TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN NHÀ TƯỚNG QUÂN

Giọng nói của hắn nhỏ đến nỗi chỉ có mình nàng nghe thấy. Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức mím môi cười: “Chàng nghĩ thật hay.”

Tần lão phu nhân thấy hai người này vừa nói vừa cười thì cũng vui mừng theo….

Mặt trời ấm áp xua tan cái lạnh của mùa xuân khiến cho tất cả muôn loài đều tranh nhau khoe sắc, vô cùng náo nhiệt. Gần đây, trong sân của Phi Hiên Các được bày thêm một bộ bàn ghế mới. Sau đó, nơi này trở thành nơi tụ tập náo nhiệt nhất của Phủ Trấn Quốc Tướng quân. Thân thể Tần Tu Dật đã hoàn toàn khôi phục, vì thế hôm nay hắn tới chơi cờ cùng Tần Tu Viễn. Trong căn bếp nhỏ bên cạnh sân có hai cô nương đang thảo luận về Xuân Nhật Yến. “Chi Tâm tỷ tỷ, yến hội mùa xuân năm trước các nhà làm gì vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ mấy ngày, cũng không nghĩ ra phải làm gì cho hợp lý. Ngôn Chi Tâm nói: “Cái này… Mỗi nhà đều có thế mạnh, nhưng thường sẽ có một vài món ăn nhất định.”

Đường Nguyễn Nguyễn tò mò hỏi: “Không phải nói Xuân Nhật Yến phải mời rất nhiều người đến sao? Tại sao chỉ có một vài món ăn?”

Ngôn Chi Tâm cười nói: “Mỗi năm những người tham gia thi đấu đều là một số đại quan quý nhân, hoàng thân quốc thích, người thực sự biết làm món ăn thì rất ít, rất nhiều người vì dự thi mà phải khổ luyện một thời gian dài nhưng cũng chỉ có thể nắm giữ mấy món ăn.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghi ngờ: “Nói như vậy thì không phải là có thể dễ dàng để vươn lên dẫn đầu sao?”

Ngôn Chi Tâm nói: “Vậy cũng chưa chắc, bởi vì sư phụ của những người dự thi kia đều là ngự trù nổi tiếng, bọn họ chỉ cần học được mấy món ăn đặc trưng của ngự trù nổi tiếng thì cũng đủ ứng chiến rồi.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, hỏi: “Vậy món ăn nào được ưa chuộng nhất?”

Ngôn Chi Tâm nói: “Cái này cũng không thể nói chính xác… Chẳng qua ở Đế Đô luôn luôn lấy phong cách tinh xảo làm chủ.”

Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ nói: “Tinh xảo… ”

Nàng nhìn vào con tôm sống trong bếp nhỏ đột nhiên nhớ lại một điều. Người dân vùng Lĩnh Nam có một phong tục ăn uống được gọi là “trà sáng”. Mặc dù có một từ “trà”, nhưng không chỉ là uống trà mà điểm tâm để dùng với trà mới là quan trọng nhất.

Dân gian thường gọi “trà sáng” là “một hoặc hai món”, có nghĩa là trà phải ăn với một món ăn nhẹ. Rất nhiều gia đình ở Lĩnh Nam vào buổi sáng thường ngồi quanh một bàn, uống trà nói chuyện phiếm, thưởng thức điểm tâm, tụ tập với nhau. Mỗi món điểm tâm cũng không nhiều, trong một đĩa có thể cũng chỉ có ba đến bốn món, tinh xảo mà lại mỹ vị, làm cho người ta ăn thế nào cũng không đủ. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chi Tâm tỷ tỷ, trong Xuân Nhật Yến, muội muốn làm ‘Trà sáng’!”

Ngôn Chi Tâm sửng sốt, nói: “Trà sáng? Là một loại trà sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không phải, nó là một sự kết hợp giữa trà với điểm tâm, vô cùng phong phú.” Nàng nhấc một con tôm sống lên, nói: “Trong trà buổi sáng, một trong những món ăn nhẹ nổi tiếng nhất là “há cảo” muội sẽ làm nó cho bữa sáng ngày hôm nay!”

Ngôn Chi Tâm vừa nghe, nhất thời hứng thú, nói: “Tỷ đến giúp muội!”

Đường Nguyễn Nguyễn làm mẫu một cái rồi, nói: “Tỷ xem, trước tiên vặn một cái rồi nhổ đầu tôm ra, sau đó ruột tôm cũng sẽ đi ra theo… Ruột tôm này tốt nhất là không ăn.”

Ngôn Chi Tâm nghiêm túc nhìn, sau đó nàng học theo dáng vẻ của Đường Nguyễn Nguyễn, cầm một con tôm lên nhưng còn chưa kịp xử lý đã thấy con tôm trơn trượt kia đột nhiên vặn vẹo cọ cọ tay nàng một cái, nàng kinh hãi ném con tôm ra ngoài: “A!”

Tần Tu Dật ở trong viện vừa nghe tiếng liền chạy vào: “Sao vậy?”

Sắc mặt Ngôn Chi Tâm hơi đỏ, nói: “Không, không có gì đâu…”

Tần Tu Dật cảm thấy có chút cổ quái, nói: “Vậy nàng vừa mới hét cái gì…”

Ngôn Chi Tâm căng thẳng: “Ta không hét.”

Tần Tu Viễn đi vào sau, nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn lại thấy nàng nghẹn cười mà trên mặt đất bên cạnh Ngôn Chi Tâm lại có một con tôm lẻ loi, liền nói: “Tỷ đừng nói… Tỷ sợ tôm, đúng không?”

Sắc mặt Ngôn Chi Tâm càng đỏ, nói: “Ta… Ta không sợ! Ta chỉ… Không muốn sát sinh.”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Vậy tỷ tỷ đi nghỉ ngơi đi, muội tự mình làm.”

Ngôn Chi Tâm lại nói: “Nhưng nhiều tôm như vậy, một mình muội phải làm rất lâu nếu không thì gọi Minh Sương đến hỗ trợ?”

Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Ta đến giúp nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn lại có chút bất ngờ, cười lên làm xuất hiện lúm đồng tiền: “Được.”

Ngôn Chi Tâm thấy vậy cũng tự giác ra khỏi phòng bếp nhỏ, cùng Tần Tu Dật chơi cờ. Tần Tu Viễn rửa sạch tay hỏi: “Cần ta làm gì đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Chàng có biết nhổ đầu tôm không?”

Tần Tu Viễn nhíu mày, nói: “Ta chỉ chém qua đầu địch nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn: “…”

Trong khoảnh khắc im lặng, nàng nói: “Bỏ đi, chàng chỉ cần đứng một bên nhìn là được.”

Dứt lời, nàng nhanh chóng xử lý xong một đĩa tôm, tôm đều được làm sạch, bỏ vào bát, vỏ tôm chất đống ở một cái bát khác. Tần Tu Viễn hỏi: “Vì sao vỏ tôm này còn phải giữ lại?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Bên trong vỏ tôm rất giàu protein, ý chính là ăn vào có thể bồi bổ thân thể… Hơn nữa xay ra rất thơm, còn có thể sử dụng để nâng cao hương vị.”

Tần Tu Viễn nghe xong cũng cảm thấy có chút thần kỳ, hắn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đổ một ít dầu vào chảo, sau khi đun nóng lên liền đổ vỏ tôm vào. Chiên được một lát đã có một mùi dầu vừa tươi vừa thơm truyền ra, vỏ tôm cũng dần chuyển màu sang vàng. Đường Nguyễn Nguyễn một tay đổ dầu ra, để ráo nước vỏ tôm. Dầu tôm lọc qua khay có vẻ trong suốt mềm mịn, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáy. Tần Tu Viễn ngửi mùi: Quả nhiên rất thơm!

Sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn lấy tôm trong bát ra, cắt thành miếng rồi cho vào một cái bát lớn, thêm cà rốt băm nhỏ, hạt tiêu trắng, muối, đường trắng, tinh bột… rồi dùng đũa bắt đầu khuấy. Tần Tu Viễn đứng ở một bên, hứng thú nhìn nàng. Đường Nguyễn Nguyễn thấy đũa khuấy không tiện liền dứt khoát đổi thành dùng tay khuấy. Nàng dùng mười đầu ngón tay bóp nhân bánh nghiền nát mềm mại, bóp tới bóp lui.

Vẻ mặt của nàng chuyên chú lại vô cùng xinh đẹp, Tần Tu Viễn nhìn cũng thấy thích thú. Thấy nhân bánh đã gần được, Đường Nguyễn Nguyễn liền thêm hai thìa dầu tôm vào, dầu tôm là một bước quan trọng, có thể gợi lên mùi tươi ngon. “Nhân bánh đã thành công rồi, bây giờ chúng ta làm vỏ sủi cảo.”

Tần Tu Viễn sửng sốt: “Nàng làm há cảo sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Thiếp đang làm há cảo.”

Dứt lời, nàng liền đổ tinh bột năng trong suốt và muối vào trong bát, sau đó lấy một chén nước sôi, từ từ rưới vào, nguyên bản là một núi bột trắng, lúc này bị nước nhanh chóng làm tản ra bốn phía, mà bột hoà với nước, ức chế lẫn nhau, khá thú vị. Đường Nguyễn Nguyễn nhân lúc còn nóng vội vàng khuấy chúng lên. Không giống như bột mì, loại bột này không dính tay nên chỉ trong chốc lát sau, bát bột này đã trở thành một khối bột mịn màng mềm mại, nàng hài lòng vỗ vỗ bát bột lớn, mềm mại và dẻo dai. “Chàng thấy đấy, đây là vỏ của há cảo.”

Tần Tu Viễn nói: “Ta chỉ nghe nói qua hoành thánh nhưng chưa từng nghe qua há cảo.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười giống như dỗ dành đứa bé nói: “Lúc hấp xong, chàng sẽ là người đầu tiên được nếm thử.”

Nàng cười mặt như hoa đào rộ lên sáng sủa. Tần Tu Viễn càng nhìn càng thích. Ngay sau đó, nàng cắt đống bột lớn này thành từng miếng bột nhỏ. Rồi nhào một miếng bột nhỏ thành một quả cầu tròn, sau đó đặt lên bàn cán phẳng ra, hai tay chồng lên nhau ra sức ép!

Quả cầu trở thành một miếng bột phẳng dẹt. Tần Tu Viễn nhìn thấy nàng đè bánh vất vả liền vòng ra sau lưng nàng, nói: “Nàng nặn bột, ta giúp nàng cán phẳng.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười trả lời: “Chàng đừng cán quá dẹt…” Ai ngờ hắn ở quá gần, nàng còn chưa dứt lời, môi son khẽ chạm lên má hắn… Như chuồn chuồn lướt qua mặt nước hôn lên má hắn, bất ngờ không kịp đề phòng. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, vội vàng quay mặt, nói: “Chàng! Sao chàng lại ở gần như vậy… Dọa, dọa chết thiếp…”

Tần Tu Viễn hơi sửng sốt, hắn cũng không nghĩ tới nàng lại đột nhiên quay đầu lại. Tần Tu Viễn chiếm được tiện nghi nên khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Tiền công đã trả rồi thì tất nhiên ta phải cán bột thật tốt.”

Tai Đường Nguyễn Nguyễn nóng lên, nàng im lặng vùi đầu nặn bột. Tần Tu Viễn ở phía sau nàng, cố ý mà lại vô tình vòng quanh nàng. Nàng nặn một cục bột, hắn liền đặt lên ván cán phẳng, một chưởng đã đè lớp vỏ vừa phẳng vừa tròn. Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thán, những người đã từng tập võ này nếu thật sự chuyển nghề làm đầu bếp thì cơ bản sức đều tốt hơn người thường rất nhiều.

Tẩu tẩu như vậy, Tần Tu Viễn cũng vậy. Hai người hợp tác nên rất nhanh tất cả vỏ bánh đều cán xong. Từng chiếc bánh tròn trắng nõn mềm mại được bày trên bàn, giống như hoa lê trắng ngoài cửa sổ, khiến người ta yêu thích. Đường Nguyễn Nguyễn cầm lấy một tấm vỏ mỏng, sau đó dùng thìa múc một chút nhân tôm vào rồi lập tức xoay vòng, bọc nhân tôm vào trong, gấp nếp kín miệng. Tần Tu Viễn tuy rằng ép vỏ xong nhưng vẫn đứng ở phía sau nàng. Đường Nguyễn Nguyễn luôn cảm thấy hô hấp của Tần Tu Viễn đang bồi hồi ở sau gáy mình, như có như không gây ra một trận ngứa ngáy, làm hại nàng làm sủi cảo cũng có chút không lòng yên. Nàng nói: “Chàng, chàng đi ra ngoài chơi cờ đi, không cần phải làm cùng thiếp.”

Tần Tu Viễn cũng không đáp lời chỉ thấp giọng hỏi: “Còn bao lâu nữa mới xong?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Sẽ sớm thôi! Chưa đầy một khắc.”

Nàng thầm nghĩ, hắn không có ở đây làm phiền mình sẽ có thể làm nhanh hơn. Ai ngờ Tần Tu Viễn không những không đi ra, hai tay còn từ sau lưng vòng quanh eo nàng, vòng eo nàng vô cùng mảnh khảnh, hắn dễ dàng khống chế nàng vào trong lòng. Cảm giác ấm áp ập đến làm cho tim Đường Nguyễn Nguyễn đập nhanh hơn. Tần Tu Viễn vùi đầu vào cổ nàng, nói: “Nhưng ta nhìn đồ ăn nàng làm nên có chút đói bụng.”

Đường Nguyễn Nguyễn ngây ngốc hỏi: “Buổi trưa chàng chưa ăn no sao?”

Giọng của Tần Tu Viễn vừa mềm vừa nặng vang lên bên tai: “Ai bảo đồ ăn nàng làm thơm như vậy.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sau đó sắc mặt đỏ lên, há cảo trong tay thiếu chút nữa rớt xuống. Mặt nàng giống như một quả táo chín làm cho người ta chỉ hận không thể cắn một miếng. Thật vất vả mới gói há cảo xong, nàng liền đỏ mặt đẩy hắn ra, nói: “Chàng ra ngoài chờ!”

Tần Tu Viễn nhìn nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ cười cười, bị nàng đẩy ra ngoài. Ra khỏi cửa phòng bếp nhỏ, hắn thoáng nhìn thấy Tần Tu Dật và Ngôn Chi Tâm đang đánh cờ. Hiếm hoi lắm mới thấy cả hai đều cười vui vẻ như vậy. Vẻ mặt Ngôn Chi Tâm thẳng thắn vui mừng, Tần Tu Viễn lại cười khổ. Đến gần nhìn thì thấy quân trắng của Tần Tu Dật đã bị ăn đến không còn bao nhiêu, quân đen của Ngôn Chi Tâm đại sát bốn phương. Tần Tu Viễn nói: “Không nghĩ tới Chi Tâm lại có thể thắng Nhị ca nhiều như vậy?”

Ngôn Chi Tâm mỉm cười, nói: “Đó là điều đương nhiên.”

Sau đó ngón tay thon dài nắm lấy một quân đen, vững vàng đặt xuống. Tần Tu Dật hỏi: “Nàng đã chắc chắn chưa? Không thay đổi?”

Ngôn Chi Tâm bình tĩnh nói: “Không thay đổi nữa.”

Tần Tu Dật yên lặng bày một quân trắng lên bàn cờ, quân đen vốn chiếm ưu thế rõ rệt lại thoáng cái lại bị kiềm chế. “A!” Ngôn Chi Tâm nhỏ miệng kinh hô, nói: “Sao chàng lại có thể đặt ở đó?”

Tần Tu Dật dở khóc dở cười: “Vậy ta nên đặt ở đâu?”

Ngôn Chi Tâm thầm nghĩ: “Đương nhiên là đặt ở góc này.”

Tần Tu Dật bất đắc dĩ nên chỉ có thể nhặt quân cờ kia lên, đặt ở nơi không liên quan. Trong lòng Ngôn Chi Tâm vô cùng hài lòng, ngoài miệng lại nói: “Lần sau phải chú ý!”

Tần Tu Viễn nhìn họ mà giật giật khoé miệng, rốt cuộc hắn cũng biết, Ngôn Chi Tâm tiến bộ không phải là kỳ nghệ mà là da mặt. Mới qua không quá hai ngày… Cũng không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì nhưng hiện giờ ít nhất đã có thể giống như bằng hữu mà ở chung, cũng là một chuyện tốt. Tần Tu Viễn đang suy nghĩ, liền nghe thấy giọng nói của Đường Nguyễn Nguyễn truyền đến: “Sủi cảo tôm được rồi!”

Ngôn Chi Tâm vừa nghe, cười đến mặt mày cong cong, nói: “Ăn há cảo thôi! Trận này coi như ta đã thắng! Nhường chàng…”

Tần Tu Viễn bất đắc dĩ cười, nói: “Ngôn tiểu thư kỳ nghệ cao siêu.”

Đường Nguyễn Nguyễn mang hai đĩa há cảo đặt lên bàn, nói: “Nếm thử đi!”

Dứt lời, miếng đầu tiên nàng liền gắp cho Tần Tu Viễn, tinh nghịch cười với hắn. Tần Tu Viễn sửng sốt, vừa nãy nàng nói miếng đầu tiên cho mình… Hắn không nghĩ rằng nàng còn nhớ. Ngôn Chi Tâm cũng gắp một cái cho Tần Tu Dật, Tần Tu Dật thản nhiên nói: “Đa tạ.”

Bàn tay trái của hắn đã học cách sử dụng đũa từ lâu vì vậy có thể cùng nhau ăn. Tần Tu Viễn gắp há cảo, dưới ánh mặt trời, vỏ sủi cảo thoạt nhìn có chút trong suốt giống như thủy tinh đẹp đẽ mê người. Hắn khẽ cắn một miếng, lớp vỏ ngoài mềm mại ngọt ngào, tôm cũng vô cùng tươi ngon quanh quẩn trong miệng, thật lâu không tan. Hắn hài lòng nheo mắt phượng lại, nói: “Ngon lắm.”

Đường Nguyễn Nguyễn vui vẻ cười, nói: “Bánh há cảo thiếp làm đã cho nguyên liệu đầy đủ hơn, cho nên khi ăn cũng ngon hơn.”

Tần Tu Dật cũng ăn một cái há cảo, nói: “Mềm dai nhưng không dính răng, rất ngon.”

Ngôn Chi Tâm nghe xong, nói: “Chàng thích như vậy sao? Vậy lần sau ta học Nguyễn Nguyễn rồi đến làm cho chàng ăn được không?”

Tần Tu Dật hơi ngẩn ra, nói: “Không cần.”

Ngôn Chi Tâm không khỏi có chút mất mát, gần đây nàng chạy tới phủ Trấn Quốc tướng quân rất chăm chỉ, chính là hy vọng cùng Tần Tu Dật tìm lại cảm giác năm đó, nhưng hắn lại lúc lạnh khi nóng, ngay cả nàng cũng có chút lo được lo mất. Tần Tu Dật thấy nàng rầu rĩ không vui, có chút không đành lòng, nói: “Sủi cảo tôm quá khó làm… Lần trước, lần trước món điểm tâm kia cũng ngon.”

Ngôn Chi Tâm nghe tiếng ngẩng đầu, nói: “Chàng nói là bánh mochi đậu đỏ matcha?”

Tần Tu Dật hơi hơi gật đầu. Ngôn Chi Tâm lập tức mỉm cười, nói: “Cái kia ta học được để lần sau ta làm cho chàng ăn.”

Ngôn Chi Tâm vô cùng vui vẻ, dường như chuyện lang quân nguyện ý ăn thức ăn nàng nấu, chính là nguyện ý cùng nàng ở bên nhau. Tần Tu Viễn nói: “Bánh há cảo tươi ngon, chỉ sợ chỉ có ở Đế Đô hoặc phương Nam mới có thể ăn được. Lúc chúng ta ở biên giới Bắc Cương, đều không có tôm.”

Đường Nguyễn Nguyễn tò mò hỏi: “Vậy khi ở Bắc Cương, chàng ăn gì?”

Tần Tu Viễn nói: “Nếu không phải thời chiến thì các tướng sĩ bình thường đều là cháo loãng, cơm, thêm một ít thịt khô, cũng không có quá nhiều loại để chọn.”

Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Những người đứng trong doanh trại thì chỉ cần có thể nấu chín thức ăn thì căn bản không cần nói đến khẩu vị tốt hay xấu, hơn nữa đều dùng một ít nguyên liệu nấu ăn dễ bảo quản, thuận tiện vận chuyển, nguyên liệu tươi ngon rất hiếm, ví dụ như rau củ quả, trái cây, đều rất khó có được.”

Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: “Vậy nếu còn thời chiến thì sao, mọi người sẽ ăn gì?”

Tần Tu Viễn nói: “Một trận chiến có đôi khi đánh xong phải mười mấy canh giờ không ngừng chém giết, căn bản không có thời gian dùng cơm.” Dừng một chút, hắn nói thêm: “Tốt nhất là mang theo một số thực phẩm khô, lương khô và các đồ ăn đại loại là như vậy.”

Tần Tu Dật cũng nói: “Không sai, có đôi khi lương khô dự trữ không đủ, cũng chỉ có thể phân chia mà ăn, một miếng lương khô thì uống một ngụm nước, chống đỡ cơn đói.”

Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rõ, nói: “Thật sự là không dễ dàng, một chút đồ ăn ngon cũng không có.” Nàng nhìn Tần Tu Viễn, nói: “Lần sau chàng đi Bắc Cương, thiếp chuẩn bị cho chàng chút đồ ăn ngon mang theo!”

Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Ta mà mang theo một hộp thức ăn đến Bắc Cương, chẳng phải là làm người khác ghen tỵ chết sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng cười: “Tốt nhất là quốc thái dân an, không cần đi Bắc Cương…”

Trong lòng nàng đương nhiên hy vọng hắn mãi ở bên cạnh mình. Ngôn Chi Tâm lại nói: “Đôi phu thê này, đừng tán tỉnh nhau nữa được không? Hãy nghĩ về Xuân Nhật Yến và Mỹ Thực Lệnh để xem sẽ chuẩn bị những gì!”

Nàng ăn mấy cái há cảo nên bụng cũng đã khá no rồi, nhưng vẫn không nỡ buông đũa xuống. Tần Tu Dật cũng hỏi: “Đúng rồi, ba người khách mời, đệ muội đã chọn xong chưa?”

Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, nói: “Muội cảm thấy Minh Sương là một lựa chọn khá tốt.”

Ưu điểm của Minh Sương là khi nàng ăn nàng có thể ăn liên tục và nhìn rất ngon miệng… Quả thực là một nơi có thể gửi hy vọng, vô cùng có sức hấp dẫn. Tần Tu Viễn cũng từng thấy qua bộ dáng Minh Sương ăn đồ ăn, không khỏi có chút buồn cười, nói: “Ta cảm thấy Minh Sương rất thích hợp, vậy hai người còn lại thì sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Thiếp vẫn chưa nghĩ ra… Dường như không có nhiều người để chọn.”

Tần Tu Viễn nói: “Ta có một người.”

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Ai?”

Tần Tu Viễn cười giảo hoạt: “Thanh Hiên.”

Tần Tu Dật nghe xong thì lông mày dài nhướng lên: “Rất hợp!”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút kỳ quái, hỏi: “Vì sao lại là Thanh Hiên?”

Tần Tu Dật nói: “Thanh Hiên học ở Thái Học cho nên quen biết rất nhiều con cháu thế gia, đến lúc đó phần lớn bọn họ sẽ theo phụ mẫu thân đến tham gia Mỹ Thực Lệnh, Thanh Hiên cũng có thể đưa bọn họ đến quầy hàng của chúng ta…”

Đường Nguyễn Nguyễn bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy!”

Đã lâu ròi nàng không thấy Thanh Hiên, chờ hắn trở về phải nói với hắn mới đúng. Ngôn Chi Tâm hỏi: “Còn người cuối cùng thì sao?”

Người này cần phải xuất phát từ Tần gia. Tần Tu Viễn nói: “Ta cho rằng muội muội A Dao có thể thử một lần.”

Tần Tu Dật có chút không đồng ý, nói: “A Dao?” Hắn suy tư nói: “A Dao cùng các khuê tú trong kinh có chút quen biết, nhưng đi chủ động mời người ăn thử thì không biết có được hay không.”

Tần Tu Viễn nói: “Tính cách A Dao năng động thích náo nhiệt, đệ nghĩ chắc là không có vấn đề gì lớn… Mặt khác, người muốn nhìn muội ấy chỉ sợ là không ít.”

Tần Tu Dật hơi giật mình, đúng rồi. Hiện giờ phủ Trấn Quốc tướng quân, ngoại trừ hắn ra chỉ còn lại tiểu muội Tần Tu Dao. Tần Tu Viễn hiện nay tay nắm binh quyền, lại cưới đích nữ thủ phụ đại thần của Nội các. Trong mắt người ngoài, phủ Trấn Quốc tướng quân như mặt trời ban trưa. Các công tử trong Đế Đô đối với Tần Tu Dao tất nhiên là vô cùng nhiệt tình. Mà đây cũng là Tần lão phu nhân lén nói với Tần Tu Viễn, bảo hắn chọn cơ hội giúp muội muội tìm một hôn sự tốt. Tần Tu Dật gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy, để A Dao tự mình nhìn một chút cũng tốt, bằng không với tính tình của muội ấy, chỉ sợ không thể để chúng ta làm chủ.”

Ngôn Chi Tâm nghe xong thì yên lặng không nói. Thời gian trôi qua, Tần Tu Dao ngày nào luôn đi theo phía sau nàng gọi “Chi Tâm tỷ tỷ” đã trưởng thành, hai người đều thẳng thắn hoạt bát, ngây thơ hồn nhiên. Chớp mắt một cái, nhiều năm trôi qua như vậy, A Dao còn chưa gả, mà chính mình… Đã chờ đợi hắn trong đau khổ. Tần Tu Dật hiểu rõ Ngôn Chi Tâm, hắn thoáng nhìn thấy sắc mặt của nàng liền ho nhẹ một tiếng, nói: “Chi Tâm… Đến lúc đó giúp chúng ta bỏ phiếu được không?”

Từ sau khi nàng chăm sóc hắn một đêm đó, hắn rốt cuộc cũng không làm được như trước kia, lại cự tuyệt nàng ở ngoài ngàn dặm… Tương lai, rốt cuộc có thể ở cùng một chỗ hay không còn chưa biết, nhưng hắn không muốn để cho nàng khổ sở thêm một khắc nào nữa, chỉ cần bây giờ nàng có thể mở lòng như vậy, vậy cứ để cho nàng đi. Ngôn Chi Tâm nghe xong, ôn nhu cười: “Được.”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút chờ mong, nói: “Vậy vào dịp Xuân Nhật Yến, chúng ta phải mời ai đến? Thiếp sẽ chuẩn bị thức ăn trước.”

Tần Tu Viễn suy nghĩ, nói: “Võ tướng bên này thì tất nhiên ta sẽ đi mời.”

Hắn tính sơ sơ đã có mười mấy người, có rất nhiều võ tướng bên kia không xuất thân từ hào môn nên đối với đồ ăn tinh xảo chỉ sợ không có nghiên cứu gì, nhất là từ Bắc Cương trở về…

Chỉ sợ nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy ngon, muốn nói thưởng thức ăn uống, vẫn là mời quan văn trong Đế Đô sẽ được chú ý hơn một chút. Mặt khác, hắn nói: “Nếu nhạc phụ đại nhân cũng có thể mời một số quan văn, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn. Nhưng mà ở trên triều đình, văn võ luôn luôn đối lập, bọn họ chưa chắc chịu đến phủ tướng quân.”

Tần Tu Dật lại nói: “A Viễn, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, tương lai nếu chúng ta muốn làm càng nhiều việc… Cũng cần minh hữu, không bằng thừa dịp cơ hội này, xem có người nào cùng chí hướng…”

Tần Tu Viễn biết hắn đang ám chỉ cái gì, nhưng hắn nhìn vẻ mặt đơn thuần của Đường Nguyễn Nguyễn, cũng không muốn rấy lên sóng gió triều cục lẫn lộn với Xuân Nhật Yến của nàng. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn ra tâm tư của hắn, nói: “Chúng ta kết giao nhiều bằng hữu cũng tốt.” Nàng đưa tay, nắm lấy tay Tần Tu Viễn, nói: “Nếu có thể giúp được chàng thì thiếp sẽ rất vui.”

Tần Tu Viễn sửng sốt, nói: “Nàng… nàng vẫn nên phớt lờ những chuyện này.”

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, nói: “Chúng ta đã nói sẽ cùng tiến cùng lùi, chàng đã quên rồi sao?” Nàng mỉm cười và trấn an: “Hơn nữa nếu có càng nhiều người ăn thức ăn thiếp nấu, thiếp cũng rất hạnh phúc!”

Nàng cười đến mức sáng lạn, giống như ánh nắng mặt trời tháng năm, có thể làm tan chảy băng tuyết vào mùa đông. Tần Tu Viễn rốt cục gật cũng đầu, nói: “Được rồi.”

Mấy người lại thương lượng không ít về chuyện của Xuân Nhật Yến và Mỹ Thực Lệnh, thời gian bất tri bất giác đã đến buổi tối. Ngôn Chi Tâm thấy sắc trời đã tối thì đứng dậy cáo từ, lưu luyến trở về, Tần Tu Dật cũng đưa nàng ra ngoài. Trong sân rộng lớn như vậy, chỉ còn lại Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn. Gió đêm mát mẻ, thổi đến thoải mái. Tần Tu Viễn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, vẻ mặt nghiêm túc suy tư chuyện Xuân Nhật Yến, liền hỏi: “Nàng có đói không? Có muốn ăn cơm nữa không?”

Đường Nguyễn Nguyễn sốc lại tinh thần, làm nũng nói: “Thiếp đói… Nhưng thiếp không muốn tới nhà bếp lớn để nấu, thiếp muốn tự mình nấu.”

Tần Tu Viễn nhếch khóe miệng, hỏi: “Lại muốn làm gì sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn và ánh mắt rơi xuống cánh tay nam nhân. Lúc trước hắn bị thương ở Ích Châu còn chưa khỏi, hiện giờ vẫn quấn băng gạc như cũ, chỉ là bởi vì cách y phục nên nhìn không ra. Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng sờ sờ vết thương của hắn, cẩn thận hỏi: “Còn đau không?”

Tần Tu Viễn dịu dàng đáp: “Không đau nữa, đừng lo lắng.”

Đường Nguyễn Nguyễn tiến lại gần nói: “Hay là thiếp làm móng heo… Cho chàng ăn, lấy xương để bổ xương!”

Tần Tu Viễn vừa uống một ngụm trà, nghe xong lời này thiếu chút nữa phun ra một ngụm, hắn dở khóc dở cười, nói: “Nàng nói ai là heo?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi