TÍCH TỤ


Trần Tân buông tay Quý Vũ ra.

Trông anh như người bị mắc kẹt trong cơn ác mộng, đang cố gắng muốn tỉnh giấc, thế nhưng giây phút mở mắt ra, anh lại phát hiện thế giới bên ngoài còn đáng sợ hơn.
“Vì sao?” Anh đờ đẫn hỏi Quý Vũ, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ai bình thường cũng có thể nhận ra Trần Tân đang ở trạng thái không ổn.

Quý Vũ im lặng nhìn chiếc vòng bạc kia: “Đây là cái gì?”
Trần Tân không trả lời.

Anh chỉ ngẩn người, nhìn chằm chằm tay Quý Vũ, sau cùng từ từ buông cậu ta ra.
“Cậu không phải cậu ấy.”
Trần Tân tự độc thoại.

Nói xong, anh vòng qua Quý Vũ, đi ra ngoài.

Thế nhưng, ngay giây phút vừa bước chân ra, Trần Tân như thể bị ngắt điện.

Trước mặt anh tối sầm, ngất lịm.
Suy cho cùng, cơ thể không thể chịu đựng thời gian dài mất ngủ nên đã dùng hình thức cưỡng chế hôn mê để khiến Trần Tân chìm vào giấc ngủ.

Nhưng rồi nó cũng chỉ khiến anh ngủ không tới nửa tiếng.


Giấc ngủ ngắn tới đáng thương ấy chẳng cách nào làm dịu bớt đau nhức cơ thể.

Khoảnh khắc anh mở mắt, huyệt thái dương đau như búa bổ.
Trần Tân mơ màng vươn tay về phía tủ đầu giường, thế nhưng lại chạm phải một cơ thể nóng ấm.
Quý Vũ đang cầm điện thoại ngồi bên giường.

Ánh sáng mờ mờ hắt lên mặt cậu ta, có chút u ám.
Cảm nhận được sự chuyển động của Trần Tân, cậu ta liếc mắt: “Tìm gì?”
Đầu Trần Tân đau dữ dội: “Thuốc giảm đau.”
Quý Vũ: “Chỗ tôi không có.

Anh…”
Anh nhận thấy Quý Vũ có lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Cậu ta lạnh lùng bảo: “Nghỉ ngơi khỏe rồi thì đi đi.”
Trần Tân bóp trán: “Tôi làm sao vậy?”
Quý Vũ: “Anh ngất xỉu.”
Trần Tân nhìn Quý Vũ có chút hoài nghi.

Đối phương bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của anh thì sắc mặt tối lại: “Anh cho rằng tôi làm anh bị ngất rồi giữ anh lại trong phòng? Tôi có ý đồ gì? Có ý đồ với hai trăm nghìn của anh?”
Lời châm chọc sắc bén khiến Trần Tân lặng người.

Nếu Quý Vũ không phải Phó Diễn thì người trước mặt quả rất khả nghi.

Nửa đêm đi lại trong biệt thự rồi tình cờ cứu được anh, có thân thủ không tầm thường cùng với khuôn mặt có thể đã qua cải trang.

Nếu không phải Phó Diễn thì có khả năng do kẻ khác phái tới.
Dạo gần đây anh đã quá lơ là, kẻ khác trà trộn vào nhà cũ cũng không có gì lạ.
Nhưng lạ lùng là dù Trần Tân biết rõ người trước mặt rất khả nghi nhưng anh lại không có sức lực để xử lý.

Hoặc cũng có thể do cậu thanh niên không chút khách sáo này thật sự rất mang hình bóng của Phó Diễn.
Trần Tân cụp mắt: “Xin lỗi, tôi rời đi đây.”
Có lẽ không ngờ được Trần Tân lại xin lỗi, Quý Vũ nuốt những lời còn lại xuống.

Cậu ta ngập ngừng hỏi: “Lúc ở trên tầng thượng, anh rốt cuộc định làm gì?”
Trần Tân mặc áo khoác vào, không trả lời.
Vừa bước được một bước thì cổ tay anh bị túm lại.

Anh quay đầu, nét mặt u ám của cậu trai phản chiếu lại trong đôi mắt anh: “Câu trả lời?”
“Cậu có phải hơi nhiều chuyện quá rồi không?” Trần Tân khẽ đáp.
Quý Vũ lạnh lùng nói: “Anh muốn chết?”
Chữ cuối cùng khiến đuôi lông mày của Quý Vũ giật nhẹ, như thể có một cảm xúc kỳ lạ nào đó đang trào dâng trên khuôn mặt này nhưng lại bị lớp cải trang che giấu kỹ lưỡng, không để lộ một chút nào.
“Vì sao?” Quý Vũ hỏi anh.
Trần Tân dường như cũng cảm thấy đây là một câu hỏi hay: “Tôi không biết.”
“Tôi không muốn chết,” Trần Tân rút tay khỏi bàn tay của Quỷ Vũ, “Chẳng qua…”
Quý Vũ nắm tay lại, giữ lấy đầu ngón tay của anh, tiếp tục kiên nhẫn truy hỏi, “Chẳng qua gì cơ?”
Có lẽ lòng bàn tay Quý Vũ quá nóng, làm ấm anh trong thoáng chốc.

Trần Tân ngẩn ngơ đáp: “Chẳng qua… không còn ai có thể cứu tôi nữa.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi