THỰC SẮC

"Sao lại không giống như đã thỏa thuận! Họ Trương kia trước đó rõ ràng đã nói với ta có thể đảm bảo ta không bị bắt vào tù, nói cái gì nghiêm trọng nhất cũng bất quá là xử nửa năm án treo, thế nào vừa phán quyết đã hơn một năm? Còn lập tức muốn bắt ta.... Martha, ngươi phải mau cứu ta!"

Jeanne bị bắt, Vệ Phong thành đào phạm. Hắn không dám về nhà cũng không dám đến chỗ Martha, nhìn ai cũng đều giống như cảnh sát!

Martha ngâm mình trong bồn tắm ấm áp nghe chỗ Vệ Phong vù vù tiếng gió thổi, vừa sửa móng tay vừa nói: "Đã nói với ngươi họ Trương kia không đáng tin cậy, ngươi không nghe. Ai... Ôi chao? Ngươi bây giờ đang ở đâu vậy?"

Vệ Phong trốn ở một nhà ga cũ nát vùng ngoại thành thành phố B, dùng điện thoại công cộng liên hệ với Martha. Hắn khoác một chiếc áo khoác dài, dùng nón len rẻ tiền trùm đến chỉ còn hai con mắt, vừa nói vừa cảnh giác nhìn bốn phía.

"Ta cũng không biết ta ở nơi nào, làm sao bây giờ, ta không muốn ngồi tù!"

Martha nói: "Sợ cái gì a, không phải là một năm thôi sao? Chớp mắt rất nhanh sẽ qua. Ngươi lẩn trốn như vậy cũng không phải biện pháp, cảnh sát sẽ tìm được ngươi."

Vệ Phong nổi giận: "Nói thật nhẹ nhàng! Ngươi thế nào không vào tù ngồi thử xem! Ta là vì cái gì mới luân lạc tới mức này! Không phải do ngươi xúi giục sao!"

Martha nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên hưng phấn: "Đúng vậy, ngươi không thể vào tù, vạn nhất để lại tiền án không thể tìm việc làm! Ngươi vẫn nên trốn đi!"

Vệ Phong: "Ta có thể trốn đi nơi nào! Ta hiện tại ngay cả xe cũng không dám ngồi!"

"Trốn ra nước ngoài a. Đến nước ngoài rồi sẽ không bị pháp luật trong nước ràng buộc, muốn bắt ngươi cũng bắt không được."

"Thật không.... Ta đây làm sao đi được a!"

Martha nói: "Có tiền là có thể đi a, không phải Trương Tĩnh Hân cho ngươi năm mươi vạn ngươi gửi trong tài khoản của mẹ ngươi cho nên vẫn chưa bị đóng băng sao? Ngươi đem tài khoản cùng mật mã nói cho ta biết, ta lấy tiền mặt len lén đưa cho ngươi."

Vệ Phong nói: "Ta nhớ kỹ số thẻ cùng mật mã, tự ta giữ không phải tốt sao."

"Ngươi ngốc a, ngươi còn chưa rút được thì đã bị phát hiện? Ngươi bây giờ là đào phạm a! Ngươi vừa xuất hiện khẳng định sẽ bị bắt!"

Vệ Phong ngẫm lại nàng nói cũng đúng. Hơn nữa, hiện tại toàn thế giới cũng chỉ có một mình Martha có thể dựa vào.

Vệ Phong đem mật mã tài khoản nói cho Martha biết, hẹn xong gặp mặt ở bến tàu của thành phố H. Thế nhưng chờ trái chờ phải nhưng vẫn đợi không được tin tức của Martha. Ngay lúc Vệ Phong bắt đầu nghĩ việc này có chút kỳ hoặc, cảnh sát xuất hiện.

Giờ khắc này hắn đã hiểu cái gì gọi là có chạy đằng trời cũng không thoát.

Vệ Phong vào tù.

Khi hắn bị cảnh sát đè xuống đất, nghe cảnh sát thở hồng hộc nói: "Người anh em, ngươi nói ngươi là không biết dùng đầu óc sao? Chỉ có thời gian một năm ngươi còn bỏ trốn? Trốn còn rất kỹ, nếu không có người tố cáo thật sự tìm không ra ngươi."


Chuyện Vệ Phong bị bắt lên tin tức, Trần Thiên Ngữ nhìn thấy liền nói với Trương Tĩnh Hân.

"Lần này cảnh sát làm việc hiệu suất rất cao. Bất quá Vệ Phong cũng thật là ngốc, lẽ ra chuyện không to tát lắm nhịn một chút liền đi qua.... Khẳng định lại là Martha ở một bên xúi giục hắn."

Trương Tĩnh Hân nói: "Trong số ngươi, Jeanne cùng Martha, chỉ số thông minh của Martha cao nhất."

"Này Trương Tĩnh Hân, bắp đùi lại thiếu bị nhéo rồi có phải không!"

"... Vừa rồi đã nhéo rồi, cho ta cơ hội nói lại lần nữa đi."

"Thôi đi! Đêm nay trở lại ngươi cẩn thận cho ta!"

Martha cầm năm mươi đi tìm Giang Hoan, hai người đến vùng nhiệt đới nghỉ phép, ngồi du thuyền rời bến, chơi đến bất diệc nhạc hồ.

"Dễ dàng đối phó tiểu tử ngốc còn thuận lợi kiếm được một khoản, Hoan gia , ngươi nói ta có lợi hại không?"

Giang Hoan mặt quần ngắn cắn xì gà, tóc phất qua, một cái đầu bóng lưởng sáng loáng.

"Đến đây." Giang Hoan đem vòng khói nhổ lên bầu trời.

Thân thể mềm mại của Martha quấn trên người Giang Hoan: "Hoan gia, ngươi nên hảo hảo bảo vệ ta, vạn nhất một năm hắn ra tù tìm ta trả thù, một cô gái yếu đuối như ta làm sao chịu nổi."

Giang Hoan cười: "Ngươi cho là hắn còn có thể trở ra? Hừ, ngươi cũng quá coi thường ta rồi."

Martha hôn hắn một cái: "Ta đã biết Hoan gia lợi hại nhất!"

Martha ra sức lấy lòng Giang Hoan, nhưng hăng hái của Giang Hoan quả thực không cao, ra nước ngoài du lịch vẫn quan tâm việc làm ăn trong nước.

Trước đây hắn hạ vốn lớn mở nhà hàng Tây cương, cũng là bởi vì Trần Thiên Ngữ mỉa mai trên Weibo dẫn đến làm ăn càng ngày càng thảm đạm. Sau đó đành buông bỏ, chuyển sao đầu tư khu ăn uống cao cấp, mở một nhà hàng đặc sản địa phương, tên là Giang Nam Xuân.

Giang Nam Xuân mới vừa khai trương tìm mấy minh tinh đến đề cử trên Weibo, làm ăn cũng xem là tốt. Nhưng đoạn thời gian trước đột nhiên nghe nói mọc lên một nhà hàng gọi Bình Kinh Tư Yến, mà Bình Kinh Tư Yến này đi cùng một con đường với Giang Nam Xuân, lấy món địa phương làm chính. Nhà hàng này thanh thế cũng rất lớn, vừa mở liền cướp đi không ít khách hàng.

Giang Hoan cho người đi thăm dò, tra được lão bản của nhà hàng này chính là Trương Tĩnh Hân của Hoa Tiền Nguyệt Thiện, người đầu tư là Cao Ấu Vi!

Lại là nhóm người Trần Thiên Ngữ? Còn muốn đối nghịch?

Giang Hoan nổi giận khí không thuận, chạy ra ngoại quốc buông lỏng một chút, trở lại còn phải tiếp tục nghĩ biện pháp chỉnh đám người Trần Thiên Ngữ.


Nhưng chuyện này có chút phiền phức, Cao Ấu Vi cùng Trương Tĩnh Hân đều là kẻ khó đối phó, không thể mạnh mẽ đối đầu.

Nếu muốn thì phải là một cách kéo léo.

Bình Kinh Tư Yến mở ở trung tâm CBD của thành phố B, đoạn đường tương đối phồn hoa, do Trương Tĩnh Hân tự mình trông coi.

Hoa Tiền Nguyệt Thiện giao cho Tiểu Diệp cùng Tây Cần xử lý, Trương Tĩnh Hân thỉnh thoảng trở lại xem một chút. Nàng mang theo Thu Quỳ đến nhà hàng, tuyển thêm một nhóm lớn nhân viên và đầu bếp. Cao Ấu Vi đầu tư không ít tiền vào nhà hàng này, tự nhiên cũng dụng tâm kinh doanh, từ TV đến truyền thông báo chí quảng cáo liên tiếp. Tháng đầu khai trương, lư lượng khách nhiều kinh người.

Thành phố B tổ chức lễ hội ẩm thực mùa đông, lẽ ra chủ sự là Giang Nam Xuân, nhưng Cao Ấu Vi nhìn trúng cơ hội trực tiếp giành lấy. Liên tục nửa tháng lên đài truyền hình trung ương, cùng báo chí khiến Bình Kinh Tư Yến danh tiếng vang xa.

Khởi đầu tốt đẹp, các lão bản đều thật cao hứng, Cao Ấu Vi làm lão bản, mời mọi người trong nhà hàng đi ăn.

Cao Ấu Vi tựa hồ đã lâu không vui vẻ như vậy, bữa tiệc này uống nhiều mấy ly, say khướt mà nhìn chằm chằm Trần Thiên Ngữ.

Trần Thiên Ngữ ngồi bên cạnh Trương Tĩnh Hân cảm giác được nàng nhìn qua liền nổi da gà, hướng mặt nàng vỗ vỗ mấy cái: "Ngươi đủ chưa, say thì mau cút về nhà đi."

Cao Ấu Vi chỉ vào nàng: "Trần lão sư, ngươi không phúc hậu, ta lại không nhìn ngươi, ta là đang nhìn Trương lão bản."

Lẽ ra Trương Tĩnh Hân đang suy nghĩ lần này cùng Giang Hoan cạnh tranh xem như triệt để kết oán, lão ô quy vẫn nấp dưới đáy biển xem như muốn chính thức trồi lên mặt nước, nghe Cao Ấu Vi vừa nói như vậy tâm tư đã trở về, bưng ly rượu lên hướng Cao Ấu Vi: "Đến, Cao lão bản, ta mời ngươi."

Cao Ấu Vi nói: "Vì sao lại muốn mời ta."

Trương Tĩnh Hân đứng lên rót rượu cho Cao Ấu Vi: "Không chỉ muốn mời ngươi, còn phải mời ngươi ba ly. Ly thứ nhất muốn cảm ơn ngươi chiếu cố Thiên Ngữ lâu như vậy."

Cao Ấu Vi ha ha, thản nhiên nói: "Đúng vậy, không thể như vậy sao. Chiếu cố lâu như vậy cuối cùng lại đến trên tay ngươi... Đến! Cạn!"

Hai người đối ẩm, cả một ly cứ như vậy từng hớp uống xuống.

Trần Thiên Ngữ kéo tay Trương Tĩnh Hân: "Ngươi làm gì a, cần thiết sao? Cao Ấu Vi đã uống nhiều rồi ngươi không nhìn ra sao?"

Trương Tĩnh Hân cũng không nhìn nàng, bàn tay lật ngược lại nắm lấy tay nàng, tiếp tục rót rượu cho Cao Ấu Vi.

"Ly thứ hai là mừng hai chúng ta cường cường liên hợp, hợp tác khoái trá, cùng nhau kiếm tiền."


"Đúng vậy! Ly này nhất định phải uống!"

Khuôn mặt Cao Ấu Vi đã đỏ bừng, Tang Thanh Nhã ngồi bên cạnh nàng vẫn không nói lời nào cũng nhịn không được lên tiếng: "Làm cái gì vậy, đừng uống nữa, Tĩnh Tĩnh ngươi cũng uống nhiều rồi."

Cao Ấu Vi cười nói: "Ai, khó có được lúc vui vẻ mà, ngươi để ta uống vài ly, không dễ say như vậy, yên tâm."

Tang Thanh Nhã cũng lười quản nàng, đứng lên đi ra ngoài giữa một mảnh huyên náo, rượu, vui cười tức giận mắng chửi.

Trần Thiên Ngữ có chút lo lắng, Cao Ấu Vi ngốc nghếch này luôn luôn sẽ làm một số việc kỳ lạ, nàng đã từng bị tức chết đi được cũng không còn cách nào khác.

"Ta đi ra xem nàng một chút." Trần Thiên Ngữ nói với Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân mỉm cười gật đầu.

Hai người uống xong ly thứ hai, Cao Ấu Vi uống đến có chút nóng nảy thiếu chút nữa nôn ra, lau miệng, trái lại là Trương Tĩnh Hân rót rượu: "Nói đi, ly thứ ba này là vì cái gì?"

"Ly thứ ba đương nhiên là vì bạn tốt của ta." Trương Tĩnh Hân buông xuống nụ cười, trở nên nghiêm túc: "Nếu như ngươi thật sự muốn cùng với nàng, ta hy vọng ngươi có thể hảo hảo đối tốt với nàng. Cô gái này tính tình mặc dù nóng nảy, nhưng tâm tư sẽ không chuyển biến, ngươi tốt với nàng nàng sẽ moi hết tâm phế cho ngươi, ngươi đối với nàng không tốt thì nàng sẽ trốn vào một góc một mình khổ sở. Ta quen biết nàng đã nhiều năm ta biết nàng nàng là một người thế nào, ta cũng chỉ có một người bạn tốt này. Mơ ước lớn nhất của nàng đó là có thể tìm được một người thật tâm đối tốt với nàng đến bạc đầu, mà không phải hỗn đản trong lòng có người khác."

Cao Ấu Vi xem như đã rõ ý tứ của Trương Tĩnh Hân.

Nàng buông ly rượu xuống, cắn môi hít mũi.

"Thật sự không giống...." Thanh âm của Cao Ấu Vi có chút khàn khàn: "Nàng và Thiên Ngữ thật sự, thật sự không giống nhau."

Trần Thiên Ngữ cấp bách ra ngoài, áo khoác cũng không mặc, vừa mở cửa thiếu chút nữa bị gió lạnh thổi đến đần độn.

Tang Thanh Nhã đứng trong tuyết không biết đang làm cái gì, Trần Thiên Ngữ ôm cánh tay bước đến: "Lạnh như thế ra ngoài làm gì? Vào trong đi."

Tang Thanh Nhã nói: "Tình cảnh bên trong ngươi không phiền a? Ta ra ngoài hít thở không khí."

"Bên ngoài đến vượt qua bắc cực rồi, hít thở cái gì a. Hai người bọn họ đều uống nhiều rồi, mau kéo vào xe đưa về nhà ngủ mới là cần thiết."

Nhìn thấy Tang Thanh Nhã không nói lời nào, Trần Thiên Ngữ cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng cứ như vậy trở vào lại không quá thích hợp.

Hai hỗn đản thiên sát thì không thể đặt hai người cùng một chỗ! Một là kẻ trộm tâm tư che giấu đến nghiêm cẩn, một là cái gì đều không giấu được liều mạng hất ra ngoài, không đánh nhau đã cũng không tệ rồi.

Vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên nghe bên trong một trận bạo động.

"Xảy ra chuyện gì! Thế nào lại đánh nhau?!"

Trần Thiên Ngữ cùng Tang Thanh Nhã đều ngây ngẩn cả người, trong lòng có dự cảm bất tường, nhanh chóng chạy vào trong.

Không phải đâu! Mới nói sẽ không đánh nhau, thật sự không nể tình vậy sao?

Trần Thiên Ngữ chạy vào đầu tiên, nghe Tang Thanh Nhã phía sau Ai nha một tiếng tựa hồ trượt chân rồi, nàng lại không có thời gian đến đỡ, chỉ thấy Trương Tĩnh Hân một quyền đem Cao Ấu Vi đánh ngã xuống đất.


Cả người Trần Thiên Ngữ lông tóc dựng đứng, hét lớn một tiếng: "Trương Tĩnh Hân! Ngươi làm gì vậy!"

Trương Tĩnh Hân tựa như không nghe thấy tiếng quát của Trần Thiên Ngữ, thấp giọng nói một câu: "Vương bát đản hoa tâm." Sau đó kéo Cao Ấu Vi đứng lên ấn vào tường.

Cao Ấu Vi uống đến mờ mịt, muốn tránh nhưng chân mềm, muốn đẩy nhưng tay không có sức.

"Trương Tĩnh Hân... Ngươi nha....."

Trương Tĩnh Hân muốn hạ quyền thứ hai thì Trần Thiên Ngữ xông đến một tay ôm lấy nàng, quát to với những người ngây ngốc xung quanh: "Các ngươi còn ngây ngốc làm gì! Đem các nàng tách ra!"

Lúc này một đám người tiến lên tách các nàng ra.

Lúc Cao Ấu Vi được người khác đỡ dậy cánh tay đều đã tê rần, gương mặt đau đớn nóng rát, còn đang buồn bực: Không phải ta đang khen Tang Thanh Nhã là một bạn gái tốt có tri thức hiểu lễ nghĩa lại rộng rãi xinh đẹp sao, không giống với Trần Thiên Ngữ hay xấu hổ? Thế nào liền bị đánh?

Tang Thanh Nhã ngã một cái ở cửa cũng không nhẹ, hơn nữa ngày mới đứng lên, cái mông giống như vỡ thành bốn mảnh.

Nhìn thấy bộ dạng này của Cao Ấu Vi sợ đến mồ hôi lạnh túa ra: "WTF, đã xảy ra chuyện gì! Tĩnh Tĩnh! Ngươi nổi điên cái gì?"

Trương Tĩnh Hân lại cười, hai mắt phiêu hốt: "Ta trút giận cho ngươi."

"Cho ta?" Tang Thanh Nhã sửng sốt, nàng bất quá là không thích Cao Ấu Vi uống rượu, cũng không đến mức vì vậy mà đánh nàng ấy đi. Cao Ấu Vi hai mắt vừa đảo muốn ngất — nhìn xem, đánh đến choáng váng!

Tang Thanh Nhã gọi người lái xe đưa Cao Ấu Vi về nhà, Trần Thiên Ngữ lôi kéo Trương Tĩnh Hân vào trong xe.

"Ngươi làm gì vậy a, uống nhiều cũng không đến mức làm ra chuyện như vậy a!"

Ánh mắt Trương Tĩnh Hân nhìn nàng là rất không ổn, sau đó Trương Tĩnh Hân lập tức kéo nàng đến hôn nồng nhiệt.

"Ngô... Trương.... Ngươi....."

Căn bản không cho Trần Thiên Ngữ cơ hội nói chuyện, Trương Tĩnh Hân không ngừng hôn sâu, Trần Thiên Ngữ bị nàng chậm rãi châm ngòi thì chợt phát hiện nàng bất động.

".... Trương Tĩnh Hân? Trương Tĩnh Hân!"

Nàng đã ngủ rồi!

Trần Thiên Ngữ khó khăn đem nàng từ trên người đẩy xuống, nàng mềm nhũn nằm xuống, mơ hồ nói một câu: "Khát nước!"

Trần Thiên Ngữ không có biện pháp, đến cóp sau lấy nước cho nàng.

Bên này Trần Thiên Ngữ vừa xuống xe Trương Tĩnh Hân liền mở một con mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi