THỦY HỎA GIAO DUNG - BẰNG Y ÚY NGÃ

"Em....em nghe nói". Chu chu miệng, bởi vì thái độ như vậy của Tần Thanh Miểu mà không thoải mái, nhưng lại nhìn thấy lo lắng trong con ngươi trong trẻo của Tần Thanh Miểu, không khỏi có chút đau lòng, Cố Úc Diễm hai tay kéo nàng trở về lòng mình rồi ôm chặt, cằm cọ cọ hai má nàng, "Miểu Miểu, này....chị hoàn toàn có thể nói với em nha, vì cái gì lại giả vờ mạnh mẽ như thế?"
"Em thì biết cái gì....". Thân mình hơi hơi tránh ra khỏi lòng Cố Úc Diễm, nhưng lại dùng không đến bao nhiêu khí lực, Tần Thanh Miểu vẫn duy trì bộ dáng nghiêm túc, gắt gao cau mày, "Buông ra..."
"Không buông". Rất bình tĩnh phun ra hai chữ này, cánh tay càng dùng sức vây chặt nàng vào lòng mình, Cố Úc Diễm hôn hôn lên đầu nàng, ánh mắt ôn nhu, "Tuy rằng em thực sự rất yếu đuối, nhưng không thể cứ cố ý đuổi em đi như vậy nha...."
"Em...tự mình đa tình!". Mím môi, vuốt vuốt tóc không nhìn nàng, Tần Thanh Miểu vẫn duy trì tư thái lạnh lùng, nhưng lời nói run run lại tiết lộ tâm tình không bình tĩnh của nàng.
"Em chính là thích tự mình đa tình". Bĩu môi, một tay di chuyển đến chân Tần Thanh Miểu, một tay đỡ thắt lưng nàng, Cố Úc Diễm nhìn chằm chằm nàng vài giây, dùng một chút lực cố hết sức bế nàng đi vào phòng, "Liền thích như vậy, thế nào!".
"Em...ai cho em làm thế.....bỏ tôi xuống!". Rõ ràng có thể cảm giác được cánh tay đang ôm mình run nhẹ lên, Tần Thanh Miểu khẽ cắn môi, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ trừng Cố Úc Diễm, nhưng thân mình lại ngoan ngoãn chui vào lòng nàng, mãi cho đến khi bị Cố Úc Diễm nhẹ nhàng đặt lên giường, mới hừ lạnh một tiếng, "Em có thể đi rồi".
Nhướng mi, trực tiếp xoay người nghiêng thân mình kéo nàng vào lòng mình, Cố Úc Diễm một chút cũng không còn bộ dáng nhu nhược của hai năm trước nữa, gắt gao ôm để nàng khỏi chạy trốn, "Chị hôm nay đã mệt mỏi rồi, ngủ đi".
"Cố Úc Diễm!". Tần Thanh Miểu hoàn toàn tức giận, "Em đi xuống cho tôi!".
"Không!".
"Em....". Cắn chặt răng, buồn bực trừng mắt cái vẻ mặt đắc ý kia, ngực Tần Thanh Miểu hơi phập phồng, đang định mắng nàng, di động lại vang lên, chỉ có thể hận hận trừng mắt liếc nàng một cái, cầm di động lên nghe.
Thấy Tần Thanh Miểu đối xử với mình không kiêng nể gì cả, Cố Úc Diễm ở trong lòng vụng trộm cười.
Nếu không phải để ý đế nàng, cái loại tính tình lạnh băng ngạo kiều của Tần Thanh Miểu, làm sao lại cho phép nàng chơi xấu mình như vậy?
Đang nghĩ, Cố Úc Diễm tính đi qua hôn nhẹ lên sườn mặt của người kia, lại thấy Tần Thanh Miểu thất thần buông điện thoại xuống, đáy mắt trong trẻo vừa mới ẩn chứa tia xấu hổ trong nháy mắt đã không còn thần thái lúc trước.
"Miểu Miểu, làm sao vậy?". Hẳn nhất định là đã xảy ra chuyện gì, Cố Úc Diễm vội vàng ôm nàng vào lòng, vẻ mặt lo lắng.
Tùy ý nàng ôm, hai tay vòng qua cổ Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu đem mặt chôn ở hõm vai nàng, nửa ngày không có động tĩnh gì, nhưng thân mình lại liều mạng run lên.
Cảm giác được quần áo ở chỗ vai đã dần ẩm ướt, Cố Úc Diễm lại càng nóng nảy, "Miểu Miểu, làm sao vậy nha, nói cho em biết".
Không trả lời nàng, cũng không có thêm động tác gì, Tần Thanh MIểu vẫn duy trì tư thế như vậy, yên lặng rơi lệ, Cố Úc Diễm quặn đau môt trận, chung quy chỉ có thể âm thầm hít hai tiếng ở trong lòng, sau đó càng ôm nàng chặt hơn, "Em không hỏi nữa...không sao, có em ở đây....".
Không biết trải qua bao lâu, trong phòng yên lắng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngay cả hô hấp Cố Úc Diễm cũng đều rất cẩn thận, sợ quấy nhiễu nữ nhân đang yên lặng đau thương trong lòng mình, ngực đau từng đợt, không biết nên làm thế nào cho phải.
Tiếng di động lại một lần nữa vang lên, lúc này là di động Cố Úc Diễm. Nhìn di động của mình, Cố Úc Diễm cũng không lấy qua, vẫn duy trì tư thế của Tần Thanh Miểu, ý muốn để cho nữ nhân này biết là mình luôn ở bên cạnh nàng.
"Tiếp điện thoại đi". Tránh khỏi lòng mình, Tần Thanh Miểu vẫn chưa ngẩng đầu, tiếng nói còn nghe theo âm thanh nức nở, Cố Úc Diễm hơi chần chờ, cầm di động, thấy tên Mục Hề Liên, thở dài, bắt máy, "Liên tỷ tỷ, buối tối em sẽ không quay về".
Mục Hề Liên hơi hơi sửng sốt, lập tức ý thức được cái gì, biểu tình hơi hơi đổi, chung quy cũng chỉ thở dài, "Hảo, chị biết rồi".
"Dạ, cứ như vậy đi, hẹn gặp lại Liên tỷ tỷ".
"Ân, hẹn gặp lại".
Sau khi cúp điện thoại thì để sang bên cạnh, Cố Úc Diễm tiến lại bên người Tần Thanh Miểu, dừng ở nữ nhân cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, thở ra một hơi, kéo nàng vào lòng mình một lần nữa, "Miểu Miểu, chị có thể tiếp tục".
"Em nghĩ rằng tôi là em sao?". Hấp hấp cái mũi, một mặt nhu nhược khó lộ ra, Tần Thanh Miểu vẫn quật cường không muốn cho Cố Úc Diễm nhìn thấy con mắt hồng hồng của mình, dùng ngữ khí lãnh đạm nói, "Nếu Mục Hề Liên đang tìm em, em hoàn toàn có thể trở về".
"Em không quay về". Gấp đầu gối lại ngồi chồm hỗm trên giường, cúi đầu nhìn Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm nắm chặt tay nàng, "Miểu Miểu, ở trước mắt em không cần giả vờ mạnh mẽ".
"Ai....". Quay đầu, đang muốn nói cái gì, lại nhìn đến ánh mắt cực ôn nhu và đau lòng của Cố Úc Diễm mà trong lòng run rẩy một trận, Tần Thanh Miểu ngừng nói, yên lặng nhìn nàng trong chốc lát, lông mi nhẹ nhàng rung động hai cái, hạ mắt chui vào lòng nàng, nhắm mắt không nói gì nữa.
Lẳng lặng ôm nàng, lâu lâu lại đem mấy sợi tóc của nàng vén ra sau tai, Cố Úc Diễm cúi đầu nhìn nữ nhân hơi cau mày dựa vào mình, chỉ cảm thấy đau lòng, đưa đầu sát lại hôn lên trán nàng một cái, tay cố gắng làm cho nàng gần sát mình hơn.
"Em trở về đi". Qua hồi lâu, Tần Thanh Miểu rốt cục mở mắt, đôi mắt kia đã không còn vô thần nhu nhược như lúc nãy nữa, đứng dậy tạo ra khảng cách với Cố Úc Diễm, lại gắt gao bị ôm lại, không không cắn môi, "Đêm nay tôi không có ở đây".
"Ngô?'. Chớp chớp mắt, nghe thanh âm nàng không thấy có một chút sinh khí với ngạo kiều nào, lại nghe được chút đứng đắn, Cố Úc Diễm vội vàng ngoan ngoãn buông ra, theo nàng bước xuống giường, "Miểu Miểu...."
"Ông ngoại....vừa mới.....qua đời....". Nâng tay miết miết sợi tóc, Tần Thanh Miểu đưa lưng về phía nàng, âm thanh cực thấp, "Tôi muốn đi qua đó...."
Trừng lớn mắt, Cố Úc Diễm nhìn thân ảnh cực gầy yếu của Tần Thanh Miểu, trong lòng quýnh lên chạy qua ôm nàng từ phia sau, "Miểu Miểu...."
Tổ trưởng nói, ông ngoại Miểu Miểu là hiểu rõ Miểu Miểu nhất, tuy rằng phái người bảo vệ Miểu Miểu nhưng thật giống như là giám sát, nhưng mà....đã qua đời, Miểu Miểu nhất định chịu không được....chẳng trách vừa mới....
"Tôi không sao....". Thanh âm nhẹ nhàng, Tần Thanh Miểu khoác lên tay Cố Úc Diễm đang ở trên eo mình, cúi đầu nhìn sàn một lát, nhắm mắt lại, thở ra một hơi, "Em nếu muốn ở lại cũng được, nhưng mà.....tôi mấy ngày tiếp theo chắc sẽ không trở về...."
Em ......em...". Há mồm, muốn an ủi Tần Thanh Miểu, lại không biết nên nói cái gì, giờ phút này trong lòng tràn đầy đau đớn và trìu mến, cũng không biết làm sao để biểu đạt, Cố Úc Diễm chỉ có thể rối rắm, ôm nàng chặt hơn nữa, ý muốn để cho nàng cảm thấy sự đau lòng của mình.
"Được rồi, tôi không sao". Tránh ra khỏi lòng nàng, Tần Thanh Miểu bước qua bên cạnh, không nhìn nàng, "Em nên trở về đi, nếu không thì tắm rửa thay đồ ngủ đi, tôi đi trước...."
Nói xong, có chút yếu ớt đi về phía cửa, Cố Úc Diễm sửng sốt một giây, khẽ cắn môi, đi đến phía trước giữ chặt tay nàng, "Miểu Miểu, em đi với chị".
Mạnh quay đầu, tựa hồ có chút kinh ngạc, Tần Thanh Miểu lẳng lặng nhìn nàng, hơn nửa ngày không nói chuyện.
"Nếu...nếu bọn họ không muốn nhìn thấy em, em sẽ đứng ngay bên ngoài....". Thấy nàng như thế thì cũng biết yêu cầu của mình có chút không tốt, Cố Úc Diễm gục đầu xuống, một tay vẫn nắm tay nàng, một tay có chút khẩn trương chà xát bên quần, thanh âm có chút lắp bắp, "Vậy....em....em không vào....ở ngay bên ngoài...chị...chị nếu...nếu cần, liền đi ra....em sẽ ở bên ngoài chờ chị....."
Ngưng mắt nhìn người càng nói càng cúi thấp, ánh mắt Tần Thanh Miểu lại càng thêm phức tạp, sau một lúc lâu, phát ra một tiếng thở dài, "Em không sợ.....sẽ có nguy hiểm sao?"
"Có nguy hiểm?". Ngẩng đầu đối diện với nàng, Cố Úc Diễm có chút buồn bực lặp lại ba chữ này, vẻ mặt không hiểu, "Vì sao lại có nguy hiểm?"
Dừng một chút, nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói, "Bất quá, có Miểu Miểu là đủ rồi".
Ánh mắt trở nên nhu hòa, môi máp máy, Tần Thanh Miểu rút bàn tay bị Cố Úc Diễm nắm ra, ngay tại lúc Cố Úc Diễm thất vọng, nhẹ nhàng cầm tay nàng, "Đi thôi".
Vẻ mặt dại ra nhìn Tần Thanh Miểu kéo mình ra khỏi phòng, mãi cho đến cửa chính, Cố Úc Diễm mới hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn bàn tay mình và Tần Thanh Miểu ở cùng một chỗ, lại ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh kia, hốc mắt còn có chút đỏ, hiểu được cái gì, cái mũi đau xót, thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy ra.
Hai người xuống lầu, Cố Úc Diễm mới phát hiện ba chiếc xe đã đậu bên dưới, biển số xe ngày thường nàng không để ý nay nhìn kỹ mới phát hiện ba chiếc xe này là xe quân đội, nghĩ đến thân phận của ông ngoại của Tần Thanh Miểu, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng khi nàng và Tần Thanh Miểu cùng nhau ngồi trên xe, nhìn xe chạy về hướng quân khu đại viện, nàng mới ý thức được mình vừa rồi có bao nhiêu ngu ngốc.
Bởi vì trước kia chỗ hỏa táng cho ca ca là do bệnh viện chỉ định, nên nàng nghĩ ông ngoại Tần Thanh Miểu cũng như thế, bất quá hiện tại xem ra, hẳn là ở quân khu....Vậy nàng, làm sao đến đó được?
Nghĩ đến đây, Cố Úc Diễm lại một trận rối rắm.
Nếu nàng cứ như vậy mà đi theo Miểu Miểu, không biết sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho Miểu Miểu đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi