TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN NHÀ TƯỚNG QUÂN

Trong Vô Nhân Cốc, gió lạnh thấu xương, ánh nắng mặt trời được bao bọc bởi những đám mây đen khiến trời đất đột nhiên tối sầm lại. Tần Tu Thệ cưỡi ngựa đi lên phía trước, hắn cau mày, trong mắt chỉ có hình ảnh đệ đệ người đầy máu tươi đang nằm phía trước. Binh lính Bắc Tề mai phục ở hai bên chuẩn bị thời cơ để  vươn trường đao ra…  Đợi Tần Tu Thệ đến gần sẽ một phát chặt đứt vó trước của chiến mã!

“Hí…” Chiến mã thống khổ thét dài, Tần Tu Thệ nhảy lên! Một cước đá bay hai binh sĩ đè lên người Tần Tu Dật. Hắn nhìn thấy bộ dáng của Tần Tu Dật giống như vừa  vớt ra khỏi vũng máu thì không khỏi kinh hãi thất sắc: “A Dật! Tay đệ bị sao vậy?”

Đôi mắt Tần Tu Dật sắp chảy máu, khẽ hét lên: “Đại ca, đừng để ý đến đệ, đi mau! Báo cho phụ thân, có mai phục!”

Tần Tu Thệ đỡ hắn, nhìn lướt qua bốn phía rồi lập tức nói: “Ta dẫn đệ đi!”

Nhưng Tần Tu Dật đã không còn có bất kỳ khí lực nào nữa. Tần Tu Thệ nâng thân thể hắn lên, dưới sự hộ vệ của mười mấy thân binh mà lui lại. Lục vương tử âm ngoan cười cười: “Muốn trốn sao? Không dễ như vậy đâu! Bắn tên cho ta!”

Cung thủ đồng loạt dương cung bắn tên bay ra như mưa!

Thân binh vung kiếm ngăn cản, trong lúc nhất thời đánh đến hoa cả mắt, mấy thân vệ đều bị thương. Sắc mặt Lục vương tử u ám nhìn bọn họ, nếu hắn đã mai phục ở đây thì chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ mà tới, cho dù binh sĩ của Tần Tu Thệ ai ai cũng đều có thân thủ tốt thì cũng không thể nào bằng binh lính Bắc Tề thay phiên nhau ra trận.

“Tiếp tục tấn công cho ta! Không được dừng lại!” Lục vương tử quát lớn. Rất nhanh, mười mấy thân binh liền không còn bao nhiêu, Lục vương tử vẫn dùng sách lược cũ trước sau như một, bảo vệ cửa cốc không cho người thoát ra ngoài báo tin, tính toán chặn bọn họ rồi giết chết trong cốc. Tần Tu Thệ bảo vệ đệ đệ ở phía sau, cả người nhuộm đầy máu đến nỗi áo trên người cũng ướt đẫm máu, hắn giận dữ quát: “Nào! Tới đây!”

Mười mấy binh sĩ Bắc Tề vây quanh hắn nhưng lại bị sát ý của hắn làm cho khiếp sợ, không dám tiến lên.

“Phế vật!” Lục Hoàng tử đứng bên ngoài tức giận nói: “Lên cho ta!”

“A!” Thân binh cuối cùng bị người Bắc Tề đâm chết, tất cả binh lính Bắc Tề đều nhanh chóng trở về vị trí phòng ngự, vây quanh Tần Tu Dật và Tần Tu Thệ. Tần Tu Dật vô lực dựa vào vách đá, giọng nói run rẩy mà vô lực: “Đại ca mau đi đi! Để đệ lại! Làm ơn!”

Nếu bỏ lại mình thì dựa vào võ công của đại ca nhất định vẫn có cơ hội chạy thoát… Tần Tu Dật đã sớm ôm quyết tâm phải chết. Tần Tu Thệ vừa lo chuyện giết địch nhân phía trước vừa nói: “A Dật! Đừng nói những lời đó!”

Hắn trở tay đưa trường đao lên cản phá mũi tên rồi quay lại nói: “Ta là ca ca của đệ, sao có thể bỏ mặc đệ?”

Rồi vội vàng quay người lại, đẩy lùi địch nhân bên kia, hắn nói: “Đại ca không cho phép đệ buông tay bỏ mạng!”

Tần Tu Dật suy yếu đến cực điểm: “Đại ca… Huynh mau đi đi…”

Trước mắt Tần Tu Dật đã có chút mơ hồ, hắn cảm giác mình sắp không thể chống đỡ được nữa. Tần Tu Thệ nâng hắn lại: “A Dật, đệ phải kiên trì!”

Đột nhiên, một binh sĩ Bắc Tề tìm được khoảng trống, ra sức đâm vào ngực Tần Tu Thệ!

“A…” Tần Tu Thệ bị đao đâm trúng ngực!

Hắn trợn mắt há to miệng, oán hận nhìn địch nhân mặc dù là nỏ mạnh hết đà nhưng hắn vẫn ra sức bắn ra một mũi tên cuối cùng!

Sau đó, hắn từ từ ngã xuống, một tay chống đỡ…  Ngay cả Tần Tu Dật cũng ngã trên mặt đất. Hai huynh đệ chảy máu ròng ròng, ngã xuống cùng một chỗ, giống như huyết mạch thân tình không thể cắt đứt. Tần Tu Dật khóc rống lên tiếng: “Đại ca! Huynh hãy cố gắng một chút!”

Tần Tu Thệ cười: “A Dật… Đại ca, đại ca có thể không… Giúp ta chiếu cố tốt tẩu tẩu của đệ, cùng bọn nhỏ…”

Vêt máu trong lòng bàn tay loang lổ, tinh thần của hắn suy sụp buông xuôi, Tần Tu Dật hoàn toàn sụp đổ: “Đại ca!”



Nam nhân trên giường đột nhiên chấn động thình lình mở mắt ra. Hai mắt hắn đỏ bừng, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè lại, hô hấp vô cùng dồn dập. Đợi đến khi hắn nhìn thấy rõ tấm màn lụa màu trắng trên đỉnh đầu thì mới dần dần bình phục một chút. Trong mộng, Tần Tu Dật  lạnh thấu xương nhưng khi tỉnh lại thì phát hiện cả người mồ hôi đầm đìa. Hương thơm trong phòng ấm áp như mùa xuân, nhưng mỗi lần nằm mơ đều sẽ trở lại mùa đông trong Vô Nhân Cốc của ba năm trước. Ngày hôm đó, ca ca ngã xuống vũng máu thì tuyết rơi xuống. Hắn vô lực ngã trên mặt đất, kinh ngạc nhìn những bông tuyết rơi trên hài cốt huynh trưởng nhưng ngay cả khí lực giúp đại ca phủi ra cũng không có…

Vô số lần lập lại khiến hắn khắc cốt ghi tâm về những chi tiết đau đớn đó. Hắn ra sức giãy dụa nhưng phát hiện ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, có chút chói mắt. Hắn theo bản năng muốn giơ tay che mắt thì lại phát hiện tay trái bị ai đó cầm lấy. Hắn hơi nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc…

Ngôn Chi Tâm ngồi trên mặt đất, váy như hoa sen rủ xuống đầy đất. Nàng nằm ở bên giường ngủ say, tóc đen như thác nước chảy xuống. Bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng cho dù ngủ thiếp đi cũng nắm chặt tay trái Tần Tu Dật như chưa từng buông ra.

Ánh nắng xuân lưu luyến trên khuôn mặt trắng nõn ôn nhu yên tĩnh của nàng, lông mi của nàng như hai bàn chải nhỏ, trước mắt phản chiếu ra vòng cung nhàn nhạt. Nàng… Chẳng lẽ nàng canh giữ ở đây cả đêm sao? Trong lòng Tần Tu Dật nhất thời xúc động.

Thừa dịp nàng ngủ, hắn mới có thể nhìn nàng thật kỹ. Ba năm nay, hắn đã bỏ lỡ nàng quá nhiều, nàng vẫn đẹp như trước, mà chính mình… Sớm đã bị tàn tạ đến không nhìn nổi. Một cô nương tốt như vậy làm sao có thể để nàng cùng mình mạo hiểm đây? Hơn nữa  hắn đã là phế nhân cả đời này, không thể cho nàng hạnh phúc… Nhưng cho dù hắn có nghĩ rõ ràng hơn nữa, có quyết định kiên định hơn nữa thì cũng không chống lại được giờ khắc này. Hắn chậm rãi rút bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng. Da thịt của nàng nhẵn nhụi mềm mại hơn nữa lại vô cùng ấm áp, động tác của hắn nhẹ nhàng sợ đánh thức nàng. Tần Tu Dật thâm tình lại tham lam nhìn nàng, dường như qua giờ phút này thì cả đời hắn cũng sẽ không còn cơ hội ở chung với nàng nữa. Ngay khi hắn muốn quên đi thì đột nhiên tay hắn bị giữ chặt!

Ngôn Chi Tâm ngước mắt lên, vẻ mặt kinh hỉ: “Chàng tỉnh rồi sao?”

Đôi mắt nàng đẹp nhưng man mác buồn, khóe miệng lại cười đến cong cong. Tần Tu Dật đỏ mặt giống như bị người phát hiện ra bí mật lớn nên nhanh như chớp rút tay về. Ngôn Chi Tâm lại không buông tay: “Sao vậy, sờ mặt ta giờ lại không nhận nợ?”

Vẻ mặt nàng xinh đẹp nhìn hắn, hai người tựa như ái lữ bình thường. Tần Tu Dật lắp bắp nói: “Ta, ta muốn xem mặt nàng có lạnh hay không, có cần đắp chăn hay không…”

Ngôn Chi Tâm gật đầu, nói: “Xem ra chàng vẫn rất quan tâm đến ta.”

Tần Tu Dật nhất thời nghẹn lời liền không đáp nữa. Hắn giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng lại không có khí lực gì. Ngôn Chi Tâm đỡ hắn nhưng lại thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo: “Không phiền nàng động thủ.”

Dáng vẻ ôn nhu của hắn mới xuất hiện được một lát, giờ lại khôi phục bộ dáng cự tuyệt người ngoài cách xa ngàn dặm. Ngôn Chi Tâm không để ý mà mập mờ nói: “Nhưng tối hôm qua chính chàng đã cầu xin ta đừng đi, chàng quên rồi sao?”

Sắc mặt Tần Tu Dật cứng đờ: “Sao, làm sao có thể?”

Tần Tu Dật xấu hổ, chẳng lẽ ngày suy nghĩ đến nên đêm về có mộng là thật? Hắn tiếp tục căng thẳng. Tần Tu Dật không biết lời này là thật hay giả, cũng không dám tùy ý phản bác.

Ngôn Chi Tâm cười cười, không nói nữa. Trải qua chuyện của tối hôm qua, nàng chắc chắn trong lòng Tần Tu Dật có mình… Vì vậy, nàng quyết tâm ở lại với hắn. Tần Tu Dật cố hết sức ngồi dậy mới phát hiện mình không mặc y phục. Cánh tay bị mất của hắn cứ như vậy bại lộ ra bên ngoài, trong khoảng thời gian ngắn có chút bất an, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Nàng đi ra ngoài.”

Hắn thật sự không muốn để Ngôn Chi Tâm nhìn thấy bộ dáng chật vật, khó xử của mình như vậy. Trong lòng Ngôn Chi Tâm yên lặng không nói, như không có việc gì mà tìm y phục sạch sẽ, muốn giúp hắn mặc vào nhưng lại bị Tần Tu Dật cự tuyệt, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm.

“Đừng chạm vào ta!” hắn trốn về phía sau như một con thú bị thương, bướng bỉnh quay mặt đi. Ngôn Chi Tâm nhìn hắn một cái rồi nói: “Tối qua ta đã xem qua vì vậy bây giờ chàng muốn giấu thì cũng muộn rồi.”

Tần Tu Dật lộ vẻ xấu hổ nhưng vẫn cứng đờ đứng đó. Ngôn Chi Tâm lại mặc kệ mà thắt dây áo của hắn vào rồi lại đưa tay sờ trán hắn. Tần Tu Dật tiếp tục né tránh, không cho nàng chạm vào mình. Ngôn Chi Tâm khẽ thở dài ra tiếng nhưng lại đột nhiên vươn hai tay ra, một tay nâng mặt hắn lên, sau đó ấn trán mình lên, dán vào trán hắn…

“Nàng làm gì vậy?”

Tần Tu Dật bị sự thân mật bất thình lình này của nàng làm cho cả kinh nên nhất thời nín thở. Hai người dựa rất gần nhau, bốn mắt đối diện, Ngôn Chi Tâm cảm nhận được nhiệt độ của hắn thì ôn nhu cười: “Hạ sốt rồi, xem ra đã khỏi”

Tần Tu Dật ngơ ngác nhìn nàng nâng mặt lên, hắn nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, trong khoảng thời gian ngắn quên cả cự tuyệt. Ngôn Chi Tâm hài lòng buông hắn ra rồi lại sờ sờ mặt hắn nói: “Chàng khỏe rồi thì ta cũng yên tâm.”

Tần Tu Dật nhìn nàng tươi cười như hoa, đột nhiên có cảm giác như trở lại ba năm trước, vô cùng tốt đẹp nhưng lại không chân thật. Tần Tu Dật nhất thời sửng sốt rồi lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh như băng: “Vậy nàng có thể trở về rồi.”

Ngôn Chi Tâm mỉm cười: “Ai nói ta muốn trở về?”

Tần Tu Dật nhíu mày: “Nàng là một cô nương chưa thành hôn,  sao có thể ở lại chỗ ta? Còn thanh danh của nàng thì sao?”

Ngôn Chi Tâm liếc hắn một cái: “Thanh danh? Ta bây giờ còn cần quan tâm đến thứ đó sao?”

Tần Tu Dật bất đắc dĩ: “Chi Tâm, nàng đừng như vậy… Giữa chúng ta, đã kết thúc rồi.”

Ngôn Chi Tâm mỉm cười, nói: “Rắn nhà chàng không hiểu sao lại cắn ta, còn chưa tìm được hung thủ đã bỏ qua vậy chẳng phải ta chịu thiệt thòi sao?”

Tần Tu Dật bất lực nhìn nàng: “Nàng không cần mượn cớ dây dưa…”

Ngôn Chi Tâm đột nhiên kề sát vào mắt hắn, nhìn vào ánh mắt hắn mà nói: “A Dật, tối qua ta nhìn thấy chàng còn đeo ngọc bội ta tặng… Ta rất vui.”

Thân thể Tần Tu Dật cứng đờ, hắn vội vàng nói: “Vậy cũng không nói nên điều gì.. Chỉ là quên trả lại cho nàng mà thôi…”

Ngôn Chi Tâm hé miệng cười: “Một lần quên chính là ba năm? Vậy, sao hôm qua chàng lại liều mạng cứu ta?”

Sắc mặt Tần Tu Dật căng thẳng: “Cho dù không có hôn ước thì ta vẫn là bằng hữu của nàng… Chẳng nhẽ thấy chết không cứu sao?”

Ngôn Chi Tâm nhìn hắn lại không nói lời nào, Tần Tu Dật bị nhìn có chút chột dạ. Tần Tu Dật tiếp tục nói: “Ba năm trước là ta có lỗi với nàng. Bây giờ đã lâu như vậy, nàng cũng nên buông xuống… Sớm tìm một gia đình tốt để thành hôn và sống một cuộc sống tốt…!”

Ngôn Chi Tâm đột nhiên nhắm mắt lại, đôi môi giống như đóa hoa cũng tiến lại gần, ngăn chặn Tần Tu Dật đang cằn nhằn. Mắt phượng của hắn đột nhiên mở to, đưa tay muốn đẩy nàng ra nhưng lại bị nàng ôm lấy. Hắn sợ tránh thoát quá mạnh sẽ làm nàng đau, đôi môi của nàng mềm mại như vậy. Đầu hắn bị nàng ấn lên tường, không thể lùi lại được. Ngôn Chi Tâm chưa bao giờ chủ động như vậy. Nàng căng thẳng hôn hắn, mùi hương trên người nàng khẽ lướt qua khuôn mặt hắn, hai gò má kiều diễm cùng lông mi mảnh khảnh ở gần trước mắt.

Tần Tu Dật bị Ngôn Chi Tâm ôm chặt lấy nên không thể nhúc nhích. Hơi thở của nàng xâm nhập vào suy nghĩ của hắn, đôi môi thơm ngọt cạy đôi môi lạnh lẽo của nam nhân, khi thì mạnh dạn trêu chọc, khi thì trìu mến an ủi.

Nỗi nhớ đã lâu giống như thủy triều dâng tới nuốt chửng con người ta. Nàng hôn đến nỗi mọi thứ dường như đã trở lại ba năm trước. Tần Tu Dật giống như một tăng nhân khổ tu kinh niên nhưng hồng trần ôn nhu lại gợi lên ký ức chôn vùi trong đáy lòng nhiều năm, những ngọt ngào, đau lòng, tiếc nuối, bất ngờ, trăm loại tư vị dâng lên trong lòng làm cho người ta rơi vào một loại trầm luân.

Hắn kìm lòng không được liền nhắm mắt lại trở tay ôm lấy nàng. Ngôn Chi Tâm cúi đầu xuống, càng thêm thâm tình với hắn.

Ngôn Chi Tâm thấy hắn dần dần tiến vào cảnh đẹp ý vui thì khóe mắt khẽ cong lên nhưng đột nhiên dừng lại đẩy hắn ra. Sau đó, nàng hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn. Ánh mắt Tần Tu Dật mê ly nhìn nàng, đột nhiên ý thức được mình vừa rồi đã vượt qua giới hạn… Hắn xấu hổ tức giận giơ tay lên, hận không thể cho mình một bạt tai!

Ngôn Chi Tâm nắm lấy tay hắn, nói: “Còn dám làm tổn thương chính mình? Nếu chàng không nghe lời ta sẽ tiếp tục hôn chàng.”

Khóe mắt Tần Tu Dật ửng hồng, đôi môi mỏng có chút sưng lên, hắn giật mình nhìn Ngôn Chi Tâm rũ mắt nói: “Nàng tội gì phải như vậy…” Hắn nghiêng đầu chống lại thế công của nàng, nói: “Không có ta, nàng sẽ sống tốt hơn.”

Ngôn Chi Tâm buồn bã cười: “Không có chàng thì làm sao ta có thể ổn chứ?”

Tần Tu Dật nghe lời này lại nhìn thấy môi nàng khẽ mím, trong đôi mắt biết cười có nước mắt trong suốt. Tần Tu Dật trầm mặc không nói, cuối cùng không đành lòng nói tiếp. Hai người lâm vào lúng túng, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên mới phá vỡ bầu không khí này.

“Chi Tâm tỷ tỷ, Nhị ca có khá hơn không?”

Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn cùng nhau tiến vào đã nhìn thấy hai người này thâm tình nhìn nhau, nhất thời cảm giác bọn họ đến không đúng lúc. Tần Tu Dật ho nhẹ một tiếng: “Ta không sao…”

Tần Tu Viễn gật gật đầu, nói: “Nhị ca không có việc gì là tốt rồi, nhìn sắc mặt… Hồng nhuận không ít.”

Tần Tu Dật xấu hổ cười, nói: “Vất vả các đệ rồi.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chúng ta không vất vả, là Chi Tâm tỷ tỷ canh giữ huynh cả đêm.”

Tần Tu Dật hơi ngẩn ra, nói: “Đa tạ nàng.”

Ngôn Chi Tâm cũng thu hồi cảm xúc vừa rồi, nói: “Ta… Ta đi lấy nước và khăn sạch cho chàng.”

Tần Tu Dật hàm hồ không rõ “A” một tiếng, sắc mặt có chút đỏ. Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nhau, đêm qua… Chắc là đã xảy ra chuyện gì!

Tần Tu Viễn nói: “Nguyễn Nguyễn, nàng đi xem Chi Tâm như thế nào, bản thân tỷ ấy cũng trúng độc, để đại phu bắt mạch cho tỷ ấy.”

Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng đáp ứng rồi đi ra ngoài. Tần Tu Viễn đi đến bên giường ngủ, vén áo bào ngồi xuống, hắn trầm tĩnh nhìn Tần Tu Dật, nói: “Nhị ca.”

Sắc mặt Tần Tu Dật như thường, nói: “Sao vậy?”

Tần Tu Viễn nhìn hắn không chớp mắt “Nhị ca, có chuyện gì muốn nói với ta không?”

Sắc mặt Tần Tu Dật ngưng lại, nói: “Đệ nói như vậy là có ý gì?”

Tần Tu Viễn khẽ cười nói: “Nhị ca chẳng lẽ không biết ta có ý gì?”

Tần Tu Dật đạm nhiên nói: “Trước kia đệ chưa bao giờ quanh co lòng vòng.”

Tần Tu Viễn nói: “Trước kia Nhị ca có chuyện gì cũng sẽ không gạt đệ.”

Tần Tu Dật giật mình, nói: “Có chuyện nói thẳng ra đi.”

Tần Tu Viễn rót một tách trà chậm rãi nhấp một ngụm, nói: “Chuyện của Vương Nhiên, Nhị ca đã sớm biết rồi.”

Khoé miệng Tần Tu Dật khẽ căng thẳng, mặt không đổi sắc nói: “Vương Nhiên, từng ở dưới trướng ta, ta đối với người này có vài phần ấn tượng… Có chuyện gì đã xảy ra với hắn?”

Tần Tu Viễn nhìn hắn, nói: “Vương Nhiên xảy ra chuyện gì sao, không phải có người đến nhà tố cáo hắn sao?”

Thân thể Tần Tu Dật cứng đờ, hắn cũng không tiếp lời. Lúc Tần Tu Viễn đi Ích Châu đã phái người đi tìm Vương Nhiên cùng với đám sát thủ mà hắn nuôi dưỡng. Ai ngờ, lại phát hiện có người vào Đế Đô, Tần Trung phái người một đường dò hỏi, làm cho người ta kinh ngạc chính là người nọ tiến vào tửu trang của Nhị ca. Tần Tu Viễn nhìn Tần Tu Dật không nói lời nào, nói: “Chuyện cho tới bây giờ Nhị ca còn muốn gạt ta sao? Năm đó ở trên đại điện, Nhị ca nói người đưa tin vẫn không tìm được, mà phần thư dẫn các huynh vào Vô Nhân Cốc kia cũng không cánh mà bay… Tả tướng một mực khẳng định không có quan hệ với ông ta, lại vu cáo các huynh vì kiếm quân công mới tự tiện vào cốc, vì thế việc này không giải quyết được… Năm đó Nhị ca vô lực cãi lại mà tức giận từ quan, lúc ấy ta còn tưởng rằng là huynh nản lòng thoái chí, không nghĩ tới huynh đang âm thầm điều tra chứng cứ.”

Tần Tu Dật quyết không nhận, nói: “Không sai, nhân chứng và vật chứng đều không còn, cho nên muốn lật án thì càng khó khăn hơn. Đệ chớ có làm việc vô nghĩa.”

Tần Tu Viễn nói: “Vậy vì sao Nhị ca lại muốn làm chuyện vô nghĩa?”

Sắc mặt Tần Tu Dật đau đớn: “Cha và đại ca đều vì cứu ta mà chết, ta không thể để cho bọn họ chết không rõ ràng! Bọn họ một đời anh hùng lưu danh, cuối cùng lại rơi vào tội danh mạo hiểm tham công, hủy đi danh dự, ta nào có thể nhẫn nhịn?”

Tần Tu Viễn nói: “Họ không chỉ là cha và huynh trưởng của huynh mà còn là của đệ nữa! Đệ phải đi với huynh để đòi lại công lý cho họ!”

Sắc mặt Tần Tu Dật ngưng trọng, hắn trầm giọng nói: “A Viễn, bây giờ đệ là trụ cột trong nhà, tiền đồ rộng mở, năm nay lại cưới nữ nhi của trọng thần, tình cảm ân ái sâu đậm… Đệ có một tương lai tốt đẹp, nếu vì điều này mà chôn vùi tất cả thì thật không xứng đáng!”

Tần Tu Viễn đứng dậy, trịnh trọng nói: “Đệ không thể chôn vùi tất cả, chẳng lẽ Nhị ca có thể sao?”

Tần Tu Dật cười khổ nói: “Ta vốn là phế nhân… Không có gì quan trọng…”

Tần Tu Viễn nghiêm mặt nói. “Ai nói huynh là phế nhân? Trong lòng đệ, Nhị ca vĩnh viễn là anh hùng đỉnh thiên lập địa.”

Tần Tu Dật ngẩn ra, hắn thật sự không nghĩ tới, tam đệ tính tình luôn luôn lãnh đạm sẽ nói ra những lời như vậy. Chính Tần Tu Viễn cũng không nghĩ tới… Hắn luôn không giỏi ăn nói, cũng không biết thể hiện cảm xúc nhưng dường như từ khi ở bên Đường Nguyễn Nguyễn, hắn đã thay đổi rất nhiều. Sắc mặt Tần Tu Dật hơi ngưng lại, nói: “A Viễn, ta biết đệ có ý tốt. Nhưng đệ đã bao giờ tự hỏi kết quả cuối cùng sẽ đạt được là gì không?”

Tần Tu Viễn không cần suy nghĩ nói: “Đệ muốn đòi lại một công đạo.”

Tần Tu Dật hỏi: “Tìm ai để đòi công đạo? Hoàng thượng sao?”

Tần Tu Viễn ngưng thần không nói. Tần Tu Dật thấp giọng hỏi: “Lỡ như cái bẫy này… Là Hoàng thượng ngầm đồng ý thì sao?”

Hắn vừa nói ra ý này, Tần Tu Viễn nghe mà sắc mặt hơi trầm xuống. Tần Tu Dật tiếp tục nói: “Nếu thật sự là như vậy, chúng ta hãy giả điếc giả câm, nén giận, còn có thể duy trì bình an của phủ Trấn Quốc tướng quân. Nếu bị Hoàng thượng biết chúng ta đang điều tra việc này thì đó chính là đụng phải nghịch ý của hắn, đến lúc đó, đừng nói là công đạo mà chỉ sợ ngay cả  tính mạng trên dưới cả nhà đều không giữ được! Nhưng nếu năm đó Hoàng thượng cũng bị che mắt… Nếu hắn niệm tình cũ với cha thì chúng ta sẽ có cơ hội lật lại vụ án.”

Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Nhị ca.”

Tần Tu Viễn ngước mắt nhìn hắn, nói: “Ta thường xuyên nghĩ, Tần gia chúng ta được xưng là Trung Dũng thế gia… Chúng ta là trung thành với ai?”

Dừng một chút, hắn tiếp tục: “Ta sẽ không trung thành với ai đó nhưng ta sẵn sàng trung thành với Đại Minh. Nếu năm đó Hoàng thượng cũng bị lừa gạt thì đợi một ngày nào đó hắn biết chân tướng, nguyện ý chiêu cáo thiên hạ, vì phụ thân và huynh trưởng minh oan thì tất nhiên ta sẽ toàn lực phụ tá, tuyệt không có hai lòng! Nhưng nếu hắn tham dự chuyện năm đó, hoặc là ngại mặt mũi không muốn ra mặt vậy thì không cần phải ngu trung tiếp. Năm đó phụ thân dẫn quân Tần gia trợ giúp hắn lên ngôi, nếu hắn mất nhân tính thì ta cũng có thể giúp người khác!”

Tần Tu Dật sửng sốt, nếu bị người khác nghe được lời này chỉ sợ lập tức sẽ bị trị một tội khi quân!

Nhưng lại làm cho hắn có chút nhiệt huyết sôi trào. Tần Tu Dật thật không ngờ, vì cái chết của phụ thân và huynh trưởng mà Tam đệ có quyết tâm như vậy. Thực tế trong ba năm qua, hắn đã âm thầm hỏi thăm nhưng cũng vào ngõ cụt, vả lại hắn đã thoát ly triều đình nên rất nhiều tin tức cũng không thể biết, điều tra những người liên quan cũng phải cố hết sức. Nhưng nếu thật sự cùng Tam đệ liên thủ thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Tần Tu Dật cười một chút, nói: “A Viễn, đệ quả thật đã trưởng thành rồi.” Dứt lời, hắn vươn tay trái ra. Tần Tu Viễn tiến lên phía trước, nắm chặt lấy tay hắn, hai huynh đệ nhìn nhau cười, ba năm xa cách và uất ức, trong nháy mắt liền tan thành mây khói.

…..

Tần lão phu nhân lo lắng cả một đêm, mấy lần sai người đến hỏi cũng không có tin tức rõ ràng. Nghe nói Tần Tu Dật đã tỉnh lại liền vội vàng chạy tới. Tần lão phu nhân nước mắt lưng tròng ngồi ở trước giường Tần Tu Dật, nói: “A Dật, con thật sự đã dọa chết mẫu thân!” Bà nói xong lại nức nở: “Bây giờ mẫu thân chỉ có con và A Viễn, nếu con xảy ra chuyện gì thì ta phải làm sao đây?”

Ngôn Chi Tâm ở một bên nghe vậy, trong lòng cũng không có tư vị gì, nàng đi lên phía trước, cúi người nói: “Lão phu nhân, đều là Chi Tâm không tốt… Nếu không phải vì cứu con thì A Dật cũng sẽ không trúng độc…”

Tần Tu Dật vội vàng nói: “Mẫu thân, trong phủ có rắn, chuyện này không liên quan đến Chi Tâm.” Tần lão phu nhân lau nước mắt, một tay nâng Chi Tâm lên, nói: “Hài tử, ta không trách con… Chỉ là có chút đau lòng cho  A Dật mà thôi.”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy tâm tình Tần lão phu nhân hơi thu liễm một chút, liền nói: “Nhị ca tỉnh lại là tốt rồi, mẫu thân đừng quá lo lắng! Con vừa mới cùng Chi Tâm tỷ tỷ nấu chút cháo. Trải qua một đêm, chắc hẳn tất cả mọi người đều đói bụng, Minh Sương, Minh Tuyết, các ngươi đi múc mấy chén tới đây.”

Cháo này còn được gọi là cháo Bát Bảo, giàu dinh dưỡng, rất thích hợp cho bệnh nhân. Tần Tu Dật nghe vậy thì đi tới trước bàn cùng mọi người dùng cháo. Ngôn Chi Tâm tiến lên đỡ lấy hắn, nói: “Đại phu nói chàng còn chưa thể xuống giường, chàng cứ dựa vào đây để ta đút cho chàng.”

Cả phòng nghe xong, đều kinh ngạc hướng về phía hai người bọn họ… Mặt Tần Tu Dật nóng lên, nói: “Không, không cần, ta tự mình ăn.”

Ngôn Chi Tâm để ý ánh mắt người khác, thấp giọng nói: “Chàng lại không nghe lời?”

Lời này giống như một câu chú khiến cho lỗ tai Tần Tu Dật nhất thời đỏ lên, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy, làm phiền nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghẹn họng nhìn bọn họ, trong lòng đối với Ngôn Chi Tâm dâng lên một cỗ kính trọng: Chi Tâm tỷ tỷ quả nhiên ngự phu hữu thuật!

Tần lão phu nhân thấy thế lại có chút hài lòng, thấy Minh Sương bưng cháo bát cháo đến, liền nói: “Đưa đi cho Chi Tâm trước. ”

Ngôn Chi Tâm tiếp nhận cháo, bên trong có gạo nếp, đậu đỏ, đậu ve, quế viên, táo đỏ và hơn mười loại nguyên liệu khác, múc một thìa lên, phong phú đến cực điểm. Ngôn Chi Tâm nhẹ nhàng thổi, đưa đến bên miệng Tần Tu Dật rồi ôn nhu nói: “Thử xem có nóng hay không.”

Tần Tu Dật nghe lời há miệng, uống một thìa cháo Bát Bảo, cháo vào miệng là cảm giác mềm mại, đậu đỏ cùng gạo nếp hòa làm một, còn bọc đường phèn thanh mát, nhuận mà không dính, ngọt mà không ngấy, vô cùng ngon miệng. Ngôn Chi Tâm nhướng mày hỏi: “Thế nào?”

Tần Tu Dật thấp giọng nói: “Rất tuyệt.”

Cũng không biết nói là cháo, hay là người. Ngôn Chi Tâm cười, tiếp tục múc cháo cho hắn ăn…Đường Nguyễn Nguyễn hứng thú nhìn hai người bọn họ, Tần Tu Viễn lại yên lặng đi qua, nhẹ nhàng nắm tay nàng dưới ống tay áo rộng thùng thình, thấp giọng nói: “Ta cũng muốn nàng đút cho ta ăn…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi