TIÊN NGẠO

- Thì ra là huynh, không ngờ còn có thể gặp lại huynh. Trước kia huynh vẫn nói ta mất to xấu xí. không thèm liếc nhìn ta lần nào, hiện tại lại muốn ta. Hay, Hay lắm, có lẽ đây là trời cao đã an bày, thỏa mãn chút nguyện vọng sau cùng của muội, cảm tạ huynh.

Lời nói năm xưa như còn văng vẳng bên tai, trước kia Dư Tắc Thành vẫn nghĩ rằng mình nhận lầm người. Nhưng sau khi biết tiền kiếp của mình là ai, Dư Tắc Thành cũng trờ nên hoang mang, không hiểu rốt cục là chuyện gì.

Đột nhiên bên tai hắn có người nói:

- Ngươi là ai, vì sao trên người ngươi có khí tức của nàng?

Dư Tắc Thành nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ đang đứng bên cạnh mình, ánh mất nhìn mình tỏ ra do dự, nghi hoặc vô cùng.

Thiếu nữ này có vẻ ngoài chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc trang phục kỳ dị. Đi chân trần, đầu bạc, đứng giữa không trung, đầu tóc bạc bay phất phơ trong gió, một loại Tiên Khí kỳ dị không ngừng phát tán trên người nàng

Thiếu nữ kinh ngạc nhìn Dư Tắc Thành, hắn bèn ôm quyền nghiêm nghị nói:

- Tại hạ Diệt Độ Tiên Nhân Dư Tắc Thành, xin hỏi...

Thiếu nữ chợt cau mày nói:

- Vì sao trên người ngươi có khí tức của tỷ tỷ, lời này của ngươi vô cùng quen thuộc, dường như năm xưa ta đã từng nghe qua...

Thiếu nữ nhìn Dư Tắc Thành chăm chú. đột nhiên thần sắc biến đổi, trở nên lạnh như băng:

- Ta đã nghĩ ra ngươi là ai... Là ngươi, năm xưa tỷ tỷ rất thích ngươi, nhưng ngươi lại không liếc nhìn tỷ ấy lần nào, khiến cho tỷ tỷ hết sức đau lòng.

- Hiện tại còn dám tới nhà tỷ tỷ, nổ cho ta!

Dứt lời, thiếu nữ vung quyền lên, phát ra hào quang bảy sắc.

- Bắc Đẩu Cương Ba Phá.

Một quyền phát ra, nháy mắt cả thiên địa giống như bị một loại lực lượng kỳ dị tràn ngập. Dưới lực lượng này, hết thảy mọi vật chỉ có một kết quả, chính là tan tác.

Cương, ngạnh, cường! Một quyền chí dương chí cương, quyền này không có gì kiên cố mà không phá nổi.

Lúc này Dư Tắc Thành cảm nhận được nguy cơ, đối mặt một quyền chí cương này, chỉ có một phản ứng duy nhất là tránh lui.

Quyền phong hùng mạnh như vậy, không thể phản kích đối phương. Chỉ có thể tránh lui, tránh đi mũi nhọn của nàng, sau đó mới có thể công kích.

Quyền vừa tới, Dư Tắc Thành đã lui xa, nháy mắt hóa cưu bay xa vạn dặm. tránh đi một quyền cương mãnh.

Sau một quyền này, Dư Tắc Thành đã lui xa chừng vạn dặm. thế nhưng quyền kia vẫn còn trước mắt. Chỉ cần bị quyền này đánh trúng, chính là vạn pháp sụp đổ, hết thảy quy nguyên.

Hai người một trước một sau, một đuổi một chạy, trong nháy mắt đã ra xa mười vạn dặm.

Thiếu nữ mỉm cười nói:

- Lui ư, để ta xem ngươi có thể lui tới nơi nào... Bắc Đẩu Viên Ba Trảm!

Rất nhanh lực chí cương vô tận hóa thành nhu. hóa thành lực chí âm chí nhu. Nháy mắt một lỗ đen xuất hiện, vạn vật tụ tập về phía lỗ đen. hút hết thảy vạn vật trong thiên địa.

Đây bất quá chỉ là thức mờ đầu, sau đó cả lỗ đen sẽ hóa thành Viên Ba Trảm trong tay thiếu nữ. Lúc ấy nàng sẽ Trảm ra một Trảm, Trảm này sẽ vượt qua giới hạn Thời Không, muốn lui cũng không thể lui, muốn tránh cũng không thể tránh.

Vậy không cần lui nữa, không cần tránh nữa, trong quá trình thiếu nữ đang vận chuyển hóa sinh ra lỗ đen. thình lình Dư Tắc Thành điểm nhẹ một cái, xoay người bạo phát ra Tiên Khí toàn thân, hóa thành một kiếm. Lấy Tiên Khí làm lưỡi, kiếm ta duy tiên, tâm thần hợp nhất, vô ngã vô kiếm.

Thừa lúc thiếu nữ chưa hóa xong lỗ đen thành Trảm, Tiên Khí suy yếu, Dư Tắc Thành xoay người chém ra một kiếm.

Một kiếm này là Dư Tắc Thành đã luyện mấy tháng qua từ sau khi trở thành Tiên Chủ, rốt cục hôm nay bạo phát lần đầu tiên.

Kiếm chém ra huy hoàng như quân lâm thiên hạ. mang theo kiếm khí vô thượng ngạo mạn vô cùng, có thể phân ly hóa giải hết thảy vạn vật. Lỗ đen đã là gì, phân giải cho ta... Kiếm quang màu bạch kim vô cùng bá đạo, đường hoàng nhanh chóng chém ra.

Bên trong một kiếm này ẩn chứa mười hai vạn sáu ngàn lần biến hóa, ngầm hợp với con số Nhất Nguyên Tiểu Đạo, biến hóa vô tận. Trong đó còn ẩn chứa kinh nghiệm vô số lần phân giải vạn vật trong một năm qua của Dư Tắc Thành, hóa thành một kiếm này. Kiếm quang rực rỡ huy hoàng, toát ra khí thế phân giải hết thảy.

Bắc Đẩu Viên Ba Trảm của thiếu nữ dưới kiếm quang này lập tức chết yểu, không thể tiếp tục xuất ra được nữa.

Kinh nghiệm vô số lần chiến đấu trong vạn năm qua khiến cho thiếu nữ không lui mà lại tiến, ngược khó mà lên, bạo phát công kích hùng mạnh hơn nữa.

Đôi bàn tay trắng nõn nà của nàng múa tít. phát ra vô số quyền.

Quyền kình chí cương va chạm hết thảy kiếm quang phân giải của Dư Tắc Thành.

Hai loại lực lượng hùng mạnh lập tức va chạm vào nhau. Bất kể là Bắc Đẩu Tiên Lực của thiếu nữ hay kiếm quang phân giải của Dư Tắc Thành, ở một mức độ nào đó thật ra cũng hơi giống nhau. Vạn pháp đồng quy, cả hai đều chứa ý phân giải trong đó, lập tức sinh ra bùng nổ thật mạnh. Cả hai bên không tự chủ được, bị lực nổ này đầy lui, lui về phía sau không ngừng.

Thiếu nữ ngâm khẽ:

- Bắc Đẩu Lan Can Nam Đẩu Tà...

Lúc này tay trái của nàng thi triển Cương Ba Phá. tay phải Viên Ba Trảm, hai tay đối nhau, cương nhu hợp nhất, âm dương nhất thể.

Trên người nàng bạo phát mưa sao băng, vạn quà quang lôi to như đầu người công kích như mưa rơi về phía Dư Tắc Thành. Vạn quà quang lôi này bay ra một lúc bèn hợp thành một thể, hóa thành một con quang long đánh về phía Dư Tắc Thành. Bắc Đẩu Trụy Tinh Liệt.

Đòn này ẩn chứa lực lượng cuồng bạo vô cùng, âm dương cương nhu, bốn lực lượng hợp kích, bạo phát thành lực hủy diệt phá hủy hết thảy.

Dư Tắc Thành xuất kiếm, kiếm này không nhanh, chậm chạp như lão ông đi bộ, hết sức tang thương. Lại như lá Thu theo gió rơi tàn mạn. trong vẻ tĩnh lặng ngầm chứa ý lạnh lẽo sất se.

Kiếm quang lạnh lẽo mà tịch mịch xuất ra, tạo thành một đóa hoa sen màu bạch kim giữa không trung. Đây chính là Kiếm Chuyển Kim Liên, kiếm pháp mà Dư Tắc Thành thích nhất.

Trong hoa sen thật lớn. từng quà Bắc Đẩu Trụy Tinh Liệt nổ tung. Thế nhưng kiếm quang

này lúc diệt lúc sinh, hoa sen màu bạch kim không ngừng lóe lên hào quang rực rỡ chói mất, nuốt chửng từng quà Bắc Đẩu Trụy Tinh Liệt.

Thiếu nữ khẽ nhếch môi cười lạnh.

Bắc Đẩu Trụy Tinh Liệt đang ảo ạt tuôn ra đột nhiên ngừng lại một chút, sau đó khoảng chừng ngàn quà tụ tập thành một thể, hóa thành một đòn. đồng thời nổ tung. Giống như một đạo hào quang bảy sắc điên cuồng chém xuống.

Ngàn quà hợp nhất, uy lực của một đòn này gia tăng không chỉ ngàn lần. Chỉ trong thoáng chốc, thiên địa dường như yên lặng lại, chỉ còn lại đạo hào quang bảy sắc xuyên qua thiên địa, lóng lánh ngạo nghễ.

Đòn này từ tĩnh đến động, vừa giáng xuống như xé nát thiên địa. Kiếm liên vô tận trúng phải đòn này lập tức hóa thành vô số bóng kiếm, tan tác ngay tức khắc.

Dư Tắc Thành chỉ khẽ mỉm cười, tuy rằng kiếm liên vỡ nát nhưng hắn vẫn không hề tỏ ra kích động. Kiếm quang vỡ nát từ sinh đến diệt, sau đó lại do diệt chuyến sinh. Vô Trung Sinh Hữu. tùy sinh tùy diệt, hóa thành tầng tầng kiếm ảnh. kiếm quang trùng điệp. Kiếm quang màu bạch kim chất chồng, bày ra hết tầng phòng ngự này tới tầng phòng ngự khác. Đòn ngàn quà hợp nhất của đối phương tuy rằng xuyên thúng kiếm liên dễ dàng, nhưng không thể nào đột phá được kiếm quang trùng điệp.

Kiếm này dần dần trở nên mạnh mẽ, khi đạt đến cực hạn lại mất đi trong âm thầm lặng lẽ. Sau đó lại là Vô Trung Sinh Hữu, thể hiện kiếm ý tuyệt luân của Dư Tắc Thành tới độ chót. Vĩnh hằng luân chuyên, sinh diệt hư ảo, siêu thoát ngoài vòng sinh tử, kiếm ý liên miên bất tuyệt. Kiếm này vừa chém xuống, thiếu nữ đối diện lập tức biến sắc.

Dư Tắc Thành thu kiếm, nháy mắt vạn đạo kiếm quang toàn bộ tiêu tan, thiếu nữ cũng thu tay lại, hỏi: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Phải chăng là Kiếm Phong tử ở Ma Di Thiên?

Dư Tắc Thành gật gật đầu. lặng lẽ thừa nhận.

Thiếu nữ quan sát Dư Tắc Thành vô cùng cẩn thận, càng nhìn càng tỏ ra nghi hoặc, rốt cục cũng nói:

- Ngươi không phải y, y bất hòa với Kiếm Phong tử, thiên hạ này ai ai cũng biết. Rốt cục ngươi là ai?

Dư Tắc Thành đáp:

- Phải chăng là Mộng Lưu Tiên Chủ? Tại hạ Diệt Độ Tiên Nhân Dư Tắc Thành, thay Bối

Nương Tử tới đây trợ giúp.

Thiếu nữ nói:

- Thật là xấu hổ, vốn thiếp thân cảm nhận được khí tức của tỷ tỷ, mới ba chân bốn cẳng chạy tới đây xem thử. vốn tường Tiên hữu là người khác cho nên mới xuất thủ, thiếp thân xin lỗi Tiên hữu vậy.

- Phải chăng tỷ tỷ...

Dư Tắc Thành đáp:

- Nàng đã hoàn thành nguyện vọng của mình, đã chết đi vĩnh viễn, hoàn toàn tan biến trong thiên địa.

- Rốt cục "y" là ai, trước khi nàng nhắm mắt xuôi tay, cũng nói y như Tiên Chủ vậy.

Thiếu nữ buông tiếng than dài:

- Đây không phải là chỗ nói chuyện, mời Tiên hữu giá lâm tệ xá một phen.

Dứt lời thiếu nữ cung thinh Dư Tắc Thành vào Tiên quốc của nàng.

Một hồ nước trong xanh, phản chiếu ánh trăng lóng lánh, cảnh vật xinh đẹp động lòng người.

Hai người ngồi xuống ven hồ, Dư Tắc Thành chậm rãi kể lại chuyện năm xưa xảy ra ở Thiên Mục tông. Thiếu nữ kia cũng chính là Mộng Lưu Tiên Chủ, nghiêng tai lắng nghe. Mãi đến khi Dư Tắc Thành nói xong, nàng mới buông tiếng than dài:

- Tỷ tỷ không nhìn ra, cái gọi là Thiên Mục tông kia bất quá chỉ là vật chúng ta chơi đùa ở chốn nhân gian trong lúc nhất thời cao hứng. Hiện tại chúng ta đã là Tiên Nhân, tiên - nhân cách biệt, không còn thì thôi, cần gì phải khổ sở như vậy...

- Thiên Đan Tử... Lão khốn này, thì ra là lão ngầm phá hoại sau lưng, nhất định ta sẽ bắt lão đền mạng cho tỷ tỷ.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Xin hỏi, "y" trong lời Tiên Chủ khi nãy, rốt cục là ai?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi