THỰC SẮC

Cao Ấu Vi bị khiêng vào trong xe chậm chậm mới xem như ý thức trở về, mở mắt.

"Đi bệnh viện." Tang Thanh Nhã quả đoán nói với tài xế.

"Chút thương tích đến bệnh viện làm gì a....." Cao Ấu Vi chống người ngồi dậy, vừa mới nói nửa câu khóe miệng sưng đỏ liền cho nàng một kích thật sâu, toàn tâm đau đớn làm cho nàng nhịn không được "a" một tiếng, một tiếng hô lên miệng càng đau nhức, dưới song trọng đả kích mồ hôi lạnh túa ra, bụm mặt không còn dám nói gì nữa, ánh mắt đăm đăm.

Tang Thanh Nhã: "Ta đã nói ngươi đừng uống, ngươi không nghe, bây giờ biến thành như vậy rồi."

Cao Ấu Vi phải gọi là ủy khuất, rúc miệng thận trọng nói: "Vậy làm sao có thể trách ta.... Uống rượu chính là vì vui vẻ a, ta làm sao sẽ nghĩ đến Trương Tĩnh Hân uống rồi liền trực tiếp cho ta một quyền, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng ăn nắm đắm, cùng lắm chỉ là tát tai.... Đau chết mất!"

Tang Thanh Nhã: "Thật không, thật không thể tưởng tượng ai lại cho ngươi ăn tát."

Cao Ấu Vi nhút nhát liếc nhìn nàng một cái, biết nàng nghĩ đến cái gì. Lúc hai người các nàng mới quen biết Tang tiểu thư so với đại bộ phận nữ nhân nàng quen biết trước đó còn hung hãn hơn, mà hai người không ngừng giao thủ cũng là nền tảng tình cảm của các nàng.

Chỉ là cô gái nàng bắt thật có nhiều điểm lợi hại!

Cao Ấu Vi không dám nói nữa, muốn điều chỉnh lộ tuyến, nếu không hôm nay bị Trương Tĩnh Hân đánh xong sau khi về nhà còn phải bị Tang Thanh Nhã đánh.

Tang Thanh Nhã nghĩ đến câu vừa rồi của Trương Tĩnh Hân: "Ta trút giận cho ngươi."

Tang Thanh Nhã suy xét: Nàng trút giận cho ta cái gì a! Không thể nào là bởi vì Cao Ấu Vi thích uống rượu chọc ta khó chịu, uống rượu chuyện này là Trương Tĩnh Hân khởi xướng a!

Cao Ấu Vi lấy cái gương nhìn thoáng qua nửa bên mặt sưng lên, khiến con mắt bị ép thành một đường. Cái bộ dáng này thực sự hù dọa chính bản thân nàng, nàng kéo Tang Thanh Nhã đến khóc lóc kể lể: "Ôôô.... Trương Tĩnh Hân hung hãn! Vì sao đánh ta! Tiểu Nhã ngươi phải làm chủ cho ta a!"

Tang Thanh Nhã xoa đầu Cao Ấu Vi: "Hảo hảo, ngày khác ta chịu đến tìm nàng tính sổ."

"Mặt đau quá! Miệng cũng đau! Ôô cái mông cũng đau!"

"Cái mông thế nào lại đau?"

"Nàng đánh ta một quyền ta bị ngã xuống đất! Ôôô...."

Tang Thanh Nhã cũng ngã lăn một cái hiện tại cái mông vẫn còn đau, nhìn kẻ ngu xuẩn đang giở tính trẻ con trong lòng dáng vẻ rất khả ái, nhịn không được cảm thấy đau lòng.

Nhưng hồi tưởng một chút đêm nay....Đây là chuyện gì a.

Trần Thiên Ngữ không uống rượu, lái xe của Trương Tĩnh Hân về nhà. Sau khi đỗ xe trong gara thì mở cửa sau xe gọi nàng: "Thân ái, tốt hơn chút nào không?"

Trương Tĩnh Hân nghe nàng gọi chậm rãi ngồi dậy, nhãn thần vẫn hư không, nói không ra lời.

Có thể ngồi dậy đã cám ơn trời đất rồi! Trần Thiên Ngữ thở phào nhẹ nhõm, sợ là sợ nàng căn bản vẫn chưa tỉnh lại...Với chiều cao 1m61 của Trần Thiên Ngữ chút khí lực đó làm sao có thể đem Trương Tĩnh Hân cao 1m72 khiêng lên lầu. Cũng phải nói Trương Tĩnh Hân chính là một người rất nghiêm chỉnh! Say rồi cũng rất biết tiết chế!

Không.... Không thể khen nàng như vậy, nếu như biết tiết chế cũng sẽ không đánh người.

Người bình thường tính tình rất tốt cũng không nên chủ quan để nàng uống rượu, nếu không triệu hồi ra con yêu ma quỷ quái gì đó thì không cách nào dự đoán được.


Nhưng Trương Tĩnh Hân uống quá chén sao? Người uống rượu bằng thùng thế này lạ bởi vì mấy lượng rượu mà say thành như vậy? Thật sự nói không chính xác, dù sao Trương Tĩnh Hân am hiểu là bia, đêm nay uống một đống rượu mạnh sợ rằng nàng đối với rượu mạnh không có sức chống cự.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi có thể đi không?" Trần Thiên Ngữ hỏi.

"Ân....." Trương Tĩnh Hân trả lời rất chậm chạp rõ ràng đại não còn bị cồn khống chế.

Trần Thiên Ngữ vươn tay: "Đến đây, ngươi nắm tay ta chậm rãi xuống xe."

Trương Tĩnh Hân lảo đảo xuống xe, xem ra năng lực tự gánh vác cũng không tệ lắm. Đóng cửa xe lại Trần Thiên Ngữ dìu đỡ nàng vào trong nhà, lúc ngang quan sân Tiểu Đỗ đứng dậy sủa không ngừng.

"Xuỵt....." Trương Tĩnh Hân say khướt mà ra dấu yên lặng, Tiểu Đỗ bật người liền yên tĩnh lại.

Trong sân đều là băng vụn, lòng bàn chân Trần Thiên Ngữ nhiều lần bị trượt thiếu chút nữa ngã chết: "Ngươi còn giả tuấn tú cái gì! Mau vào nhà!"

Bước đầu tiên đạp lên bậc thềm là một sai lầm, lòng bàn chân Trần Thiên Ngữ trượt một cái thiếu chút nữa ngã lõm mặt, nhưng nàng không hủy dung cũng nhờ Trương Tĩnh Hân kéo nàng lại, đợi nàng hồi phục tinh thần phát hiện mình đã bình yên về tới trên cỏ.

"....."

" ......"

"Ngươi không say?"

Hai người đối diện lúc này Trương Tĩnh Hân ánh mắt lấp lánh, mờ mịt do say rượu lúc vừa rồi hoàn toàn bị quét sạch. Trần Thiên Ngữ nhìn chằm chằm mặt của nàng, nhìn thấy đáy mắt nàng lại trở nên mơ hồ, ném ra một nụ cười mơ hồ: "Đúng vậy.....Ta không say....." Câu này rõ ràng ngữ điệu của người say.

Trần Thiên Ngữ đỡ nàng đến trên giường ở lầu hai, pha nước nóng.

Đứng bên bồn tắm nhìn nước nóng chậm rãi lấp đầy bồn tắm lớn thuần trắng, Trần Thiên Ngữ nghĩ như thế nào đều cảm thấy chuyện này không ổn. Trở về nhìn thoáng qua, Trương Tĩnh Hân nhắm hai mắt đang khó chịu cở nút trên cổ áo.

Nha, giả say!

Nhưng vì sao Trương Tĩnh Hân phải giả say! Chỉ vì muốn mượn rượu đánh Cao Ấu Vi một quyền? Không nên thù hận lớn như vậy đi?

Bỗng nhiên trong đầu nàng hiện lên dáng vẻ Cao Ấu Vi khốc suất cuồng phách nói muốn đập quán ăn của Trương Tĩnh Hân, còn có Cao Ấu Vi theo đuổi bất thành nhắm mắt đánh bừa....."ái muội" của trước kia cũng không thể khinh thường.

Phía sau lưng Trần Thiên Ngữ lạnh toát — thật sao! Lẽ nào Trương Tĩnh Hân đúng là một người keo kiệt đến mức độ này!

"Thiên Ngữ.....Nước đã xong chưa?" Trương Tĩnh Hân rầu rĩ hừ một tiếng, Trần Thiên Ngữ nhỏ giọng đi đến bên cạnh nàng, tay hướng bắp đùi của nàng sờ soạn.

Trương Tĩnh Hân cảm thấy sát ý đang muốn né tránh lại bị Trần Thiên Ngữ nhanh tay lẹ mắt nhéo một cái.

"Đau!" Trương Tĩnh Hân cả người bật dậy, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt ủy khuất, khó có thể tin lại đáng thương nhìn Trần Thiên Ngữ.

"Biết đau đúng không, lần sau còn dám giả say hành hung không?" Trần Thiên Ngữ trừng mắt hỏi.

Mặt Trương Tĩnh Hân đỏ lên, rất sợ tay Trần Thiên Ngữ sẽ ở trên thịt non xoay tròn vặn một cái, vội vàng lắc đầu.


Trần Thiên Ngữ buông đùi nàng ra, xoa đầu của nàng: "Đây mới là bé ngoan. Nước pha xong rồi, có thể tự mình tắm chứ?"

Trương Tĩnh Hân: "... Có thể."

"Ngoan, tắm đi."

Trần Thiên Ngữ đi xuống lầu, Trương Tĩnh Hân còn có chút thần tình hoảng hốt.

Cởi quần áo nhìn lên đùi, tím bầm một khối.

"Cô gái này sau khi chiến với Jeanne cùng Chỉ Nhiên chỉ số thông minh thế nào lại tăng cao như vậy? Đây không phải Trần lão sư ngốc nghếch ngọt ngào mềm mại, rõ ràng chính là thầy chủ nhiệm vung roi da." Trương Tĩnh Hân thừa nhận là nàng quá khinh địch rồi.

Trần Thiên Ngữ rót mật ong pha nước nóng mang lên, Trương Tĩnh Hân vãn tóc ngâm mình trong bồn tắm chớp chớp mắt to ngắm nàng: "Mật ong nóng là làm cho người ta uống sao?"

Đem nước mật ong đặt bên bồn tắm, Trần Thiên Ngữ nói: "Trái lại rất biết chọn thời gian khoe mẽ. Ít nhiều ngươi cũng có chút rượu trong người, uống chút nước mật ong có thể giải rượu. Ngày mai Cao Ấu Vi sẽ không đến nhà hàng được, cho nên ngài a, phải dậy sớm."

Trương Tĩnh Hân ngoan ngoãn lấy nước mật ong đến uống.

Trần Thiên Ngữ chống mép bồn đặc biệt nghiêm túc nhìn nàng, vẻ mặt này so với lúc nàng thưởng thức mỹ vị còn dụng tâm hơn.

"Trần lão sư, ta còn đang tắm...." Trương Tĩnh Hân nhắc nhở.

"Sợ cái gì, có chỗ nào của ngươi mà ta chưa thấy qua." Được rồi, chiêu này bị nàng học rồi. Nhìn một hồi Trần Thiên Ngữ nở nụ cười: "Đến hôm nay ta mới xem như hoàn toàn hiểu rõ ngươi a Trương lão bản, thì ra hoàn mỹ vô khuyết là không thể nào tồn tại." Đưa ngón tay ra điểm nhẹ giữa mi tâm Trương Tĩnh Hân: "Quỷ hẹp hòi."

Trương Tĩnh Hân không lời chống đỡ.

Sau khi biết Trương Tĩnh Hân nhỏ mọn Trần Thiên Ngữ lại càng mở lòng...không, là rất vui vẻ.

Như Trần Thiên Ngữ dựđoán, Cao Ấu Vi liên tục một tuần chưa từng đến Bình Kinh Tư Yến, lúc trở lại mặt đã hết sưng.

"Yêu, Cao lão bản, thật ngại quá." Lúc Trương Tĩnh Hân thấy nàng trước tiên chủ động tiến lên nắm tay nàng: "Ngày đó ta thật sự uống quá nhiều, đầu óc không hoạt động hiểu lầm lời nói của ngươi, là lỗi của ta. Đến đây đến đây cho ta xem, đã hết sưng chưa."

Trương Tĩnh Hân đã nói như vậy rồi nếu còn bày ra sắc mặt ngược lại là Cao Ấu Vi nàng không phải, nàng cười cười: "Không có việc gì, ai cũng có lúc uống say mà." Nàng phóng thấp giọng nói: "Bất quá ta thật sự có dây dưa, ta đối với Thiên Ngữ cũng đã là quá khứ, hiện tại ta và Tang Thanh Nhã...."

"Không cần phải nói, ta biết, hết thảy đều là quá khứ, ta tin tưởng ngươi."

"Ân!" Cao Ấu Vi nắm thật chặt tay của Trương Tĩnh Hân.

Trần Thiên Ngữ đứng ở một bên nhìn hai người các nàng nắm tay ngưng mắt nhìn đối phương là một bộ phu thê tình thâm, không nhịn cười được.

Cao Ấu Vi ngươi còn quá ngây thơ!

Bình Kinh Tư Yến làm ăn vẫn rất tốt, mỗi ngày vào giờ cơm khách ngồi chờ ngoài tiệm chật cả phòng chờ. Bình thường Trần Thiên Ngữ sẽ đến nhà hàng thử món ăn, Trương Tĩnh Hân làm lão bản kiêm bếp chính sẽ rất khiêm tốn mà nghe ý kiến của Trần Thiên Ngữ.


Từ sau khi thắng kiện, Trần Thiên Ngữ cuối cùng là triệt để tháo xuống cái mũ sao chép, xuất phát từ đồng tình, một bộ phận người xem náo nhiệt trên mạng phản chiến đến đứng dưới trướng của nàng, thường chia sẻ đề cử. Gần đây Trần Thiên Ngữ cũng không dám lên Weibo, vừa mở ra đọc bình luận thì buồn nôn, cả người nổi da gà.

Đại khái là nhân họa đắc phúc, dưới sự dẫn dắt cường đại của dư luận người hâm mộ Trần Thiên Ngữ tăng nhiều. Từ mười triệu lúc ban đầu về sau lúc thua kiện còn năm vạn đến lúc này đã là năm trăm vạn, như vậy thật giống như ngồi xe lên núi, cất cao đến hơn một ngàn ba trăm vạn và còn có xu hướng tiếp tục tăng. Thân là một ẩm thực gia Trần Thiên Ngữ là hải đăng cho giới ẩm thực thành phố B, so với một số trang web ẩm thực cùng phầm mềm còn sử dụng tốt hơn, rất đúng trọng tâm..

Đối với quảng cáo của Bình Kinh Tư Yến Trần Thiên Ngữ làm rất cẩn thận, trên cơ bản đều là quảng cáo một cách uyển chuyển, chụp hình Logo, chụp bích hoạ, không đề cập chính diện, để người ta đến học hoặc tự mình suy đoán.

Kỳ thực không cần nàng nói, những người tin tức linh thông từ lúc nàng vào vai Bách Hiểu Sanh đã sớm hiểu được rồi.

Bình Kinh Tư Yến, phong cách cổ điển, bình quân tiêu phí trên đầu người là 500 trở lên, có hơi đắt. Nhưng vì sao có nhiều người nguyện ý xếp hàng? Vì sao nó có thể trổ hết tài năng giữa vô số quán ăn mới dần dần trở thành trung tâm ăn uống của thành phố B?

Bà chủ tự mình ra trận tay nghề cao khiến thực khách sau khi ăn xong hô to quá ngon, rất đáng giá.

Bình Kinh Tư Yến đang trong quá trình từ một nhà hàng trở thành địa điểm ăn uống kinh điển của địa phương, nó không chỉ là một nhà hàng, mà còn trở thành một loại đề tài mới. Thanh niên thích mới mẻ chủ thể là tiêu phí và dịch vụ ăn uống cao cấp, bọn họ rất am hiểu cách tạo ra trào lưu, cũng thích đi theo trào lưu. Bình Kinh Tư Yến liền trở thành địa điểm yêu thích của bọn họ, trở thành trọng tâm đàm luận. Các thực khách từ vừa mới bắt đầu bị động mà đến chuyển thành chủ động mà đến, Bình Kinh Tư Yến không ngừng phất lên.

Thành công của Bình Kinh Tư Yến là nhờ Trương Tĩnh Hân, Cao Ấu Vi cùng nhau kinh doanh, mà Trần Thiên Ngữ cũng không cam chịu lạc hậu.

Trần Thiên Ngữ leo lên đỉnh cao của giới phê bình ẩm thực, vẫn tham gia các chương trình ẩm thực và được nghiệp giới bình chọn, nâng đỡ lên tầm cao mới.

Những người muốn đi theo con đường thành công của nàng không phải số ít, những tài khoản Weibo chuyên về ẩm thực như măng mọc sau cơn mưa.

Ẩm thực gia Hiểu Hiểu chính là một người gây được chú ý nhất trong số đó.

Bình Kinh Tư Yến mười một giờ đêm không tiếp tục kinh doanh, mười giờ rưỡi trong phòng ăn cũng không thiếu người. Sau khi thu dọn xong Hoa Tiền Nguyệt Thiện Tây Cần chạy tới Bình Kinh Tư Yến, vừa lúc có thể đón Thu Quỳ tan tầm.

Tây Cần vừa muốn đẩy cửa đi vào, phía sau sưu một tiếng kéo theo một trận gió đem nàng chen sang một bên.

Shit! Người nào không lễ phép như vậy, đi đường mà dám đi ngang.

Tây Cần nhìn thấy nữ nhân chen lấn nàng giữa mùa đông nhưng chỉ mặc một bộ áo lông cánh dơi đen thật mỏng, váy ngắn, giày cao gót. Cũng không biết đang gấp cái gì, bước chân rất nhanh.

"Trương lão bản của các ngươi có ở đây không?" Nữ nhân này vào nhà hàng trực tiếp đến quầy thu ngân.

Tiểu Diệp nhìn thấy người này có chút quen mắt, nàng có thể được Trương Tĩnh Hân coi trọng đưa đến Bình Kinh Tư Yến làm quản lý, bản thân nàng chính là một người đủ cơ trí. Đối với giới ẩm thực nàng cũng có quan tâm, nhà phê bình ẩm thực mới Hiểu Hiểu nàng đã nghe nói qua, cố ýđến Weibo của Hiểu Hiểu nhìn vài lần. Cô gái này bên trái nhân trung có một nốt ruồi, rất dễ nhận ra.

Tiểu Diệp lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười: "Là Hiểu Hiểu tiểu thư, ngài và Trương lão bản chúng ta có hẹn trước đúng không?"

Hiểu Hiểu sửng sốt một chút, nói: "Không có, ta chưa thấy qua Trương lão bản của các ngươi, ta nghe danh mà đến."

Tây Cần đứng ở sau lưng nhìn nàng.

Tiểu Diệp: "Nghe danh?"

Hiểu Hiểu: "Đúng vậy, lúc trước Trương lão bản các ngươi còn ở Hoa Tiền Nguyệt Thiện, mỗi ngày đều có một món ăn đặc biệt không bán ra ngoài, chỉ tặng cho thực khách xinh đẹp nhất trong ngày. Ta đã đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện, nghe nói Trương lão bản đã đến đây tọa trấn, muốn đến ăn món đặc biệt của nàng...." Hiểu Hiểu hất nhẹ mái tóc: "Cho nên ta mới đến."

Tây Cần bị ngữ khí cùng động tác phong tao của nàng làm ngán ngẩm, đúng lúc này Trần Thiên Ngữ từ cửa đi đến, vừa lúc cũng nhìn thấy màn này.

"Trần lão sư....."

Trần Thiên Ngữ vừa tiến đến Tây Cần liền cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc.

"Tiểu Diệp." Trần Thiên Ngữ mỉm cười tiến lên: "Khách quý đến, còn không đi gọi Trương lão bản xuống đây?"


Ánh mắt của Tiểu Diệp qua lại giữa Hiểu Hiểu cùng Trần Thiên Ngữ, lập tức nói: "Được, Hiểu Hiểu tiểu thư xin chờ một chút."

Tiểu Diệp đi rồi, Tây Cần cảm thấy có chút lớn chuyện rồi, nhìn có chút hả hê mà đi theo.

Hiểu Hiểu tự nhiên là nhận ra Trần Thiên Ngữ, mỉm cười nói: "Lại là Trần lão sư, hạnh ngộ hạnh ngộ, thời gian này ngài đến cũng là vì ăn món đặc biệt của Trương lão bản?"

Trần Thiên Ngữ ha hả cười: "Nga không, ta là đến chờ người."

Hiểu Hiểu: "Vậy là tốt rồi, nếu như Trần lão sư đến tranh ăn với ta, chỉ sợ ta thật không phải là đối thủ đâu!"

Trong lúc nói chuyện Trương Tĩnh Hân xuống lầu, Trần Thiên Ngữ cùng Hiểu Hiểu song song quét mắt nhìn nàng. Động tác của Trương Tĩnh Hân dừng một chút, đang muốn chào hỏi Trần Thiên Ngữ thì Hiểu Hiểu đã nhào lên cầm tay nàng: "Trương lão bản! Thật trẻ tuổi, so với trong hình còn xinh đẹp hơn! Thật không nghĩ tới một cô gái tinh tế văn tĩnh như vậy lại có tay nghề nấu nướng cao như vậy!"

Giọng nói của Hiểu Hiểu có hơi lớn, khiến thực khách trong sảnh lớn đều ném đến ánh mắt tò mò.

Trương Tĩnh Hân lặng lẽ rút tay ra: "Ngài là.... Ngài đã thấy ảnh của ta ở nơi nào?"

Hiểu Hiểu: "Chuyện này không quan trọng, ta là vì tài nấu nướng của Trương lão bản mà đến."

Trương Tĩnh Hân cười nói: "Thì ra là như vậy, vậy mời ngồi, Tiểu Lâm, mang thực đơn lên."

"Không không không, ta không muốn ăn những món mà ai cũng có thể ăn, ta chỉ muốn món đặc biệt của ngươi."

Trần Thiên Ngữ hít sâu một hơi, đi ra cửa.

Đùi Trương Tĩnh Hân tự nhiên đau nhức không nguyên do: "Xin lỗi, tặng món đặc biệt đã hủy bỏ."

"Hủy bỏ? Tại sao phải hủy bỏ? Vậy lúc nào thì mới có thể có nữa?"

"Vĩnh viễn cũng sẽ không có."

Trương Tĩnh Hân bỏ lại Hiểu Hiểu, bước nhanh ra khỏi nhà hàng.

"Thiên Ngữ." Trương Tĩnh Hân đuổi theo: "Ngươi muốn đi đâu vậy?"

Trần Thiên Ngữ quay đầu: "Bên trong quá ngột ngạc ta ra ngoài hít thở không khí. Thế nào? Cô gái kia cũng nhìn không thuận mắt? Không tặng món đặc biệt?"

"Ai, ngươi xem đi, câu này của ngươi quá nhiều bẫy rập. Nếu ta nói nhìn không thuận mắt, có phải ngươi cũng còn ghi hận ta trước đây không để cho ngươi ăn món đặc biệt? Vậy còn không đem ngươi cùng cô gái vừa rồi đặt cùng một chỗ? Nếu như nói để mắt, vậy bắp đùi của ta còn sống được hay không."

Trần Thiên Ngữ liếc xéo nhìn nàng: "Ta cũng không nhiều tâm tư như vậy, trái lại Trương lão bản đầu óc xoay chuyển thật nhanh. Ít nhiều cũng thường đâm thọc ta ta cũng không dễ giận như vậy. Ta chính là nhìn cô gái kia không được tự nhiên, bất quá người ta vì ăn món đặc biệt của ngươi cố ý chạy đến, ngươi cứ như vậy đem người vứt xuống có bao nhiêu không thích hợp a."

"Hợp hợp, nào có cái gì không thích hợp." Trương Tĩnh Hân bắt đầu kéo nàng: "Lập tức kết thúc kinh doanh, trong quán liền giao cho Tiểu Diệp, chúng ta về nhà đi."

Kỳ thực Trần Thiên Ngữ cũng không phải người dễ giận như vậy, huống hồ Trương Tĩnh Hân nhiệt tình hóa giải cảm giác ghen tuông nho nhỏ, nàng cũng không có gì để quấn quýt.

Thế nhưng Hiểu Hiểu kia cho Trần Thiên Ngữ cảm giác thật không tốt, không thể nói rõ là từ đâu có cảm giác đó.

Hai người lên xe, lúc từ bãi đỗ xe lui ra, Trần Thiên Ngữ nhìn thấy nơi bóng tối ở góc đường có một bóng người, là Hiểu Hiểu.

Nàng giống như một con sói trong đêm tối, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm con mồi, yên lặng đợi thời khắc phóng lên liệp sát.

Ánh mắt của Trần Thiên Ngữ vẫn không dời khỏi người nàng, trầm ngâm trực diện đối mặt, tiếp nhận khiêu khích của nàng.

Chia sẻ:


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi