TÍCH TỤ


Đến cuối, Quý Vũ vẫn không làm theo ý muốn của Trần Tân, dù anh đã đưa giá cao ngất trời.
Có lẽ trong mắt Quý Vũ, Trần Tân chẳng khác gì một kẻ điên, vậy nên cậu ta không muốn có dính dáng gì với anh.

Hoặc, cậu ta có lý do khác không dám ở gần anh.
Trần Tân nhìn Quý Vũ lẳng lặng vòng qua người mình và rời khỏi tầng thượng.

Anh không ngăn cản, thậm chí còn không dám kêu người cưỡng chế giữ Quý Vũ lại, nhốt tại trong biệt thự.
Anh có khả năng đó, cũng có thể làm được.
Thế nhưng, những giọt máu bắn lên người anh khi còn trên biển quá đỗi ấm nóng, đến giờ dường như vẫn còn có thể ngửi thấy mùi gỉ sắt.

Thứ mùi ấy dù Trần Tân tắm bao nhiêu lần cũng không thể loại bỏ.
Anh sợ, lo trước lo sau, không dám ép buộc Quý Vũ, dù bản thân anh cực kỳ nghi ngờ về người này.
Nhìn theo bóng lưng của Quý Vũ, ảo giác lại xuất hiện như âm hồn bất tán.

Tên Phó Diễn đó thì thầm bên tai anh: “Gì vậy? Chú thật sự đặt hy vọng vào một người không có khả năng sao?”
“Trần Tân, rốt cuộc chú sợ chế đến mức nào mà cứ luôn tưởng tượng tôi vẫn còn sống?”
“Rốt cuộc là cái tên Quý Vũ này giống tôi hay là chú hy vọng hắn giống tôi?”
“Có như vậy thì chú mới có thể yên tâm sống tiếp.”
“Người khác đều có rằng chú nặng tình nhưng thật ra người chú yêu nhất vẫn là bản thân mình.”
Trần Tân phớt lờ những lời nói đó.

Anh đi theo phía sau Quý Vũ, nhìn cậu ta rời khỏi nhà chính, đi tới tòa nhà dành cho người hầu.
Sự bám đuôi của anh không chút che đậy, thậm chí còn không có gì cao siêu, đến mức Quý Vũ lập tức đã phát hiện ra.

Cậu ta quay người lại, có vẻ thật sự khó chịu.
Trần Tân nhận thấy ánh nhìn của cậu ta, từ từ dừng bước.
Quý Vũ bước nhanh vào trong căn nhà, như thể làm vậy là có thể trốn được Trần Tân.
Tiếc thay, mười phút sau, Trần Tân đã tìm tới phòng Quý Vũ.
Anh gọi điện cho quản gia, xác nhận vị trí hiện tại của Quý Vũ.

Quản gia có hơi sợ hãi.

Việc Trần Tân để ý tới Quý Vũ, xét ở mọi mức độ khác nhau đều không phải chuyện tốt lành gì.

Thế nhưng, quản gia vẫn nói cho anh biết chỗ phòng của Quý Vũ mà không giấu diếm.
Lúc Trần Tân bước vào, Quý Vũ không có trong phòng.

Anh cẩn thận kiểm tra mọi đồ đạc trong phòng nhưng đáng tiếc là không phát hiện ra chút manh mối nào.
Nếu Quý Vũ thật sự là Phó Diễn thì chắc chắn có người đã giúp hắn khi rơi xuống biển.

Thuyền là của Tạ Tùy, nhân viên y tế đi theo cũng là người của Tạ Tùy.

Hiện trường vụ bắn súng có thể là dàn dựng, thi thể rớt xuống biển có thể là ngụy tạo.
Đến lúc cuối anh vẫn không dám nhìn thi thể của Phó Diễn.

Đáng nhẽ ra anh nên nhìn thật kỹ, không chừng lại là một màn “man thiên quá hải”.
(Man thiên quá hải: kế thứ nhất “giấu trời qua biển” trong 36 kế binh pháp Tôn Tử, nói đơn giản là ngụy trang qua mặt đối phương để ngấm ngầm hành động)
Vì sao Tạ Tùy lại giúp Phó Diễn? Ngay từ đầu anh đã lấy làm lạ.

Rốt cuộc Phó Diễn đã làm cách nào để móc nối được với Tạ Tùy?
Cánh cửa bị vặn mở, Quý Vũ mặc quần áo ngủ đi vào.

Mái tóc cậu ta ướt đẫm, có vẻ mới tắm xong.
Giây phút nhìn thấy Trần Tân, hàng lông mày của Quý Vũ nhíu chặt lại nhưng cậu ta không hề ngạc nhiên, như thể đã đoán được Trần Tân sẽ tới.
Cậu ta lạnh nhạt nhìn Trần Tân, thấy anh đứng dậy, chầm chậm lại gần mình.
Trần Tân cởi bỏ chiếc áo khoác trên người, để lộ bộ đồ ngủ bằng lụa bên trong.


Chất vải lụa làm nổi bật dáng người gầy trơ xương của anh, không thể nói là đẹp.
Thế nhưng Quý Vũ không tránh khỏi bị ánh bạc thu hút tầm mắt.
Trên cổ Trần Tân là một chiếc vòng kim loại màu bạc.
Trần Tân lại gần cậu ta, nắm lấy tay Quý Vũ, từ từ kéo tới cổ mình.
Quý Vũ không hề giãy dụa, để mặc Trần Tân lấy ngón cái của mình ấn vào vị trí mở khóa vân tay.
Không chút tiếng động, vòng kim loại chẳng hề có phản ứng gì.
Trần Tân sững sờ ngước mắt lên.

Giây phút này trông anh chẳng còn mạnh mẽ nữa.

Như thể gian nan leo lên khỏi vực thẳm nhưng rồi lại bị kẻ khác đẩy xuống một lần nữa.
Không còn chút hy vọng nào.
..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi