THƯỢNG TÌNH: CHẠY ĐI CHO THOÁT

Buổi sáng đảo vắng trở mình sau cơn mưa kéo dài dăng dẳng, đám mây đen vẫn còn lởn vỡn chưa chịu tan đi trên bầu trời. Từng giọt nước vương trên lá nặng nề rũ mình xuống nền đất ẩm ướt, trong gió thoảng sương lạnh. Thế nhưng bên trong căn nhà kia lại tràn ngập tiếng cười, không gian ấm áp đến lạ thường mặc kệ thời tiết bên ngoài đang rất xấu.

“Thật may là em chuẩn bị tiệc cưới trong nhà, nếu không lại mất công rồi.” Tư Mạn khoác trên mình một chiếc váy phù dâu trắng bó sát, ôm lấy những đường cong mỹ miều trên cơ thể, cười tươi giúp Biện Biện chỉnh trang y phục cô dâu trắng như tuyết.

Biện Biện xinh đẹp mỉm cười, tay thoáng run khi nghe tiếng khách khứa bên ngoài đã đến. Số lượng khách tuy rằng chỉ đếm đến hàng chục, quanh đi quẩn lại là những cố nhân xưa chí cốt của Lex và vài ba hào môn huynh đệ từng vào sinh ra tử cất công đường xa đến đây chúc phúc. Cũng là lần đầu gặp mặt Lex sau năm năm mai danh ẩn tích. 

“Thời tiết xấu, đường xá lại xa như vậy mà họ vẫn cất công đến. Tình nghĩa giữa thiếu gia và những người đó quả thật không nhỏ.” Biện Biện nhìn qua cửa kính, nhẹ nhàng nói.

“Thiếu gia cái gì chứ. Bây giờ chị phải gọi anh ấy là chồng, là lão công.” 

Tư Mạn vừa dứt lời thì Nghiêm Luật bên ngoài tất bật chạy vào, tên nhóc khoác bộ cánh ple đuôi tôm cực kỳ đáng yêu đó cái miệng luôn ngậm kẹo ngọt, thường xuyên nói những lời mát lòng mát dạ:

“Mợ đẹp quá, như công chúa vậy. Mama của con lại giống tiên nữ, à không con chưa thấy tiên nữ, có khi tiên nữ lại không đẹp bằng Mama của con.”

Biện Biện và Tư Mạn bật cười lớn nhéo má Nghiêm Luật:

“Không biết giống ai mà mồm miệng lẻo mép vậy.”

Chắc chắn không phải giống Nghiêm Trạch, chỉ có thể là giống Tư Mạn lúc nhỏ mà thôi.

“Papa của con đã tới chưa?” 

Nghiêm Luật nghe câu hỏi này liền rộ ra một nụ cười khoái trá: “Mama nhớ Papa rồi!!!”

Bị nói trúng tim đen, Tư Mạn ngại ngùng quay mặt đi đáp: “Nhóc con ăn nói lung tung.”

Biện Biện và Nghiêm Luật càng cười lớn hơn. Nghiêm Luật lần nữa ngó nghiêng ra bên ngoài kiểm tra một lượt mới đáp:

“Bình thường Papa đến sớm lắm, nhưng hôm nay con vẫn chưa thấy Papa đâu. Papa đã nói là sẽ đến xem đám cưới mà.”

Nghe vậy, mi tâm Tư Mạn mới thoáng nhíu, nhìn đám mây đen đang nhả từng giọt mưa xuống, trong lòng dậy lên nỗi lo lắng mơ hồ.

“Đã đến giờ làm lễ rồi. Cô dâu mau đi thôi.” Bên ngoài có tiếng người nhắc nhở, xem ra giờ tốt đã đến.

“Khoan đã, sao bây giờ Chu Mạt vẫn không thấy đâu?” Từ sáng nay Tư Mạn đã không nhìn thấy Chu Mạt, người chưa từng rời khỏi Lex một bước.

“Cậu ấy có chuyện gấp phải đi, em đừng lo, cậu ấy sẽ sớm quay lại thôi.” Biện Biện cố gắng giải vây nói.

Coi như hài lòng, Tư Mạn dẫn Biện Biện ra cửa, tập trung vào nhiệm vụ trang hoàng cô dâu thật lộng lẫy. Nghiêm Luật lại không quên nhiệm vụ của mình, cầm lấy cành hoa nhả từng nơi cô dâu đi qua.

Thời khắc đồng hồ đã điểm, tiếng nhạc du dương từ cây dương cầm cất lên như mở màn cho buổi lễ kết hôn gắn chặt hai trái tim đã lang bạt nơi nào đó đến tận bây giờ. Khoảnh khắc Biện Biện bước từng bước chân tiến về Lex như thể rằng vạn vật đang ngừng lại, trong mắt cô chỉ nhìn thấy gương mặt hiền lành đứng đó đợi cô, dịu dàng chờ cô bước đến. Khi bàn tay cô chạm vào lòng bàn tay ấm áp, khi cô và Lex đọc những lời tuyên thệ vừa kính cẩn vừa ngọt ngào, bản thân cô như đã nhìn ra cô chẳng còn đơn độc nữa. Cô cũng chẳng ngại ngần đáp lời của Lex, lời hồi đáp mà đối với Biện Biện vĩnh viễn không hối hận:

“Em đồng ý.” 

Đáp lại cô là nụ hôn thật sâu của Lex, hắn như muốn truyền hết tất cả những gì hắn có, dành trọn vẹn tình yêu trong tim dâng hiến cho cô. Chiếc nhẫn bạc khẽ khàng yên vị ở ngón áp út, trái tim cô như nghẹn ngào vì hạnh phúc, không thể thôi được những tiếng trống bình bịch trong lòng ngực.

“Biện Biện, dù cho vận đổi sao dời, anh cũng sẽ bảo vệ em cho đến chết.”

Lời nói như một lời tuyên thệ của một người từng dẫm lên trăm xác người ngồi trên vị trí cao nhất cũng khiến cho bầu trời mưa lất phất ngoài kia thêm cuồng nộ. Một cơn gió mạnh tạt ngang, đủ khiến tất thảy bàn ghế bị trận cuồng phong đó làm đổ vỡ.

Toàn bộ chúng nhân xanh mặt kinh hãi vội vã nằm xuống, trốn dưới gầm bàn. Lex nhanh chân hơn vội ôm lấy Biện Biện dùng thân che chắn, chẳng may một chiếc bàn rơi trúng người hắn, khiến cho gáy hắn chậm rãi vương ra một dòng máu đỏ.

Phía bên kia Tư Mạn theo bản năng liền chạy về phía Nghiêm Luật, ôm chặt vào lòng nhảy bổ về phía gầm bàn, một lòng bảo vệ. Giây phút đó cô cũng hiểu được, bản thân đã sớm coi đứa trẻ này như con ruột rồi.

“Không ổn, sắp có bão. Sắp có bão!!!” Chu Mạt không biết từ đâu chạy đến, xanh mặt hô hoán.

“Sao lại thế? Nếu hôm nay có bão chúng ta phải biết chứ?” Tư Mạn lò mặt ra nghiêm trọng nói.

Chu Mạt thở không ra hơi đẩy mắt sang Lex nói: “Có kẻ đã đột nhập đảo, tự ý làm lệch thông tin nơi này cho nên chúng ta mới không biết được hôm nay sẽ có bão. Cơn bão này rất lớn, sẽ có thể nhấn chìm hòn đào này!”

Nhấn chìm???

Chúng nhân kinh hãi tột độ, không hề biết sẽ có chuyện như thế này xảy ra. Toàn bộ huynh đệ hào môn của Lex vội vàng cho người đi lấy thuyền, trong tình thế này, rời khảo đảo là biện pháp duy nhất có thể sống xót thế nhưng khi họ đi kiểm tra thì sắc mặt đã chuyển sang trắng bệch.

“Chủ quân! Toàn bộ thuyền đã bị chọc thủng đáy. Chúng tôi chẳng thể rời đi được nữa.”

Nghe câu này ai cũng rõ là có kẻ đã dùng thủ đoạn để làm ra cớ sự này. Một vị huynh đệ thân thiết lên tiếng.

“Là Nghiêm Trạch, chỉ có thể là hắn. Mấy ngày nay hắn luôn tìm đến đảo, chắc chắn là kẻ đã cắt đứt thông tin đảo này với bên ngoài hòng khiến cho chúng ta chết chìm ở đây.”

“Phải, phải, chỉ có thể là hắn, tên giả dối khốn kiếp...”

“....”

Thoảng trong đó là tiếng chửi rủa dành cho Nghiêm Trạch và Nghiêm gia, oán hận không thể giết chết hắn.

“Các ngươi im miệng, không được chửi mắng cha ta, các người không có tư cách!!!” Nghiêm Luật xù lông giận dữ khi người cha tôn quý bị xúc phạm, không hề sợ hãi mà nhảy bổ ra, mặc kế gió lốc lớn giọng chửi bới.

“Nghiêm Luật! Ai cho con lớn giọng với trưởng bối như vậy???” Sắc mặt Tư Mạn sa sầm lạnh lùng quát Nghiêm Luật. Bây giờ cô đang vô cùng hỗn loạn. Nếu thật sự là Nghiêm Trạch làm ra, chẳng phải chính cô dẫn rắn vào nhà sao?

“Chư vị bình tĩnh. Anh hai, em tin không phải Nghiêm Trạch làm.” Tư Mạn trấn tĩnh nói.

“Nếu không phải hắn, vậy mọi ngày hắn đều đến đây tại sao hôm nay lại không đến, chẳng phải sợ chết chùng trong cái bẫy của hắn sao?”

Tư Mạn bị đám huynh đệ đó nói, lại không thể để yên đáp: “Nghiêm Luật còn ở đây, Nghiêm Trạch sẽ không làm liều đến vậy. Anh ta có thể không lo cho ai, nhưng không thể không lo cho con trai anh ta.”

Lex bên kia vỗ về Biện Biện, bình thản đứng dậy. Lúc này Biện Biện phát hiện ra vết máu sau gáy liền muốn la lên nhưng bị Lex bịt miệng ra hiệu im lặng, chậm rãi lấy một chiếc khăn giữ lấy vết thương, tỏ vẻ ổn nói:

“Không quan tâm đó là ai, việc bây giờ là di dời tất cả vào trong nhà, tìm nơi trú ẩn an toàn, trong thời gian đó tôi sẽ liên lạc với người trên đất liền, nhờ họ mang trực thăng hoặc chuyên cơ đến. Đảo này không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, muốn nhấn chìm cần ít nhấn mười giờ đồng hồ. Bấy nhiêu thời gian là quá đủ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi