Lần đầu trong đời ông nội Bạc bị người khác đuổi ra ngoài, mãi đến khi về đến nhà học Bạc, sắc mặt ông ta vẫn không tốt.
Thẩm Thanh Ngọc trong ba năm đâu dám không ngoan ngoãn nghe dạy, may mắn ông ta vẫn cảm thấy cô nghe lời, dù xuất thân không tốt, ông ta cũng miễn cưỡng chịu!
Hôm nay Thẩm Thanh Ngọc nhằm vào ông ta khắp nơi, ông nội Bạc tức giận về đến nhà họ Bạc là gọi điện cho Bạc Minh Thành ngay.
Thấy ông nội Bạc gọi đến, Bạc Minh Thành hơi cau mày: “Ông nội?”
“Bạc Minh Thành, ta nói cho cháu hay, sau này cháu cưới ai cũng được, trừ một mình Thẩm Thanh Ngọc!”
Bạc Minh Thành đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng người qua lại như kiến, hơi phiền não: “Ông đi tìm Thẩm Thanh Ngọc rồi?”
“Gần đây trên mạng rất nhiều chuyện, đều là Thẩm Thanh Ngọc làm ra.
Ta thấy cô ta gả cho con ba năm, vốn muốn nói rõ ràng với cô ta, không ngờ cô ta không những không nghe ta nói, còn mỉa mai, cô ta dám nói ta bị mù! Phụ nữ như vậy thì nhà ai cần, ai muốn, chỉ cần ta còn sống một ngày, nhà họ Bạc sẽ ngăn không cho cô ta vào cửa.”
Ông nội Bạc sống đến từng tuổi này chưa từng bị ai mắng, bị ai đuổi như vậy bao giờ, ông ta còn khó nuốt cục tức xuống hơn lúc ban đầu Thẩm Thanh Ngọc đăng chuyện của Lâm Mai Phương lên mạng.
Bạc Minh Thành lại cảm thấy phiền trong lòng: “Ông nội, con và cô ấy đã ly hôn rồi, với lại là Thẩm Thanh Ngọc muốn ly hôn.”
“Cháu…”
Ông nội Bạc tức đến nỗi thẳng thừng cúp máy, ý của Bạc Minh Thành là Thẩm Thanh Ngọc không vừa ý nhà họ Bạc nên muốn ly hôn sao?
Ông nội Bạc cảm thấy đầu óc của Bạc Minh Thành có vấn đề rồi.
Khi cuộc gọi bị ngắt, Bạc Minh Thành cúi đầu nhìn điện thoại, giơ tay ném điện thoại lên bàn làm việc.
Hơn mười giờ tối qua, Phó Ngọc Hải gửi cho anh một tin nhắn: Bạc Minh Thành, tôi muốn theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc, là thật lòng.
Mấy năm nay anh và Phó Ngọc Hải vẫn luôn đối đầu trên thương trường, nhưng anh vẫn rất thưởng thức năng lực cá nhân của Phó Ngọc Hải.
Bỏ qua khía cạnh lợi ích của hai người, anh và Phó Ngọc Hải thật sự không rối bời như tin đồn bên ngoài.
Đương nhiên bọn họ cũng không phải bạn bè.
Tin nhắn hôm qua của Phó Ngọc Hải, nói là thông báo, chi bằng nói là thị uy.
Nhưng Bạc Minh Thành thấy Thẩm Thanh Ngọc vẫn không đáng để anh và Phó Ngọc Hải khai chiến.
Nhưng cuối cùng vẫn thấy phiền não.
So với Bạc Minh Thành đang phiền não, hôm nay tâm trạng Thẩm Thanh Ngọc không tệ.
Đây là lần đầu tiên cô nói như vậy với ông già nhà họ Bạc kia, trước kia, cái gọi là kính già yêu trẻ trong gia quy nhà họ Bạc đã đè ép cô, mỗi lần ông già kia dạy bảo cô là cô đều phải ngoan ngoãn nhẫn nhịn.
Bây giờ không giống xưa nữa, cô đã ly hôn với Bạc Minh Thành, không phải người nhà họ Bạc, ông già nhà họ Bạc muốn quản trên đầu trên cổ cô à, nằm mơ!
Nghe thư ký nói lúc ông nội Bạc bị “mời” ra ngoài, sắc mặt như gan lợn, gương mặt già nua tức đến phát run.
Chậc chậc chậc, nghĩ đã thấy sảng khoái rồi!
Thẩm Thanh Ngọc ký tên trên tài liệu xong đưa cho Phó Ngọc Lam: “Đúng rồi, bên phía phó cục trưởng Lý có tin gì không?”
Phó Ngọc Lam lắc đầu: “Tạm thời vẫn không có.”1
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu, cũng không quá thất vọng: “Chị biết rồi, thật sự không hẹn được thì thôi.”
Không chỉ có Vạn Tượng muốn miếng đất kia, một giám đốc nhỏ không biết lai lịch như cô, phó cục trưởng Lý không gặp cô cũng bình thường thôi.
Thẩm Thanh Ngọc dặn dò xong thì cầm túi ở bên cạnh: “Tan làm, thư ký Phó nhớ ăn cơm.”
Hiếm khi hôm nay cô không tăng ca nên hẹn Trần Ánh Nguyệt đi ăn.
Nhưng oan gia ngõ hẹp, đi ăn cũng có thể gặp Bạc Minh Tâm.
Lúc Thẩm Thanh Ngọc đang kể đơn giản về việc hôm nay mình làm ông nội Bạc tức thế nào cho Trần Ánh Tuyết nghe thì gặp Bạc Minh Tâm..