THƯỢNG TÌNH: CHẠY ĐI CHO THOÁT

Nghiêm Trạch ngồi trên ghế, yên lặng để Tư Mạn lau tóc cho mình, dáng vẻ hoàn toàn là hưởng thụ. 

“Tôi...có thể hỏi anh một câu được không?” Đang lau tóc, Tư Mạn lại đột nhiên cất lời.

Nghiêm Trạch lười biếng ừm một tiếng, cầm lấy cổ tay cô kéo xuống khiến cho cô mất đà ngã vào vòng tay hắn. Nhẹ nhàng đáp xuống trán cô một nụ hôn rồi vùi mặt vào hõm cổ cô cà nhẹ. Để cho cô quen dần với sự đụng chạm thân mật không có chủ ý này.

Tư Mạn đã quen với những hành vi này của Nghiêm Trạch, cô chẳng hề gạt bỏ hay tránh né, chỉ để mặc hắn làm càn mà cất giọng dò hỏi:

“Anh muốn tôi gả cho anh là vì tôi giống người phụ nữ đó, hay là....”

Thấy dáng vẻ ấp úng của cô, Nghiêm Trạch liền hiểu, hắn nhếch môi trượt một nụ hôn từ đôi mắt trân châu xuống đôi má hồng rồi dừng chân ở đôi môi mật ngọt. Một chút quấn quýt, một chút mặn nồng, chút ướt át ngọt ngào lưu luyến trong khoang miệng. Khi Nghiêm Trạch rời khỏi môi cô hắn mới đáp:

“Vì em giỏi bắn súng.”

Hả!?

Tư Mạn ngoáy tai xem có phải mình bị lãng rồi hay không.

“Bắn....Bắn súng?”

Nghiêm Trạch trượt tay xuống, đan vào lòng bàn tay ấm áp của cô nói: “Vì bàn tay này của em có thể giúp anh gặp được em, yêu em, dành tâm can này tặng em. Nếu không nhờ đôi bàn tay này, anh còn phải chờ để gặp được em đến bao lâu nữa?”

Tư Mạn nghĩ ra được lời nói này ý chỉ cô vì trộm cắp thông tin Nghiêm gia mới có thể gặp được hắn, đôi môi liền dãn ra nụ cười ngờ ngệch của kẻ đang yêu.

Chỉ là suy nghĩ của cô chỉ đúng một nửa. Sự thật lần đầu gặp Tư Mạn ở MaCao, nếu không phải ấn tượng vì màn thử súng phá mìn hôm đó, không biết đến khi nào Nghiêm Trạch mới chịu nhìn đến người phụ nữ như cô.

Nhận ra thân thể Tư Mạn ngày càng nhu thuận trong lòng hắn, Nghiêm Trạch nhịn năm năm kết quả cũng được ngày phá giới. Cơ hội tốt trong lòng bàn tay với cơn mưa dịu mát bên ngoài khiến căn phòng trở nên ấm áp và trái tim nóng hổi là bầu không khí quá tuyệt vời. Cũng khiến cho Nghiêm Trạch không chậm một giây bế sốc Tư Mạn lên tay bước hai bước về phía giường chậm rãi đặt cô xuống. Cánh tay dài vươn ra, nhẹ nhàng tắt đi thứ ánh sáng chói mắt có thể khiến cô xấu hổ. 

Tư Mạn có thể hiểu được Nghiêm Trạch muốn gì, cô chưa kịp chuẩn bị điều gì, chỉ biết run rẩy choàng tay lên cổ hắn, ôm lấy thân thể cường tráng kia.

“Em có biết anh đã chờ ngày này bao lâu rồi không?” Giọng nói của Nghiêm Trạch đã trở nên khàn đục, ánh mắt phủ một tầng sương mù. Cổ áo với một nút hở lộ ra xương quai xanh kia kết hợp với gương mặt tuấn tú bị màn đêm che đi một nửa, lộ ra sóng mũi cao đó càng khiến hắn quyến rũ bộn phần. Làm cho lòng Tư Mạn càng chộn rộn, bao lần suýt xoa trước mỹ quan mà nuốt nước bọt.

Bàn tay Nghiêm Trạch nhẹ nhàng luồn vào trong áo, đôi môi kia tìm tòi ở cổ cô mút nhẹ như thể biết rằng cổ cô chính là nơi nhạy cảm nhất. Quả nhiên hiệu quả, thân thể Tư Mạn đáp lại bằng một tiếng kêu như mèo, bờ lưng ưỡn cong mình thụ hưởng.

Hài lòng với cơ thể đã vương ít mồ hôi, sự ướt át giữa hai thân thể càng khiến mọi thứ kích thích đến lạ thường. Nghiêm Trạch không thể chịu đựng thêm màn dạo đầu được nữa, bàn tay nắm lấy áo của cô hòng xé toạc ra mà ăn cô một trận thật no. Thế nhưng khi hắn xé được một nửa, Tư Mạn liền tỉnh táo chụp lấy tay hắn ngăn lại.

“Sao?” Nghiêm Trạch đè cô dưới thân, tuy rằng cả hai vẫn còn nguyên y phục nhưng xộc xệch khiến cho cả hai đều quyến rũ lạ thường. Nghiêm Trạch ghét nhất là bị quấy phá lúc quấn quýt cùng cô. Chẳng phải cô đã nhu thuận rồi sao. Lẽ nào lại đổi ý?

“Hay....hay là để hôm khác...” Tư Mạn giữ chặt ấy tay Nghiêm Trạch, nhìn hắn đang nằm trên thân mình vội vàng đáp.

Chết tiệt, sao bây giờ cô mới nhớ đến hôm nay cô mặc đồ lót khác màu nhỉ. Còn là đồ lót Biện Biện mua họa tiết thủy thủ mặt trăng rất mất mặt. Đêm đầu tiên của cô và hắn sao có thể mất mặt như vậy được.

Đó là suy nghĩ trong đầu, còn Nghiêm Trạch thì đã bị nhục dục khuấy đảo, hoàn toàn không đem lời nói của Tư Mạn ra gì gạt tay cô ra, ý chí ăn sạch cô đã khiến hắn mất hết lý trí.

Tư Mạn biết được không thể ngăn Nghiêm Trạch bằng cách này, nhìn ánh mắt như dã thú của hắn tám phần là chịu không nổi rồi. Ngay khi Nghiêm Trạch xé rách được phần áo ngoài của cô, muốn xé nốt áo lót thì cô liền vươn người dậy ôm lấy thân hắn gào lên:

“Không được Nghiêm Trạch!!! Hôm nay em đến tháng!!!”

Chỉ một câu nói này thôi cũng đủ khiến cho Nghiêm Trạch đang trên mây rơi đùng xuống đất. Trong lòng hụt hẫng đến khó tả. Phút chốc căm phẫn vài ba giọt máu bể dâu của chị em phụ nữ, hận thù không biết chỗ nào xả, nếu kinh nguyệt là con người có lẽ hắn đã bắn chết ngay bây giờ không chừng.

Nghiêm Trạch buông lỏng cơ thể, thở hai hơi liền lấy lại thần khí, nhẹ nhàng ôm cô nằm xuống giường, để cô nằm trọn trong vòng tay, kéo tấm chăn dày kia phủ lên làn da trắng nõn. Bàn tay khẽ xoa nhẹ vết sẹo ở bụng của cô, nhủ rằng ngày cô có vết sẹo này cũng là ngày hắn mất cô.

“Cảm ơn anh đã hiểu cho em....” Tư Mạn chẳng thể nói lý do gì khác, cô cũng chẳng thể ngờ cách này lại hiệu quả đến vậy. Nghiêm Trạch lại thật sự vì cô đến tháng mà bỏ qua không ép cô nữa. Cô cũng biết được rằng sức mạnh Nghiêm Trạch lớn như thế nào, chỉ cần hắn muốn cô sẽ phải phục tùng dưới thân hắn. Nhưng hắn lại vì cô mà chờ, đợi cô cam tâm tình nguyện.

Cô yêu người đàn ông này chết mất. 

Hai người nằm trên giường ôm chặt lấy nhau, cùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm những giọt mưa được đèn đường lung linh chiếu ra những tia sáng kỳ diệu. Hơi ấm của cả hai khiến cho mọi thứ trở nên hạnh phúc lạ thường.

“Có phải em yêu anh nhanh quá không? Thật sự rất mất mặt.” Tư Mạn đếm trên ngón tay, tính toán chỉ trong vòng gần một tháng hắn đã yêu Nghiêm Trạch, cảm thấy bản thân mất giá đi rồi.

Cô không biết vì bản thân vốn dĩ đã yêu Nghiêm Trạch từ lâu cho nên mới dễ dàng bị hắn quyến rũ như vậy.

“Thời gian bao lâu không phải vấn đề.” Nghiêm Trạch trầm trầm đáp: “Trước khi em xuất hiện, cuộc sống này của anh chẳng có gì thú vị, càng chẳng có lý do để anh cố gắng làm một điều gì đó. Anh đã quen với việc bước đi một mình, ăn một mình, ngủ một mình. Nhưng em đến rồi, mỗi ngày nhìn thấy em đều thấy thú vị, khi sợ em rời đi anh sẽ cố gắng trói chặt em không để em chạy thoát. Khi em đến rồi anh cũng chẳng thể bước một mình được nữa.” Lời nói ngọt ngào phát ra từ cửa miệng người đàn ông như Nghiêm Trạch lại khiến mọi thứ trở nên kỳ diệu đến lạ thường. 

Cô cuộn mình trong lòng hắn, vùi mặt hít hà hương thơm vừa quen vừa lạ đó, trong lòng bỗng nhói lên một cơn đau dữ dội.

“Sao vậy? Em đau ở đâu?” Nghiêm Trạch lo lắng dò xét.

“Em cũng không rõ...” Tư Mạn ôm lấy ngực mình nói: “Từ trước đến giờ em chưa từng bị đau như thế này. Từ khi Nghiêm Luật về đây sống, hễ nhìn nó ngủ hay ở bên anh, thỉnh thoảng ngực lại đau như thế này. Thật là lạ.”

Khuôn mặt Nghiêm Trạch sa sầm xuống, nhớ đến những ngày cô đau đớn tại Nghiêm gia, mọi thứ đột nhiên lạnh đi.

“Chủ thượng! Đã đến giờ rồi.” Ngay lúc này bên ngoài cửa có tiếng Hắc Báo nhắc nhở.

Nghiêm Trạch rời khỏi giường, để Tư Mạn giúp hắn mang lại y phục, chỉnh lại dáng vẻ cao ngạo kia. Biểu hiện này thật giống với lúc trước, những ngày mà Nghiêm gia nở hoa đó.

“Ngày mai anh sẽ quay trở lại. Chờ anh.” Nghiêm Trạch đặt lên đầu Tư Mạn một nụ hôn trân quý, bàn tay vẫn siết chặt lấy tay cô tận hưởng hơi ấm từ bàn tay đó.

“Anh đi cẩn thận. Trời vẫn còn mưa đấy.” Tư Mạn nhìn ra bên ngoài, thoáng nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ những tiếng gào, trong lòng thoáng chút lo lắng không yên, bàn tay càng siết lấy tay hắn như thể không muốn để hắn đi.

Nghiêm Trạch buồn cười nựng má cô, xoa đầu đáp: “Đừng lo, em yên tâm ngủ đi. Luật hay tỉnh dậy lúc nửa đêm, em phải ôm nó, đừng để nó bị lạnh.”

Tư Mạn buồn bã gật đầu. Có một chút buồn lòng khi nhận ra Nghiêm Trạch đã có một kết tinh tình yêu với người đàn bà khác: 

“Anh yên tâm. Con trai anh đã có em lo.”

Nghiêm Trạch chẳng nói nổi cô. Con trai đâu phải của riêng hắn. Hắn không nói nữa mà chậm rãi quay đầu rời đi.

Khi bàn tay Nghiêm Trạch tuột ra khỏi Tư Mạn, lồng ngực cô lần nữa nổi lên những cơn đau nhói. Cơn đau này khiến cho ánh mắt cô dõi theo Nghiêm Trạch dần dần bị màn đêm nuốt chửng kia càng thêm mơ hồ. Thoảng qua một chút gì đó rất quen thuộc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi