THỦY HỎA GIAO DUNG - BẰNG Y ÚY NGÃ

Editor: nhatientri
Beta: Lam


Trở về quê, lúc nhìn thấy ông bà ngoại, tâm tình mờ mịt của Cố Úc Diễm trên cả đoạn đường trở về cũng khôi phục không ít.
Thắp cho ca ca nén nhang, nhìn ảnh chụp ca ca trên bàn, nhất thời trong lòng Cố Úc Diễm nổi lên trăm mối ngổn ngang.
Tuy nói rằng, bởi vì Tần Thanh Miểu, nên nàng có chút không muốn đối diện với khuôn mặt mình ở trong gương, nhưng ca ca thì vẫn là ca ca, nàng rất nhớ đến ca ca của mình.
Cùng ông bà ngoại ăn cơm, rửa chén bát, sau đó trở lại phòng khách, vẫn thấy bà ngoại ngồi ở chỗ đó, không khỏi sửng sốt.
"Ngoại, sao không đi xem kinh kịch với ông?". Đến bên cạnh bà ngoại, Cố Úc Diễm theo thói quen muốn cầm tay bà, nhưng bà lại nâng tay ngăn chặn động tác của nàng, "Nha đầu a, bà ngoại muốn hỏi con một chuyện".
"Ngô?'. Không rõ chớp chớp mắt, Cố Úc Diễm thuận theo ra đứng trước mặt bà ngoại, thấy bà muốn sờ đầu mình, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, "Cái gì vậy bà?"
"Có phải con cãi nhau với Tần tiểu thư không?"
Thân mình cứng đờ, Cố Úc Diễm lăng lăng ngồi đó, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, miễng cưỡng cười cười, "Không có a..."
"Còn nói không có". Vỗ vỗ đầu cháu ngoại, bà ngoại lắc đầu, " Không phải trước kia con với Tần tiểu thư tốt lắm sao? Lúc gọi điện thoại thì luôn cùng một chỗ với Tần tiểu thư, nhưng trong khoảng thời gian này thì không như vậy nữa a..."
Cúi đầu, Cố Úc Diễm rầu rĩ nhìn sàn, "Ân..."
"Tần tiểu thư tốt lắm a, có phải đứa nhỏ con tính tình kỳ quái chọc giận người ta không?
"Con mới không có...". Cái mũi có chút ê ẩm, trước mặt Mục Hề Liên thì còn có thể ngụy trang, nhưng trước mặt bà ngoại thì làm không được, Cố Úc Diễm rất là ủy khuất, nâng tay xoa xoa mũi, "Con không có chọc giận cô ấy..."
Nàng cũng không biết vì cái gì, rõ ràng lúc trước đó vẫn còn hoàn hảo, nàng còn tưởng rằng rốt cục nàng cũng không phải là thế thân của ca ca, kết quả, chỉ trong một đêm, cái gì cũng đều thay đổi.
"Tần tiểu thư như thế thì làm sao lại không để ý tới con?"
"Con...là con...". Quệt miệng, Cố Úc Diễm cau mày, "Là con không để ý tới....cô ấy..."
"Nha đầu, gan thật là lớn a?". Lấy ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào đầu Cố Úc Diễm, bà ngoại có chút tức giận, "Dám lừa gạt bà ngoại, cẩn thận chứ không bà nói ông ngoại đánh tay con".
"Bà ngoại...." Cố Úc Diễm rút tay giấu sau lưng, không nói nữa.
"Con a, từ nhỏ đã đi theo A Sâm và Tiểu Liên, trừ bỏ Minh Kỳ, con làm gì có bằng hữu nào nữa a?". Thở dài, kéo người vẫn còn ngồi dưới đất lại bên cạnh mình, vỗ vỗ tay nàng, "Ca ca còn và Tiểu Liên cùng cùng xảy ra chuyện, bà với ông ngoại con a...ai..."
"Bà ngoại..."
"Nguyên bản ông bà còn sợ chuyện ca ca con sẽ làm ảnh hưởng đến con, nhưng sau đó con lại tốt lên làm bà cũng yên tâm. Tần tiểu thư là người tốt a, ông bà cũng đã biết, có phải Tần tiểu thư luôn luôn chiếu cố con ở khắp nơi không?"
"Con..."
"Người ta là đồng nghiệp của ca ca con, có thể làm tới như vậy đã là tốt lắm rồi". Nói xong, bà ngoại đứng dậy, lại vỗ vỗ bả vai Cố Úc Diễm, "Nếu chọc giận người ta, thì ngoan ngoãn nhận thức cái sai, nói lời xin lỗi, hiểu không?"
"Nga..."
"Ân, bà đi nhìn xem ông ngoại con thế nào".
"Hảo....bà ngoại....bà đi chậm một chút..."
Đợi cho bà ngoại đi ra ngoài, Cố Úc Diễm ngồi một mình trong nhà suy nghĩ, nhớ đến những việc Tần Thanh Miểu làm cho mình trước kia, ôm đầu, rất lâu sau đó, đứng dậy, lấy điện thoại ra gọi.
"Uy....Đường tỷ tỷ sao? Em ....em....là em...."
Ngồi ở nhà ăn, Đường Vận nhìn Tần Thanh Miểu ở đối diện đang lạnh nhạt cắt thịt bò, hơi chần chờ, "Ân....có chuyện gì sao?"
"Em...em...em có thể hỏi chị cái này được không?". Đứng lên, Cố Úc Diễm có chút không yên đi qua đi lại, một tay nắm di động, một tay vò vò đầu, "Chính là, chị...chị ngày đó nhắn tin hỏi em có còn ở nhà của...Miểu Miểu hay không, ngày trước đó, đã xảy ra chuyện gì đúng không?"
Là nàng hồ đồ, rõ ràng cảm giác được ngày đó Miểu Miểu uống rượu có chút không bình thường....nhưng rốt cuộc cũng không biết được cái gì.
Nghe Cố Úc Diễm hỏi như vậy, Đường Vận có chút kinh ngạc giương mi lên, theo bản nàng liếc nhìn Tần Thanh Miểu một cái.
Tần Thanh Miểu tức thì nhận thấy có cái gì không đúng, ngẩng đầu, mị hí mắt nhìn Đường Vận, biểu tình của Đường Vận cứng ngắc, chỉnh sửa lại sắc mặt, ngữ khí rất nghiêm nghị, "Tôi hiện tại đang có việc ở bên ngoài, tối nay sẽ gọi lại cho em sau".
"Ah? Nga....hảo....". Có chút mất mát trả lời, Cố Úc Diễm cúp điện thoại thì tiếp tục ngồi ngơ ngác trong phòng, lại nhớ đến biểu hiện của Tần Thanh Miểu đêm hôm đó, càng thêm nghi ngờ hơn.
Miểu Miểu lúc ấy...còn hỏi nàng, có phải là Tiểu Diễm của nàng ấy không? Hơn nữa, nhìn ánh mắt của nàng ấy, nhìn như thế nào cũng không giống muốn qua nàng để nhìn thấy ca ca.
"Điện thoại của ai vậy?". Thấy Đường Vận cúp điện thoại, Tần Thanh Miểu nhíu mày, buông dao nĩa, dùng ánh mắt tìm tòi nhìn Đường Vận, Đường Vận bị nhìn nên nổi lên một trận không tự nhiên, "Là một người bạn".
"Vậy sao?". Thản nhiên nói, Tần Thanh Miểu một lần nữa cầm lấy dao nĩa, tiếp tục cắt thịt bò, "Được rồi".
Thấy tầm mắt của nàng dời đi thì nhẹ nhàng thở ra, Đường Vận cũng cười cười cầm dao nĩa, nghe thấy lời nói của Tần Thanh Miểu thì lập tức dừng động tác.
"Nếu là Cố Úc Diễm, thì không được gọi lại cho em ấy".
"Thanh Miểu...". Đương Vận nâng mi, "Cậu đây là..."
"Có vấn đề gì, nói em ấy trực tiếp hỏi mình". Tần Thanh Miểu không để nàng nói hết câu, ngẩng đầu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng nàng, "Cậu nên biết, có rất nhiều chuyện, em ấy không thể biết".
"....Được rôi".
Một mình ngồi ở phòng khách, mãi cho đến khi ông bà ngoại đều đi ngủ, Cố Úc Diễm vẫn chưa nhận được điện thoại của Đường Vận.
Mãi cho đến lúc chịu không nỗi thì gọi cho nàng ấy, sau khi có người bắt, lại không biết nói gì cho tốt.
"Tiểu Diễm". Lần đầu, Đường Vận gọi Cố Úc Diễm như vậy, trong giọng nói còn mang theo một ít thở dài: "Tôi không có cách nào nói rõ mọi chuyện cho em, chính em nên đi hỏi Thanh Miểu đi..."
Chờ đợi một buổi tối để nhận được đáp án như vậy, Cố Úc Diễm cảm thấy tâm bị đập mạnh một cái, nắm chặt di động, rất lâu sau đó: "Là cô ấy không cho chị nói sao? Đường tỷ tỷ..."
Đường Vận không đáp lại, hồi lâu sau mới truyền đến một tiếng thở dài, "Đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi".
"Đường tỷ tỷ...". Biết nàng muốn cúp điện thoại, Cố Úc Diễm nóng nảy, vội vàng kêu một tiếng, "Tóm lại, cô ấy bỗng nhiên đối với em như vậy, không phải như lời cô ấy nói đúng không?"
"Cái gì?". Chỉ biết được là Tần Thanh Miểu buộc Cố Úc Diễm rời đi, lại không biết Tần Thanh Miểu nói gì để bức nàng rời đi, Đường Vận hơi hơi tức, nhíu mi, "Chuyện hai người lúc đó tôi cũng không biết rõ ràng".
Cố Úc Diễm trầm mặc, một lát sau, thanh âm rõ ràng đã thấp hơn rất nhiều, "Được rồi, vậy em không quấy rầy chị nữa...."
"Ân, ngủ sớm đi". Đường Vận nói xong, nghe được thanh âm rầu rĩ bên kia, lại nghĩ đến sườn mặt cô đơn của Tần Thanh Miểu buổi chiều chạng vạng hôm đó, chung quy cũng mở miệng, "Tiểu Diễm, nếu em còn muốn....còn muốn làm gì tiếp ttheo, thì tốt nghiệp hãy ở lại X thị làm việc".
Vừa định cúp điện nhất thời chôn chân tại chỗ.
"Bất quá, kết quả có lẽ là, em cái gì cũng đều không làm được". Đường Vận nói xong, ngồi lên giường, nhìn bên ngoài cửa sổ, thở dài, "Chính em hãy chăm sóc tốt bản thân mình đi".
Thân là bạn tốt của Thần Thanh Miểu, tự nhiên là muốn nàng được hạnh phúc.
Nhưng chuyện tương lai liệu ai có thể biết trước được?
Kết thúc cuộc gọi, Cố Úc Diễm vẫn còn lăng lăng đứng tại chỗ, điện thoại vẫn còn nắm trên tay.
Mãi cho đên khi tiếng pháo không biết vang đến từ nơi nào, nàng mới bừng tỉnh, bỏ tay xuống, cầm di động mở cửa chính ra, đứng ở trong sân mặc cho gió lạnh quét qua cả thân mình.
TỐT NGHIỆP -- CÔNG TÁC -- TƯƠNG LAI....có lẽ cái gì cũng không làm được?
Vài từ ngữ mấu chốt ở trong đầu xoay tròn, Cố Úc Diễm si ngốc dựa vào cột, nhìn ánh trăng bạc trong sân, tâm loạn như ma.
Cùng lúc đó, đèn thủy tinh mở, phỏng khách trang trí thanh nhã mà giờ phút này lại mang theo nỗi trống trải cô tịch. Tần Thanh Miểu ngồi trên sô pha, trên người vẫn còn mặc âu phục ban ngày, chỉnh lại tư thế cho con mèo Ba Tư ngủ say trên người.
Không biết là bắt đầu từ khi nào, về nhà thì trước tiên là muốn nhìn con mèo nhỏ, thật giống như nơi này không phải chỉ có một mình mình, Tần Thanh Miểu có chút hoảng hốt nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh, lập tức hoàn hồn lại, khóe môi giơ lên một nụ cười khổ.
Lúc này di động lại vang lên, tại căn phòng không có một chút âm thanh có vẻ vô cùng đột ngột.
Lấy qua, nhìn thấy tên trên màn hình thì nhíu mi. Tần Thanh Miểu bắt điện thoại, nghe được lời nói ở đầu bên kia, mím môi, "Tôi nói rồi, tôi không cần người bảo vệ....như thế là bảo vệ sao? Thực ra chính là giám sát!"
Thanh âm mang theo phẫn nộ, ngực Tần Thanh Miểu phập phồng, sau đó lại càng giận hơn, "Cô ấy không có quấn quít lấy tôi!....Tôi cùng cô ấy không có quan hệ gì cả!....Vì vậy, bỏ những thứ ấy đi!".
"Lặp lại một lần nữa, tôi không cần người giám sát!".
Thanh âm tức giận mang theo lạnh lùng sau khi nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại, Tần Thanh Miểu vứt mạnh điện thoại lên bàn, nhìn con mèo đang ngủ say trên người mình nhảy dựng lên, cái đầu nhỏ di chuyển xung quanh tựa hồ xem xét bốn phía thử có gì nguy hiểm không, thấy an toàn, mới quay đầu nhìn Tần Thanh Miểu, hướng đùi nàng cọ cọ, "meo meo meo meo" vài tiếng, nằm úp sấp xuống tiếp tục ngủ.
"Ngay cả Đạm Đạm cũng biết là có nguy hiểm, nên cảnh giác....".
Lẩm bẩm tự nhủ, Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng mơn trớn thân mình Đạm Đạm, "Mày không phải là rất mẫn cảm sao? Chắc sẽ không....làm như vậy nữa".
Hít sâu một hơi, lấy di động trên bàn, dựa vào lưng ghế sô pha, nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nhấn vài phím trên di động, rồi thả di động lại lên bàn.
Cố Úc Diễm trở lại phòng mình lấy quần áo tắm rửa, cảm giác được di động rung nên lấy ra xem, biểu tình cứng đừng, nắm chặt di động.
"Không cần phải quấn quít lấy Vận Vận nữa, như vậy sẽ làm cho tôi càng cảm thấy chán ghét cô hơn".
Trong vài ngày tiếp theo chắc mình không đăng truyện được, nên hôm nay bù lại, từ bây giờ đến 12h trưa sẽ liên tục có chương mới. Mọi người thông cảm!
Bạn kia beta lâu quá, nên mình tự kiểm tra luôn, nếu có sai gì các bạn nhắm một mắt bỏ qua cho!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi