THỦY HỎA GIAO DUNG - BẰNG Y ÚY NGÃ

Đối với chuyện nghe được như hào môn thế gia trong tiểu thuyết trong lòng Cố Úc Diễm hơi hơi buồn bực, nhưng cũng không giật mình lắm, dù sao trên truyền hình và tiểu thuyết cũng đã xem nhiều, chẳng phải tiểu thuyết, truyền hình đều lấy nguyên mẫu từ cuộc sống hay sao?
Nhưng ngoài buồn bực, lại càng thêm lo lắng cho Tần Thanh Miểu.
"Đương nhiên, Tần Thanh Miểu cũng không cần Tần Thanh Dật ở bên ngoài có bao nhiêu uy hiếp, thân là ông ngoại lão tư lệnh cùng với cậu là quân trưởng quân khu, thế lực kể ra cũng to hơn rất nhiều sơ với Tần gia và Vệ gia". Thương Mặc thản nhiên nói, lại chậm rãi uống trà, lúc này phục vụ gõ cửa đem đồ ăn vào, nàng liền dừng lại không nói nữa.
Đợi phục vụ rời khỏi, Thương Mặc nhìn Cố Úc Diễm đang ngẩn người, đứng dậy múc cơm cho Triệu Mạt Thương, gắp đồ ăn vào bát nàng, ôn nhu cười, Triệu Mạt Thương liếc mắt nhìn Cố Úc Diễm một cái, nâng tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi Thương Mặc, ánh mắt đầy sủng nịch.
Nhếch miệng ngốc hề hề cười với Triệu Mạt Thương, Thương Mặc nhún nhún chóp mũi, múc cơm cho mình và Cố Úc Diễm, nói, "Ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện".
"Nga nga, hảo....". Cố Úc Diễm lâm vào trạng thái thất thần bây giờ mới hoàn hồn, gạt gật đầu cầm đũa quơ quơ cơm vào miệng, lại ngẩng đầu nhìn Thương Mặc, "Tổ trưởng nếu Miểu....ông ngoại và cậu của Thanh Miểu lợi hại như vậy, tại sao chị lại nói nguy hiểm a?"
"Ha ha....". Thương Mặc đối với sự chú ý hoàn toàn của nàng không chút nào để ý, đưa một miếng cơm vào miệng, ăn miếng thịt gà Triệu Mạt Thương đút cho, nói, "Kỳ thật cũng không tính là nguy hiểm, chỉ là hiện tại Tần gia rất loạn...."
Nuốt cơm xuống, phun xương ra, Thương Mặc tiếp tục nói, "Tần thị có thể phát triển đến bây giờ chung quy, có quan hệ rất lớn với ông ngoại cô ấy, cho nên đối với Tần gia mà nói, nếu thiếu sự ủng hộ của ông ngoại Tần Thanh Miểu, thậm chí có thể đứng ở phe đối lập, thì với Tần gia mà nói là tuyệt đối xảy ra vấn đề...."
Thấy Cố Úc Diễm gật đầu, ngay cả khóe miệng còn dính cơm cũng không biết, Thương Mặc bỡn cợt với Triệu Mạt Thương, khiến Triệu Mạt Thương lộ ra nụ cười quyến rũ nhợt nhạt, mới nói tiếp, "Ông ngoại Tần Thanh Miểu....hay chúng ta gọi tắt là lão tư lệnh đi, lão tư lệnh trước kia yêu thương con gái nhất, sau đó con gái bị bệnh, tám năm trước đã qua đời, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vì thế lão tư lệnh liền đem tình yêu vốn có đó chuyển hết lên người cháu gái....em nói xem, cha của cháu gái mà mình yêu thương nhất, nếu biết được con rể ở bên ngoài lêu lổng cùng nữ nhân khác, còn dối trá đưa con riêng về nuôi ngần ấy năm như vậy, thì sẽ thế nào?"
Chớp chớp mắt, Cố Úc Diễm có chút đăm chiêu gật đầu, "Nhất định sẽ rất tức giận...."
"Đúng thế, thời điểm ông ta tức giận, có phải sẽ lo lắng cuộc sống cháu gái mình yêu nhất bị ảnh hưởng không?"
"Khẳng định là như vậy nga...."
"Vậy đúng rồi". Thương Mặc ăn miếng cơm, "Em nói xem hiện tại Tần gia có phải thực loạn hay không?"
"Ngô....". Cố Úc Diễm nhức đầu, gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy mê hoặc, "Đúng...."
Nếu như thế, vậy thì có liên quan gì đến nàng đâu?
"Nhưng nói lại, an toàn của Tần Thanh Miểu khẳng định không cần phải lo lắng, lão tư lệnh chắc chắn phái bộ đội đặc chủng bảo vệ nàng 24/24...." Thấy Cố Úc Diễm ngồi ở kia buồn bực, Thương Mặc âm thầm xem thường ở trong lòng, miệng cố gắng đánh thức nàng, "Bất quá tôi nghe nói Tần Thanh Miểu không thích như thế...đổi lại là tôi thì tôi cũng không thích, ai lại thích cả ngày bị giám sát như thế a, một ngày làm cái gì, đều phải khai báo với ông ngoại, oa, nếu là tôi, tức chết rồi!".
"Phốc....". Triệu Mạt Thương vẫn duy trì đạm mạc ở bên cạnh lập tức cười thành tiếng, che cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nhưng mắt nhìn Thương Mặc vẫn nồng đậm ý cười.
Nữ nhân lãnh đạm tươi cười như phù dung sớm nở tối tàn này nhưng cũng không lấy được sự chú ý của Cố Úc Diễm, trong nháy mắt Cố Úc Diễm chợt lóe ra cái gì trong đầu, hiểu được một chút gì đó.
Bảo vệ hai mươi bốn giờ? Vậy việc gì cũng đều khai báo với ông ngoại? Vậy khẳng định....chuyện của nàng và Miểu Miểu, ông ngoại Miểu Miểu cũng đã biết?
Đứng bật dậy, chiếc đũa trên bàn cũng vì động tác của nàng mà rơi xuống đất, ghế dựa vì thế cũng kêu "két" một thanh âm chói tai, biểu tình Cố Úc Diễm vừa giật mình vừa đau lòng, bước ra ngoài, nhưng lại ý thức được cái gì, nhìn về phía Thương Mặc và Triệu Mạt Thương, há mồm, "Tổ trưởng, khoa trưởng, tôi..."
"Hả? Có việc gì sao?". Thương Mặc ngẩng đầu nhìn nàng, bộ dáng vô tội cùng không hiểu, làm cho Cố Úc Diễm sửng sốt, sau đó mới gật gật đầu, "Đúng vậy.....Tôi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng...."
"Vậy em mau đi đi". Triệu Mạt Thương từ đầu tới đuôi không nói mấy câu giờ đây lại nhẹ giọng nói, Cố Úc Diễm nhìn nàng một cái, biểu tình lập tức có chút bất an, "Kia....vậy tôi đi trước, để tôi tính tiền...."
"Ôi chao, này không....". Triệu Mạt Thương còn đang muốn nói gì nữa, Thương Mặc cười hì hì, "Chuyện này là đương nhiên, đúng rồi, tôi nghe nói lão tư lệnh sau khi nghe chuyện Tần Thanh Dật xong thì chịu phải kích thích nên nhập viện a".
"A?". Cố Úc Diễm đi được vài bước thì lập tức dừng lại quay đầu nhìn Thương Mặc, Thương Mặc thì vẫn bình tĩnh, "Hơn nữa bởi vì Tần Thanh Miểu tựa hồ bởi vì chuyện bị giám sát...a không, bảo vệ, nên lúc trước có nói mấy câu không vui với ông ấy..."
Nâng tay xoa xoa cái mũi, đôi mi thanh tú của Cố Úc Diễm nhăn lại, suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu thật mạnh, "Khoa trưởng tổ trưởng, tôi đi trước, xin chào".
Nói xong, ra khỏi phòng, Thương Mặc nghe tiếng cửa phòng khép lại, lắc đầu, "May là gặp được chúng ta, nếu đổi lại là những người khác, bị cấp dưới đối đãi như thế nhất định sẽ tức chết".
"Phốc....". Triệu Mạt Thương lần nữa nở nụ cười, tiếng nói nhu hòa nhẹ nhàng nhéo cái mũi Thương Mặc, "Rõ ràng là em thích quậy phá, còn ở chỗ này ra vẻ vô tội, có phải khi dễ Tiểu Cố đơn thuần hay không".
"Em chỉ nói thật thôi". Trực tiếp kéo Triệu Mạt Thương qua để nàng ngồi lên đùi mình, Thương Mặc nhẹ nhàng cọ cọ ở sườn mặt nàng, "Khoa trưởng đại nhân thực không biết tên kia là không hiểu quy tắc gì sao?"
"Ha ha, em dám nói là không phải em dạy hư?". Tùy ý để cho nàng giống như đứa nhỏ cọ cọ lên người mình, thanh âm Triệu Mạt Thương nhu hòa đến vắt ra nước, "Để chị chuyển em ấy đến tổ khác xem, xem em ấy còn có cái dạng này hay không".
"Ai nha, đừng...". Vội vàng cười lấy lòng với Triệu Mạt Thương, sau đó hôn nhẹ lên mặt nàng, người vừa mới trưng ra bộ dạng vô lo vô ưu lập tức xoay thành vẻ mặt đáng yêu, "Em thật vất vả mới kiếm được một chút chuyện vui nha, đừng chuyển em ấy đi..."
"Em a....luôn thích ầm ĩ...."
"Hắc hắc, chúng ta mau ăn cơm rồi về nhà, em đã đáp ứng dẫn Nhạc Nhạc đi chơi rồi". Thương Mặc thấy vẻ mạt oán trách của Triệu Mạt Thương, vội vàng nói sang chuyện khác, tay cầm đũa gắp miếng thịt bò đưa đến bên miệng nữ nhân ở trong lòng, "Bảo bối há mồm, đây, a...."
"Phốc, tiểu ngốc..."
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Cố Úc Diễm trực tiếp bắt xe taxi đến dưới nhà Tần Thanh Miểu, lên lầu lấy chìa khóa mở cửa ra.
Tần Thanh Miểu vẫn chưa về nhà, trong nhà một mảnh đen kịt, Cố Úc Diễm mở đèn, nhìn kệ để giày liền xác định người trong lòng nhất định chưa trở về, thay giày, lại nghe tiếng mèo kêu truyền đến từ ban công, nhịn không được ném một cái xem thường, vào phòng bếp lấy thức ăn rồi ra ban công cho đại miêu đã cực đói ăn.
Đôi mắt u lam mang vẻ địch ý trừng Cố Úc Diễm một lát, Đạm Đạm dựng thẳng lông mao với người kia, kêu vài tiếng, xong rồi mới cúi đầu chuyên tâm ăn.
Quệt miệng, đối với con mèo rõ ràng là mình chăm sóc nó từ nhỏ mà buồn bực, Cố Úc Diễm ngứa ngáy hận không thể cốc lên cái đầu béo ú của đại miêu, lo lắng nó sẽ tấn công, mà trên tay của mình vẫn còn hai vết thương nhỏ, vẫn là buông tha cho.
Lúc này lại truyền đến thanh âm mở cửa, thân mình đang ngồi lập tức đứng thảng lên, mà Đạm Đạm cũng dừng động tác ăn lại, cùng với Cố Úc Diễm, không hẹn mà gặp cùng nhau vọt từ ban công vào phòng khách đến trước mặt nữ nhân mệt mỏi trở về nhà.
"Miểu Miểu...."
"Meo meo...."
Nhìn thấy một lớn một nhỏ một người một mèo đứng ở phía trước, cũng không hẹn mà gặp nghe được hai thanh âm này, biểu tình Tần Thanh Miểu bị kiềm hãm, yên lặng nhìn Cố Úc Diễm một lát, cúi đầu nhìn Đạm Đạm đã muốn cọ chân mình, khóe môi rốt cục cong lên, lộ ra nụ cười nhẹ.
"....". Cố Úc Diễm đại quýnh, tuy người trong lòng lộ ra nụ cười động lòng người làm cho mình cũng ngây ngốc cười theo, nhưng sau đó vẫn trừng mắt nhìn đại miêu ở kia cọ cọ chân Tần Thanh Miểu, tiếp theo chạy qua ôm nhữ nhân vừa mới cười cười rồi lập tức khôi phục bộ dáng lạnh lùng, "Miểu Miểu, để cho em ôm một chút".
"....Em đã tự ý ôm rồi đấy thôi". Thực không hình tượng ném một cái xem thường, Tần Thanh Miểu để mặc Cố Úc Diễm ôm, không phản kháng gì.
"A.....". Đang dùng sức ôm chặt người trong lòng, nhưng rốt cục lại nới lỏng khoảng cách, nhìn bốn phía xung quanh, "Miểu Miểu, giám thị của chị....a không, bảo vệ có nhìn thấy được trong nhà không?"
Mày liễu giương lên, Tần Thanh Miểu nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm một lúc lâu, ánh mắt dần dần lạnh xuống, thanh âm cũng lạnh lẽo theo, "Em nghe được chuyện này từ đâu?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi