THỰC SẮC

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Trần Thiên Ngữ bị thua thiệt nên rõ ràng tầm quan trọng của việc phòng bị đối với việc chưa xảy ra, về nhà tìm Weibo của Hiểu Hiểu.

Hiểu Hiểu hôm nay đã đăng chiêu bài của Bình Kinh Tư Yến lên, phối với mô tả: "Hôm nay đến Bình Kinh Tư Yến trong truyền thuyết, đúng vậy, chính là nhà hàng của Trương lão bản trước nay ta vẫn ngưỡng mộ. Tiểu nữ tử một lòng muốn ăn món đặc biệt của Trương lão bản, đáng tiếc bị đánh gãy.... Bất quá ta sẽ không bỏ qua. Trương lão bản, chờ ta!"

"....." Trần Thiên Ngữ kéo Weibo của nàng xuống, nửa tháng trước cô gái này còn PO tin tức liên quan tới Bình Kinh Tư Yến, mỗi lần đều phải có ba chữ Trương lão bản, thậm chí còn từng đăng một tấm ảnh của Trương Tĩnh Hân. Ảnh chụp rất mơ hồ, nhìn ra được là chụp lén, bối cảnh là trước cửa Bình Kinh Tư Yến. Trần Thiên Ngữ nhớ lại bộ quần áo này, chắc là chụp và ngày lễ khai trương Bình Kinh Tư Yến.

Cô gái này rốt cuộc là từ đâu mà nhô ra? Có ý gì đây?

Trương Tĩnh Hân tắm rửa xong đi ra, lau tóc đi ngang qua Trần Thiên Ngữ, đi về phía trước vài bước rồi lại lui về, nhìn chằm chằm màn hình điên thoại di động của Trần Thiên Ngữ.

"Này, ngươi còn để tâm sao, còn xem trộm."

"Cái gì gọi là xem trộm? Ta đây là tìm hiểu tình địch, ngươi không cảm thấy cô gái này rất kỳ lạ sao?"

"Kỳ lạ chỗ nào?"

"Trương Tĩnh Hân, ngươi bình thường rất thông minh, thế nào lúc này phản ứng lại chậm như vậy?"

Trương Tĩnh Hân sờ sờ đầu nàng: "Bởi vì ta căn bản là không đem nàng để ở trong lòng. Tiểu Thiên Ngữ tắm rồi ngủ đi, nếu không ta lấy thịt khô đã tẩm ướp đến làm thịt khô chiên cơm cho ngươi?"

Nghe được thức ăn thần kinh của Trần Thiên Ngữ lập tức căng thẳng, vừa rồi thừa dịp Trương Tĩnh Hân tắm nàng đã cân thử, cư nhiên lại tăng 1kg! Tiếp tục như vậy chờ lúc cởi trang phục mùa đông ra dáng vẻ tròn trịa của nàng sẽ bại lộ ra ngoài a.

"Không cần! Khách khí! Ta đây phải đi tắm." Trần Thiên Ngữ ném điện thoại bỏ chạy, Trương Tĩnh Hân mỉm cười nhìn theo nàng. Xác định nàng thật sự đã đi tắm mới cầm lấy điên thoại di động của nàng, ánh mắt nghiêm túc lộ ra sau mái tóc ẩm ướt, vừa uống sữa để dễ ngủ vừa xem hết toàn bộ Weibo của Hiểu Hiểu.

Thời gian đăng ký tài khoản là hai năm trước, nhưng trong năm nay tất cả đều là hai tháng mới đăng lên, nội dung cũng không liên quan nhiều đến ẩm thực. Tháng 5 năm nay tần suất đăng Weibo tăng rõ ràng, xem như dần dần lộ ra xu hướng muốn đi trên con đường nhà phê bình ẩm thực, nhưng trên cơ bản không có bao nhiêu người quan tâm.

Tháng mười năm nay, cũng chính là lúc bộc phát chuyện Trần Thiên Ngữ sao chép sách mới, Hiểu Hiểu bắt đầu đăng một số bình luận cùng đề cử tương đối có kiến giải về ẩm thực, nhân khí tăng vọt. Hiểu Hiểu đã từng chia sẻ tin nhắn riêng nhà xuất bản Quả Duy đã gửi cho Trần Thiên Ngữ, thay Trần Thiên Ngữ nâng cao chính nghĩa, nhận được một tràn khen ngợi.

Chứng thực Weibo: "Nhà phê bình ẩm thực mới nổi.

Hôm sau lúc Trương Tĩnh Hân đến Bình Kinh Tư Yến, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Hiểu Hiểu ngồi ở đại sảnh uống trà ăn điểm tâm sáng.

"Sớm a Trương lão bản!" Hiểu Hiểu rất nhiệt tình chào hỏi nàng.

Trương Tĩnh Hân ngay cả lịch sự cũng không để ý tới, ánh mắt không hề lưu luyến trên người nàng mà lướt qua, trực tiếp đi lên lầu.

Hiểu Hiểu mỗi ngày đều đến Bình Kinh Tư Yến, Trương Tĩnh Hân thấy nàng vài lần, nàng mặc trang phục bất đồng, càng ngày càng ngăn nắp xinh đẹp, sự nghiệp cũng càng ngày càng thăng tiến, trang điểm đậm đến sắp thấy không rõ ngũ quan.

Trương Tĩnh Hân không bao giờ đi vào từ cửa chính nữa, trực tiếp từ cửa sau vào nhà hàng.


"Hiểu Hiểu kia là muốn làm cái gì a?"

Hiểu Hiểu là chủ đề sốt dẻo nhất gần đây ở Bình Kinh Tư Yến, Thu Quỳ ở phòng bếp cũng nghe nói tin tức này, lúc sắp kết thúc buôn bán đi ra hỏi Tiểu Diệp: "Nàng làm vậy thật sự giống Trần lão sư lúc trước đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện muốn ăn món đặc biệt của sư phụ, cũng là mỗi ngày thay đổi trang phục đến câu dẫn, chỉ là sư phụ so với lúc đó còn lạnh nhạt hơn, rất vô tình a!"

Tiểu Diệp: "Lúc trước ta còn chưa tới Hoa Tiền Nguyệt Thiện, nhưng nghe Tây Cần nói qua." Nàng liếc mắt nhìn Hiểu Hiểu đã ngồi đây cả ngày, nói: "Ta nghĩ Hiểu Hiểu này..... Tâm tư không đơn thuần."

"Nhưng Trần lão sư khi đó cũng là vì ăn được món ngon, cũng không có tâm tư gì khác? Những ẩm thực gia này tất cả truy cầu chính là ăn, đây chính là nghề nghiệp và là thứ các nàng theo đuổi."

Tiểu Diệp không phải một người giỏi biện luận, lúc bất đồng ý kiến nàng sẽ thừa hành nguyên tắc dĩ hòa vi quý, thay đổi đề tài nói: "Hôm nay thế nào không thấy Tây Cần đến đón ngươi nha?"

Nhắc đến Tây Cần, biểu tình của Thu Quỳ liền sụp đổ, ngón tay ở trên bàn vẽ vòng tròn: "Nàng gần đây bận việc.... Sư phụ bảo nàng chú ý hướng dẫn đầu bếp mới đến của Hoa Tiền Nguyệt Thiện, lẽ ra nàng kinh nghiệm cũng không phong phú như sư phụ a, còn sĩ diện cố chống, nên liền bận rộn không có thời gian quan tâm đến ta."

Tiểu Diệp cười nói: "Bận rộn rất tốt, thừa dịp tuổi còn trẻ bận rộn một chút có thể học được càng nhiều. Vậy Thu Quỳ ngươi có muốn chờ ta một chút không? Lát nữa ta đem sổ sách kết toán xong sẽ tiện đường đưa ngươi về?"

Thu Quỳ nói: "Không cần đâu, tự ta ngồi xe trở về thì được rồi, nhà ta và ngươi ngược đường như vậy cũng quá làm phiền ngươi rồi. Trước cửa nhà hàng có tuyến xe, ta đi trước đây."

Tiểu Diệp: "Trên đường cẩn thận nga."

Thu Quỳ vác balo đến trạm xe bus, mới vừa thấy số xe bus thì xe đã chạy mất.

"Ai — chờ một chút!"

Xe buổi tối nửa tiếng đồng hồ có một chuyến, bỏ lỡ chuyến xe này phải ở trong đêm giá rét bị đông cứng nửa ngày. Thu Quỳ ra sức đuổi theo nhưng tài xế ý chí sắt đá không dừng xe lại. Nàng thở phì phò buông tha truy đuổi, ủ rũ cúi đầu trở lại trạm xe.

Gió lạnh từ trong khe hở của áo lông chui vào, lạnh đến nàng run lập cập.

Nàng bật người tại chỗ vài lần, đem mũ kéo xuống, khăn quàng cổ nắm thật chặt. Nhìn thời gian, nàng còn phải chịu dày vò hai mươi lăm phút nữa.

Tây Cần vô sỉ! Bất quá chỉ oán giận vài câu ngươi liền thật sự không đến đón ta sao! Một tuần cũng không muốn để ý ngươi!

Ngay lúc Thu Quỳ dày vò không gì sánh được, một chiếc xe dừng trước mặt nàng.

Người trong xe hạ cửa kính xuống: "Ta đã thấy ngươi, ngươi là đồ đệ của Trương lão bản?"

Thu Quỳ nghiêng đầu nhìn rõ người trong xe — Hiểu Hiểu.

Hôm nay Hoa Tiền Nguyệt Thiện có mấy khách hàng phiền toái, muốn gây phiền phức chứ không phải đến ăn. Tây Cần không có biện pháp, chỉ phải tiếp tục hầu hạ đến mười một giờ. Vội vã lái xe đến Bình Kinh Tư Yến thì Tiểu Diệp nói Thu Quỳ đã đi rồi.

Tây Cần gọi điện thoại cho Thu Quỳ, nàng cũng không bắt máy, cô gái này thật sự tức giận sao ?

Tây Cần chạy đến nhà Thu Quỳ, muốn đến xin tội.


Khi nàng đến nhà Thu Quỳ mới phát hiện bên trong không mở đèn, gõ cửa thế nào cũng không có phản ứng. Đã mấy giờ rồi chẳng lẽ còn không về nhà?

Giữa lúc Tây Cần sốt ruột lại gọi điện thoại cho Thu Quỳ, thì Thu Quỳ từ một chiếc bước xuống.

"Cảm ơn ngươi." Thu Quỳ lịch sự nói tạm biệt với người trong xe.

Tây Cần nhón chân, nỗ lực nhìn được nửa khuôn mặt của người trong xe,

"Không cần khách sáo. Không còn sớm nữa mau vào nhà nghỉ ngơi đi."

Lúc Thu Quỳ muốn vào nhà Hiểu Hiểu gọi nàng lại: "Ai, Thu Quỳ tiểu thư. Xin hãy giúp ta nói tốt vài câu trước mặt sư phụ ngươi."

Thu Quỳ cười gượng hai tiếng.

Xe lái đi, Thu Quỳ đi vào trong,, Tây Cần tiến ra hỏi: "Thu Quỳ, ngươi làm sao lại cùng một chỗ với Hiểu Hiểu kia."

Thu Quỳ thấy nàng ở chỗ này vẻ mặt khẩn trương, oán niệm trong lòng đối với nàng cũng giảm đi vài phần, nhưng cũng không muốn nhìn thẳng nàng: "Làm sao vậy? Vì sao ta không thể cùng với nàng? Hơn nửa đêm không ai tiễn ta về nhà, chẳng lẽ muốn ta cự tuyệt lòng tốt của người khác, một mình đứng ở đầu đường nửa tiếng đồng hồ giữa đêm ĐSo?"

Tây Cần vội vàng chịu tội: "Đêm nay trong quán thật sự có chuyện! Ta gọi điện thoại cho ngươi nhưng ngươi không bắt máy..."

"Còn trách ta! Đêm nay ngươi đừng hòng vào nhà!"

Tây Cần nhanh tay lẹ mắt thừa dịp Thu Quỳ muốn đóng cửa lập tức chen vào trong.

"Ngươi....."

"Ta đã vào được rồi!"

"Hừ! Ngươi còn đắc ý! Cút ra ngoài!"

"Không cút không cút, người ta đêm nay sẽ ở bên cạnh ngươi chỗ nào cũng không đi... Ai ai ai.... Đừng đánh đừng đánh! Thu Quỳ sao lại bạo lực như vậy? Xem ra không xuất tuyệt kỹ của ta là không được."

"Tuyệt kỹ? Ngươi còn có tuyệt kỹ!"

Tây Cần ôm Thu Quỳ, hôn sâu.

Thắt lưng Thu Quỳ bị ôm chặt, muốn lui về phía sau lại vô lực lại không cam lòng, chỉ có thể đón nhận nụ hôn của nàng, kéo nàng đến gần hơn.

Thứ tuyệt kỹ này..... Mỗi ngày đều bày ra một chút cũng không sao a, hỗn đản.


Lúc tắm rửa xong muốn đi ngủ, Tây Cần nhớ đến Hiểu Hiểu kia, luôn cảm thấy khó chịu, nhắc nhở Thu Quỳ: "Sau này ngươi đừng ngồi xe của Hiểu Hiểu kia nữa, ngươi biết nàng là ai mà hơn nửa đêm còn dám lên xe, không sợ nàng mang ngươi đi bán? Sau này ta sẽ cố gắng đến đón ngươi sớm một chút, có được không?"

Hồi tưởng một chút Thu Quỳ cũng cảm giác mình có chút sơ ý: "Biết rồi, còn không phải vì ta nghĩ nàng cũng là nữ nhân, có thể làm gì ta."

"Tuy rằng đều là nữ nhân nhưng người không biết lai lịch có chuẩn bị mà đến thì luôn luôn nguy hiểm. Hơn nữa, ngươi nhỏ người như vậy tùy tiện tìm một người cũng có thể nhấc ngươi lên, ta gọi điện thoại tìm không được ngươi có bao nhiêu lo lắng ngươi biết không?"

Thu Quỳ "ngao ô" một tiếng nhào lên ôm lấy thắt lưng Tây Cần, cọ tới cọ lui trong ngực nàng: "Ta biết rồi, sẽ không để ngươi lo lắng nữa!"

"Ngoan, để ta hảo hảo ăn một miếng."

"Đáng ghét..... Phải ôn nhu một chút nga......"

Bình Kinh Tư Yến sắp tung ra món ăn mới cho mùa xuân, món mới trong quý này đối với các nàng mà nói là tương đương quan trọng.

Là đệ tử chân truyền của lão bản, Thu Quỳ được ký thác kỳ vọng rất cao.

Có một buổi sáng, Trương Tĩnh Hân đến phòng bếp, gọi Thu Quỳ ra, hỏi nàng: "Tổ yến đường phèn ngươi lên kế hoạch trong thực đơn ngươi đã bắt đầu làm chưa?"

Thu Quỳ bưng món ăn nàng đã làm xong đến cho Trương Tĩnh Hân: "Sư phụ, ta thử một chút, cảm giác hình như không đúng, ngài nếm thử đi?"

Trương Tĩnh Hân uống một hớp nói: "Vị đạo không vấn đề gì. Chúng ta làm chính là món ăn địa phương nhưng mùi vị này ở đâu cũng có thể ăn được, vậy vì sao thực khách phải ăn ở chỗ chúng ta? Đến chỗ nào ăn mà không giống nhau?"

Đúng vậy sư phụ nói đúng. Tuy rằng món ngọt này nàng hao tổn rất nhiều công sức, cách làm cầu kỳ, dùng nguyên liệu cao cấp, nhưng quả thực không thể xem là độc nhất vô nhị. Sư phụ để nàng làm món chính cho quý này chính là kỳ vọng rất nhiều vào nàng, nàng phải lấy lại tinh thần mới được!

Thu Quỳ bỏ thêm hai ngày thời gian khổ tâm nghiên cứu một phương pháp đột phá để chế biến tổ yến đường phèn, Trương Tĩnh Hân vài lần đi ngang qua bếp đều nhìn thấy nàng một thân một mình ở lại làm việc.

Tóm lại là có chút không đành lòng, dù sao cũng là tiểu đồ đệ nàng sủng ái.

Trương Tĩnh Hân đi đến: "Còn chưa về?"

Thu Quỳ viết gì đó trên laptop của nàng, nghe giọng nói của Trương Tĩnh Hân cũng không ngẩng đầu: "Sư phụ, ta đã nghĩ, đoán chừng là nguyên liệu nấu nước dùng không đúng. Ta đang thử đem nó đổi thành canh gà mái."

Trương Tĩnh Hân bước đến cầm laptop của nàng lên xem thử, trên màn hình rậm rạp ghi chép đều làý nghĩ của Thu Quỳ.

"Ân." Trương Tĩnh Hân nói: "Cách nghĩ đổi thành dùng canh gà là chính xác. Bất quá chỉ là canh gà thì không phải là mùi vị quá nhạt sao?"

Được nhắc nhở Thu Quỳ linh quang chợt lóe: "Đúng vậy.... Đa tạ sư phụ! Ta biết phải làm sao rồi!"

Tây Cần lúc này cũng đi đến: "Sư phụ hảo, này? Vẫn chưa làm xong sao?"

Thu Quỳ nói với nàng: "Ngươi đến đúng lúc, mau, bây giờ ta đang có linh cảm, ta nói ngươi giúp ta ghi chép lại, ta phải làm thử một lần."

Trương Tĩnh Hân vỗ vai nàng: "Ngày mai làm cũng được, đã trễ rồi về nghỉ ngơi đi."

"Không được, ta chỉ muốn biết kết quả ngay bây giờ. Tây Cần ngươi đồng ý giúp ta không?"

Tây Cần thấy nàng tâm ý đã quyết, đơn giản cởi khăn quàng cổ cùng mũ, xắn tay áo.: "Được rồi, ta về một mình cũng không có ý nghĩa, làm trợ thủ cho ngươi. Ai sư phụ, món này bán chạy có tăng lương không?"


Trương Tĩnh Hân cười nói: "Cuối năm đảm bảo cho các ngươi bao lì xì."

"Được! Cảm ơn sư phụ trước!"

Canh cho thêm gà, dùng thịt ức của gà mái từ ba đến năm năm tuổi, thịt vịt, chân giò hun khói, trụ dao cùng nhau nấu mười mấy giờ, Thu Quỳ cùng Tây Cần thay phiên vớt bọt trong nồi, thêm vào các loại phụ phẩm từ gà, khuấy nhiều lần, nước canh sẽ dần dần chuyển trong, thêm vào tổ yến đã ngâm nước, nếm thử một miếng, ngon vô cùng!

Làm xong món ăn thì trời đã sáng, Thu Quỳ cùng Tây Cần đều mệt mỏi tê liệt.

Vừa mới ngủ thì Trương Tĩnh Hân vào phòng bếp, nhìn thấy hai người còn đang ngủ, có chút đau lòng: "Các ngươi mau về nhà ngủ đi, hôm nay coi như các ngươi nghỉ phép, đừng để thân thể mệt mỏi."

"Cảm ơn sư phụ." Tuy rằng một đêm không ngủ nhưng hai người lại vô cùng hài lòng, mang theo tràn đầy cảm giác thành tựu trở về nhà.

Trương Tĩnh Hân nếm thử một miếng, quả thực rất ngon.

Xem ra đề nghị lúc trước của Cao Ấu Vi là chính xác, luôn che chở hai đồ đệ này bên người thì các nàng không thể thành công. Hiện tại buông tay đến các nàng một mình đảm đương một phía, tốc độ trưởng thành quả là rất nhanh.

Thu Quỳ ngủ một ngày rồi đi làm lại, lúc sắp kết thúc kinh doanh Tây Cần gọi điện thoại đến xin lỗi: "Thu Quỳ, đêm nay có thể ta không cách nào đến đón ngươi, biểu tỷ ta đến thành phố B ta phải đi đón nàng."

"Không có việc gì ngươi bận rộn mà, tự ta mình về."

"Ôi chao! Buổi tối gặp. Trên đường về nhớ cẩn thận."

Thu Quỳ đeo balo đi ra ngoài, xe của Hiểu Hiểu từ phía sau lái lên.

"Thu Quỳ sư phụ, lại không có người đưa về nhà? Ta tiện đường, có muốn lên xe hay không?"

"Ôi chao? Không cần, tự ta trở về thì được rồi."

"Chuyến xe đêm mới vừa đi, ngươi còn phải chờ bao lâu a. Lên đây đi, còn sợ ta ăn ngươi phải không?"

Hiểu Hiểu đã đưa nàng về một lần, tuy rằng Tây Cần cảnh báo nàng không nên tùy tiện ngồi xe của người khác nhưng Hiểu Hiểu nhìn qua cũng không giống người xấu nha, lần trước tiễn nàng về cũng không xảy ra chuyện gì.... Nghĩ đến một mình trong đêm giá rét đứng sừng sững nửa tiếng đồng hồ nàng đã cảm thấy khó chịu liền nói cảm ơn với Hiểu Hiểu, lên xe.

Hiểu Hiểu vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với Thu Quỳ, thì ra nàng đã nhiều ngày không nhàn rỗi, ở Bình Kinh Tư Yến đợi một lần chính là cả ngày, thế nhưng Trương lão bản chết sống chính là không đáp ứng làm món đặc biệt cho nàng ăn.

Thu Quỳ an ủi nói: "Ngươi không thể trách sư phụ ta, nàng quả thật rất lâu rồi không làm món đặc biệt tặng thực khách nữa."

"Nga? Vì sao?" Hiểu Hiểu hỏi.

Thu Quỳ cười cười không nói, Hiểu Hiểu hỏi tiếp: "Chẳng lẽ là bởi vì Trần lão sư không cho nàng tặng sao? Ai.... Ngươi đừng thần bí nữa? Chuyện giữa Trương lão bản cùng Trần lão sư ai mà không biết a. Lúc trước Trần lão sư bị chụp mũ sao chép chuyện giữa nàng và Trương lão bản đã truyền khắp phố."

Thu Quỳ nói: "Vậy ngươi vì sao còn cố chấp muốn ăn món đặc biệt của sư phụ ta?"

"Bởi vì ta là nhà phê bình ẩm thực, truy cầu mỹ thực là bản năng của ta. Càng là không ăn được ta lại càng muốn ăn."

Hiểu Hiểu nói cực kỳ nghiêm túc, trong nháy mắt Thu Quỳ có chút hoảng hốt, đem nàng nhìn lầm thành Trần Thiên Ngữ.

Từ phương diện nào đó mà nói, Hiểu Hiểu thật đúng là có chút giống Trần lão sư.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi