THỦY HỎA GIAO DUNG - BẰNG Y ÚY NGÃ

Editor: nhatientri
Beta: Phanh_97


Viết câu đối xuân tặng Tần Thanh Miểu....cái ý niệm đó, kỳ thật đã có từ lúc kết thúc kỳ thi.
Ở trong mắt Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ, nàng ngày càng trở nên thành thục, cũng rất ít khi ngẩn người, thậm chí khi xem tin tức liên quan đến tập đoàn Tần thị, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt giống như đã quên đi Tần Thanh Miểu...Nhưng trên thực tế, tâm tình của nàng vẫn giống như khi rời khỏi chỗ Tần Thanh Miểu rồi nhào vào lòng Mục Hề Liên mà khóc...
"Em vẫn còn thích cô ấy, làm sao bây giờ?"
Chuyện cảm tình,đối với mỗi người đều không giống nhau.
Đối với Cố Úc Diễm mà nói, đây là lần đầu tiên nàng thích nữ nhân, lần đầu tiên yêu thích một người cũng không thể nào quên nhanh như vậy, ngay cả khi, gần nửa năm qua, nàng và Tần Thanh Miểu cũng không còn có một mối liên hệ nào cả.
Nhưng thời điểm gần tới tết âm lịch, mỗi khi nhớ đến kì nghỉ năm trước lúc mình và Tần Thanh Miểu về quê hai ngày, Cố Úc Diễm luôn nhịn không được lộ ra nụ cười ngây ngô, sau đó lại ảm đạm khổ sở.
Cũng may đại đa số thời điểm điều là ban đêm nằm ở trên giường, không có người nhìn thấy hốc mắt đỏ của nàng, cùng với ánh mắt khắc chế mạnh mẽ.
Sau đó, lại nhớ tới lời hứa của mình lúc ấy....
Hằng năm đều vì Tần Thanh Miểu mà viết câu đối xuân, viết cả đời.
Đây là một lời hứa hẹn, nếu đã hứa, tất nhiên là phải làm, huống chi....
Tầm mắt nhìn nơi ở của Tần Thanh Miểu ở xa xa, nghĩ đến biểu tình nghiêm nghị của Tần Thanh Miểu và ánh mắt không tin, Cố Úc Diễm cúi đầu nhìn câu đối xuân trong tay mình, chạy chậm đến chỗ bảo an ở dưới lầu nhà nhà Tần Thanh Miểu, kính nhờ bọn họ giúp nàng đem câu đối đưa cho Tần Thanh Miểu.
Hai vị bảo an nhìn câu đối xuân trong tay nàng mà biểu tình có chút quỷ dị, bất quá cũng rất nhanh đáp ứng, Cố Úc Diễm nhẹ nhàng thở ra, xoay người đi ra ngoài tiểu khu, mới đi được vài bước, nhìn thấy xe Tần Thanh Miểu ở cách đó không xa, thân mình cứng đờ, theo bản năng ngồi xổm xuống ở bên cạnh bồn hoa trốn.
"Tìm được rồi". Trong xe, Đường Vận ngồi thẳng dạy ở ghế phụ, lòng bàn tay cầm một khối đá nhỏ, "Thật là, cư nhiên lại làm rớt, thật hoài nghi chuyến đi này là xui hay là may đây".
"Tìm được là tốt rồi". Liếc mắt nhìn khối đá tản ra lam quang trong tay nàng, Tần Thanh Miểu thản nhiên nói, nhìn thẳng phía trước đem xe vào trong gara.
Cố Úc Diễm thừa lúc đó theo bồn hoa chạy ra ngoài, chạy ra ngoài tiểu khu, khi Tần Thanh Miểu và Đường Vận đi vào, nàng đã sớm rời khỏi.
"Tần tiểu thư". Hai gã bảo an đem hành vi của Cố Úc Diễm để vào trong mắt, tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng mấy câu đối trong tay nhìn thế nào cũng không giống vật sẽ uy hiếp an toàn của người khác, giờ phút này thấy Tần Thanh Miểu và Đường Vận đi ra, cầm câu đối xuân chạy đến ngăn bước chân của các nàng, đưa câu đối xuân đến trước mặt Tần Thanh Miểu, " Mới vừa rồi có một cô gái nhờ chúng tôi đưa cho cô cái này".
Nhận lấy câu đối được cuộn lại từ tay anh ta, mở ra, quả nhiên nhìn thấy chữ viết quen thuộc, thân mình Tần Thanh Miểu run lên, theo bản năng nhìn ra ngoài tiểu khu, nhưng cái gì cũng không thấy.
"Câu đối xuân ?", Đường Vận ở bên cạnh cũng nhìn thấy câu đối xuân thoạt nhìn rất đơn giản, buồn bực nhìn chằm chằm trong chốc lát, quay đầu xem Tần Thanh Miểu, " Hiện tại mua câu đối xuân hình như là hơi sớm đó".
Thu hồi tầm mắt, theo thói quen định nắm chặt thứ ở trong tay, nhưng một giây sau lại lập tức tỉnh ngộ thả ra, xác định câu đối vẫn chưa bị phá hư, Tần Thanh Miểu lắc đầu, cảm tạ bảo an, xoay người hướng thẳng đến nhà mình.
"Thanh Miểu...". Đường Vận vội vàng đuổi theo, bước chân Tần Thanh Miểu lại càng lúc càng nhanh, sau khi mở cửa thì giày cũng không đổi, lập tức chạy vào thư phòng.
Đường Vận sau khi đóng cửa đổi giày, vào thư phòng thì thấy Tần Thanh Miểu đang thật cẩn thận đem câu đối bỏ vào két sắt, nhất thời chợt lóe ra cái gì, hình như ý thức được cái gì.
"Thanh Miểu...". Nhẹ giọng gọi Tần Thanh Miểu, Đường Vận nhìn mặt nàng không có biểu tình gì, mi hơi hơi nổi lên, "Cậu....".
"Mình không sao...". Tay khóa két sắt, Tần Thanh Miểu lắc đầu, đang muốn khép cửa lại, tầm mắt lại đảo đến một cái hộp nhỏ bên trong tủ, nhìn chằm chằm một lát, lấy cái hộp nhỏ ra, lúc này mới đem két sắt khóa lại.
"Đây là...". Đường Vận đối với một loạt động tác của Tần Thanh Miểu tự nhiên không hiểu nổi, nhìn Tần Thanh Miểu lấy cái hộp nhỏ ra, thấy một chiếc nhẫn bạch kim ở bên trong, một trận cả kinh.
Một tay cầm chiếc hộp, một tay cầm nhẫn Tần Thanh Miểu yên lặng nhìn chiếc nhẫn một lúc lâu, sau đó bỏ lại vào hộp, đóng lại, giơ tay lên, thẳng tay ném vào thùng rác bên cạnh
Đường Vận lúc này hoàn toàn ngây người.
Nàng đương nhiên biết đây là nhẫn gì....Đó là do Cố Úc Sâm mua tặng Tần Thanh Miểu a, tuy lọai nhẫn bạch kim ngay cả đá cũng không có đối với các nàng không tính là gì, nhưng khi Tần Thanh Miểu nhận lấy nó vẫn thực vui vẻ, mà hôm nay...cư nhiên...
Nghĩ đến như vậy, lại nhìn tay Tần Thanh Miểu đặt trên bàn, nhìn giá sách xuất thần, qua sườn mặt nàng có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở cô đơn, cái mũi Đường Vận chua xót, không dám quay lại nhìn nữa.
"Chờ mình một chút, trong chốc lát có thể ra ngoài ăn cơm". Ngay tại lúc Đường Vận đang nhìn cảnh sắc ở bên ngoài cửa sổ, Tần Thanh Miểu hồi phục tinh thần, vẻ mặt bình tĩnh nói xong thì ra khỏi thư phòng, Đường Vận vẫn còn rất lo lắng vội vàng đuổi theo, nhìn nàng vào bếp lấy sữa rồi chạy ra ban công, đem sữa đổ vào bát nhỏ cho con mèo, nhìn nàng ngồi xổm xuống chuyên chú nhìn con mèo uống sữa, thật lâu sau đó cũng không nói gì.
"Được rồi". Đợi đến khi Đạm Đạm ăn no rồi rồi liếm mặt, móng vuốt thì Tần Thanh Miểu sờ sờ đầu nó, đứng lên, "Chúng ta đi ăn cơm".
"Thanh Miểu". Đường Vận lúc này không hề ngắm phong cảnh, mà là nhìn nàng, "Có lẽ, cậu không cần phải ủy khuất chính mình như vậy nữa".
"Mình không có ủy khuất bản thân". Vẻ mặt Tần Thanh Miểu bình tĩnh, vừa lúc Đạm Đạm tiến lại bên chân nàng, cọ hai cái, rồi lại cọ tiếp chân kia.
Cúi đầu nhìn con mèo nhỏ luôn thích kề cận bên mình, nữ nhân mới vừa rồi còn lạnh lùng lại ngồi xuống lần nữa, "Ai lừa ai, liệu ai biết được".
Thấy nàng như thế, Đường Vận cũng không nói nhiều nữa, sâu kín nhìn bóng dáng nàng, thở dài.
"Cậu....câu đối xuân của cậu....". Giờ khắc này, hai người ở trên xe taxi một đường không nói gì, sau khi đến chỗ Mục Hề Liên, người nọ nghẹn hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được mở miệng, "Là muốn tặng cho người kia phải không?"
"Ân". Nếu đã ở trước mặt Nguyễn Minh Kỳ đi đưa câu đối, Cố Úc Diễm cũng không tính gạt nàng, từ túi tiền lấy cái chìa khóa Mục Hề Liên đưa nàng mở cửa ra, "Đừng nói cho Liên tỷ tỷ, mình không muốn chị ấy lo lắng".
"Tiểu Diễm...". Cùng Cố Úc Diễm đem hành lý vào, mày Nguyễn Mình Kỳ gắt gao nhăn, " Mình biết cậu vẫn còn chưa quên, nhưng mà cậu muốn là cái gì đây? Nếu cô ta đã tuyệt tình như vậy rồi, cậu vì cái gì còn muốn níu kéo đến thế? Vì cái gì...."
"Mình chỉ muốn để cho cô ấy cảm thấy mình không hề lừa gạt cô ấy mà thôi". Cởi áo khoác bỏ qua một bên, Cố Úc Diễm ngồi lên sô pha bắt chéo chân, thấy Nguyễn Minh Kỳ vì mình mà buồn bực như vậy, trực tiếp ngã lên sô pha, " Dùng sao mình cũng không có chuyện gì đâu, cậu không cần lo lắng nhiều như vậy".
"Quan tâm cậu mà cậu không cần". Nguyễn Minh Kỳ lại giận lên, làm bộ ngã ngồi lên người Cố Úc Diễm, Cố Úc Diễm vội vàng kêu lên, "Cho cậu chết ngạt, sẽ chết!"
"Đi chết đi!".
"Ai nha, đau quá..."
"Xứng đáng!".
Hai người cứ như vậy ở sô pha đùa giỡn, thẳng đến khi Nguyễn Minh Kỳ đè Cố Úc Diễm rồi cù lét nàng, Cố Úc Diễm mới giơ hai tay đầu hàng xin tha, mà sau đó, Mục Hề Liên cũng đã trở về.
Vừa vào của liền thấy hai người tóc tai quần áo hỗn độn, Mục Hề Liên cười một tiếng, đi qua đánh vào ót mỗi người một cái, "Lớn to đầu, còn nháo".
"Hắc hắc...". Hì hì cười, Cố Úc Diễm trực tiếp ôm lấy Mục Hề Liên, thừa dịp nàng không chú ý, cùng với Nguyễn Minh Kỳ đem nàng ấn ngã lên sô pha, hai người cùng nhau "khi dễ" nữ nhân bị áp bách.
Náo loạn một hồi lâu, đến khi ba người đã hết sức, Cố Úc Diễm nghiêng đầu nhìn Nguyễn Minh Kỳ mềm oặt ở sô pha, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Để Nguyễn Minh Kỳ biết chuyện câu đối thì có thể, nhưng để cho Mục Hề Liên biết, tuyệt đối không thể.
Sau khi ăn cơm chiều, ba người cùng ra nhà ga, sau khi mua vé thì Nguyễn Minh Kỳ và Cố Úc Diễm liền lên xe, Mục Hề Liên đứng ở bên ngoài nhìn, không muốn buông tha, nhưng cũng chỉ có thể phất tay nhắc hai người nhớ gọi điện thoại cho mình.
Lúc xe đang di chuyển, Cố Úc Diễm nhắm mắt tựa vào cửa kính, nghĩ tới không biết Tần Thanh Miểu sẽ có phản ứng gì, hảo bằng hữu bên người lại bỗng nhiên mở miệng, "Ngu ngốc, mình biết là không thể nói cho Liên tỷ tỷ, cậu không cần phải làm như vậy".
Mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Minh Kỳ, thấy nàng từ từ nhắm hai mắt, Cố Úc Diễm ngẩn ra, cười cười, "Ân".
"Tiểu Diễm...". Nguyễn Minh Kỳ mở mắt, ngồi thẳng thân mình nhìn nàng, "Nhưng mà, cậu như vậy, tóm lại là không tốt".
Rõ ràng đã không còn quan hệ gì, lại còn muốn tự tay viết câu đối xuân rồi đem tặng....Hơn nữa lại là vụng trộm đưa qua, trốn trốn tránh tránh...
Lúc nàng nhìn thấy Cố Úc Diễm vội vàng chạy ra, liền biết ngay là đang trốn tránh Tần Thanh Miểu.
"Làm như vậy, sẽ được gì đây?". Có chút đau lòng nhìn Cố Úc Diêm bởi vì lời nói của mình mà cúi đầu, Nguyễn Minh Kỳ khổ sở, " Hai người đã không còn quan hệ gì, vô luận là tìm thấy lý do gì để đem câu đối qua, đơn giản, cũng chỉ là do trong lòng vẫn còn chờ đợi....nhưng là loại chờ đợi biến thành tuyệt vọng, cậu lại càng thêm đau khổ".
Ngẩng đầu, Cố Úc Diễm nhìn Nguyễn Minh Kỳ, biểu tình mang theo vẻ khiếp sợ
Đúng vậy, cái gì mà không muốn Tần Thanh Miểu sẽ cho rằng mình lừa nàng, cái gì mà không muốn không tuân thủ hứa hẹn, đều chỉ là cái cớ thôi, có thể lừa được bản thân, nhưng chung quy lại không lừa được người khác.
Con người là như thế, ở thời điểm còn quyến luyến, vô luận phải chịu bao nhiêu vết thương, vô luận phải chuốc lấy bao nhiêu cô đơn khổ sở, chỉ cần có một tia hi vọng, thì vẫn muốn cố gắng đi tiếp...ngay cả khi, đối phương có lẽ hoàn toàn không thèm để ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi