Nhìn thấy Bạc Minh Tâm, Thẩm Thanh Ngọc hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: “Có chuyện gì không cô Bạc?”
Bạc Minh Tâm vốn luôn không vừa mắt Thẩm Thanh Ngọc, trước kia khi Thẩm Thanh Ngọc ở nhà họ Bạc, mặc dù cô ở trước mặt bọn họ không đến nổi ngoan ngoãn nhưng cũng không dám gọi ông nội Bạc một tiếng ông già tồi tệ.
Nhưng vừa rồi khi Thẩm Thanh Ngọc và bạn của cô nhắc đến việc ông nội Bạc đến công ty tìm cô, lại dám gọi ông ta là “ông già tồi tệ”.
Bạc Minh Tâm giận đến phát run: “Thẩm Thanh Ngọc, cô mau nói xin lỗi cho tôi!”
Trần Ánh Nguyệt đứng bên cạnh lên tiếng tranh cãi: “Cô Bạc này, đầu óc cô không có vấn đề gì chứ?”
Thẩm Thanh Ngọc liếc Trần Ánh Nguyệt một cái, tỏ ý bảo cô ấy ý đừng nói thêm nữa, sau đó mới hỏi Bạc Minh Tâm: “Xin lỗi cái gì?”
“Cô, cô vừa mới mắng ông nội tôi là ông già tồi tệ!”
Nghe được lời này, Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày: “Trần thuật sự thật mà cũng gọi là mắng sao?”
“Cô…”
Bạc Minh Tâm tức muốn chết, nhìn thấy đồ uống của Thẩm Thanh Ngọc trên bàn thì theo bản năng cầm lên tạt vào người Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc biết Bạc Minh Tâm thường xuyên thẹn quá hóa giận mà ra tay, đã sớm chú ý đến ánh mắt của Bạc Minh Tâm rơi trên ly nước trái cây kia, thế nên Thẩm Thanh Ngọc đã kịp phản ứng lại.
Ngay khi Bạc Minh Tâm vươn tay cầm lấy ly nước, Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp siết chặt lấy cổ tay cô ta, hơi dùng lực xoay lại.
Động tác hất ly nước trong tay Bạc Minh Tâm không thu lại được, miệng ly chuyển hướng, nước trái cây màu vàng cam cứ thế đáp hết lên mặt cô ta.
Nước xoài sền sệt bắn tung tóe vào mặt Bạc Minh Tâm, cô ta như chết lặng.
Sau khi kịp phản ứng, bạn của Bạc Minh Tâm vội vàng gọi phục vụ lấy khăn lông đến.
Những giọt nước trái cây chảy từ mặt Bạc Minh Tâm xuống cơ thể cô ta, sau đó thấm từng chút vào áo len, Bạc Minh Tâm đứng nơi đó, trông chật vật không thể tả.
Lúc này Thẩm Thanh Ngọc mới buông lỏng tay ra: “Nếu không muốn tiếp tục xấu hổ nữa thì tôi khuyên cô nên đi ngay đi.”
Bạc Minh Tâm giận đến đỏ cả mắt, song khi nhìn nước xoài dính trên ngực, trên tóc mình, cô ta chỉ có thể nghiến răng bỏ đi trong sự thuyết phục của bạn bè.
Người vừa đi mất, Trần Ánh Nguyệt lập tức lên tiếng: “Thói hư tật xấu gì thế, nói không lại là ra tay?”
Thẩm Thanh Ngọc đã không ít lần đối diện với Bạc Minh Tâm ngang tàng, từ lâu đã không còn lạ gì với thói quen của Bạc Minh Tâm.
Cô nhìn bóng lưng của cô ta và đám bạn, thu hồi tầm mắt nhàn nhạt liếc nhìn Trần Ánh Nguyệt: “Ai mà biết được.”
Cảnh tượng này được những người ở bàn bên cạnh quay lại, lúc Thẩm Thanh Ngọc biết chuyện này, cô và Trần Ánh Nguyệt đã ngồi trò chuyện trong quán bar của Đàm Anh Phương rồi.
Dưới lầu muôn màu muôn vẻ, bốn phía đều là âm nhạc đinh tai nhức óc.
Trần Ánh Nguyệt đang lướt điện thoại di động, đột nhiên cười phá lên: “Tiểu Ngũ, cậu mau vào vòng bạn bè xem thử đi! Bữa tối hôm nay đã được người ta quay lại, bây giờ đoạn video ngắn của cậu đang được truyền đi khắp nơi kìa!”
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày, cầm lấy điện thoại, bấm vào đoạn video.
Trong video, cô phản ứng nhanh và tạt lại ly nước xoài vào mặt của đối phương.
Mặc dù video chỉ dài mười lăm giây, nhưng có thể thấy được là Bạc Minh Tâm ra tay trước, tất cả đều được quay lại rất rõ ràng.
Thẩm Thanh Ngọc hơi cong môi: “Quay không tệ.”
Vừa nói, cô vừa trả điện thoại lại cho Trần Ánh Nguyệt: “Cậu tiếp tục đi, tớ về trước.”
Co không ham chơi như Trần Ánh Nguyệt, gần đây công việc bận rộn, tiếng nhạc chói tai này khiến Thẩm Thanh Ngọc có chút đau đầu.
Nghe thấy cô định rời đi, Trần Ánh Nguyệt không quá vui nói: “Đừng mà, nói đến tìm tiểu thịt tươi, ngay cả lông chân của người ta cậu còn chưa nhìn được mà đã muốn đi rồi?”
Thẩm Thanh Ngọc cầm túi xách lên, đáp lại: “Chủ yếu là tớ sợ khuôn mặt này xinh đẹp quá, sẽ chèn ép cậu, thế thì không tốt lắm.”
Trần Ánh Nguyệt vốn còn muốn mở miệng giữ người lại: “...”.