lại nói tiếp, đi theo Bạc Minh Thành đến chỗ hiện tại Bạc Minh Tâm đang nghỉ ngơi.

Chủ yếu là anh ta muốn biết, ai to gan như vậy, dám gài bẫy Bạc Minh Tâm, không sợ Bạc Minh Thành lột da cô ta ra sao?
Nhưng rất hiển nhiên, da người này Bạc Minh Thành không lột được rồi.


Hai người đi vào, Bạc Minh Tâm đã thay xong quần áo, đang ngồi khóc ở nơi đó đến long trời lở đất.

Tô Nguyệt Lăng thấy Bạc Minh Thành qua rồi, vội vàng nhẹ nhàng thở ra: "Minh Tâm, đừng khóc, anh trai cậu tới, cậu hai Bạc nhất định sẽ đòi lại ấm ức này cho cậu!"
Nghe được lời này của Tô Nguyệt Lăng, Bạc Minh Tâm vội vàng nhìn ra cửa: “Đều do Thẩm Thanh Ngọc! Hu hu hu, em không còn mặt mũi gặp người anh ơi!"
Châu Du Dân ngạc nhiên: "Không phải chứ, Minh Tâm, vấn đề này liên quan gì đến Thẩm Thanh Ngọc chứ?"
Bạc Minh Thành cúi đầu nhìn Bạc Minh Tâm, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi: "Cậu ấy nói đúng, chuyện này có liên quan gì đến Thẩm Thanh Ngọc?"
Bạc Minh Tâm nghe được lời này của Bạc Minh Thành, người cứng lại, khóc đến quên hết, lại ngẩng đầu, đối đầu cặp mắt đen lạnh lùng của Bạc Minh Thành, Bạc Minh Tâm chột dạ phát run: "Em, em đoán đấy!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi