Edit: Cún
Cẩn thận vẫn hơn, xe đi theo phía sau, tuy không có vấn đề gì nhưng Kiều Miên vẫn để ý.
Cô gửi tin nhắn cho Lục Lập Xuyên, cũng không nói thêm gì, rất nhanh đã chuyển sang chủ đề khác.
Đi cùng mọi người đến bãi sông, Kiều Miên cất điện thoại, ngẩng đầu.
Phong cảnh rất đẹp. Trên bãi sông có rất nhiều người, bên kia sông là vô vàn tòa nhà cao tầng, đèn của các tòa nhà công sở sáng trưng, ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy không ngừng, phản chiếu xuống dòng sông những sắc màu khác nhau.
Người ngắm nhìn ánh đèn chợp sáng chợp tắt,trên bãi sông rất đông.
Kiều Miên ngẩng đầu ngắm nghía một hồi. Cô rất ít khi ra ngoài, trước kia đều là ngắm cảnh đẹp như vậy thông qua truyền thông và báo đài.
Giống như bây giờ, thời gian ra ngoài đã ít lại càng ít hơn. Lâu lâu ngắm nhìn một chút, cũng cảm thấy rất thú vị.
Nhưng….. quá lạnh.
Kiều Miên nhìn thêm một lúc, rồi rụt cổ vào, run rẩy đứng sau đám đông, cố gắng chống chọi với cơn gió lạnh.
Trong lúc cô đang ở phía sau chụp ảnh thì Hứa Thời Ý chạy lại, trên mặt nở nụ cười, “Kiều Miên, qua đây chụp ảnh! Chỗ này không tệ, cậu không chụp muốn à?”
Tâm tình của Hứa Thời Ý không tồi, cô ấy nhìn Kiều Miên cười nói, “Hiểu ý, bộ váy ren này của Hạ Ninh Ninh thật chói lóa.”
Cô ấy hào hứng nói: “Trong thời tiết lạnh như thế này mà vẫn mặc váy ren, mình phải khâm phục đấy. Người khác đều thấy cô ấy lạnh cóng, nhưng cô ấy vẫn cố chịu đựng không mặc áo khoác lông, như thể người khác không nhận ra cô ấy ghét áo khoác lông cồng kềnh vậy.”
Hạ Ninh Ninh trọng sĩ diện, thà lạnh cóng chứ không chịu mặc áo khoác lông dài đến mắt cá chân. Miếng dán giữ nhiệt cũng không dùng được vì cô ấy mặc quá mỏng, có dùng miếng dán giữ nhiệt cũng vô ích.
Hạ Ninh Ninh có lý do của riêng mình. Áo khoác lông dài màu đen trông rất quê mùa, không phải là mấy chiếc cô ấy hay mặc, lại còn bị người khác lôi đi chụp ảnh, chụp lên thì biết làm sao?
Kiều Miên nhướn mày, cúi thấp mắt, lắc đầu thở dài, “Đúng vậy, thật là đáng tiếc.”
Cô ấy khẽ nhếch đuôi mắt, như thể có chút tiếc nuối, giả bộ nói, “Ài, thật đáng thương. Làm việc thế nào mà không có ai đưa cô ấy về nhỉ?”
Hứa Thời Ý và cô ta nhìn nhau, cả hai không nhịn được cười phá lên.
Ai cũng biết Hạ Ninh Ninh không thể về lúc này. Cô ta tự hào là người của ban chấp hành hội sinh viên, nên nhất quyết không vắng mặt trong những dịp thế này.
Kiều Miên thật sự chán ghét cái kiểu cứ hay nhắc đến mình của cô ta, nếu không đã chẳng phản đòn lại.
“Chụp ảnh thì thôi đi.” Cười đủ rồi, Kiều Miên phẩy tay, “Bảo tớ cởi mấy chiếc cúc áo còn không bằng giết tớ.”
Cô trong bộ dạng này thật không thích hợp để chụp ảnh. Chiếc mũ bóng chày kéo xuống thấp để chắn gió, áo khoác thì cài kín, thậm chí khuôn mặt cũng không lộ ra nhiều.
Hứa Thời Ý nhìn cô với bộ trang phục dày cộp chẳng kém gì áo khoác lông, thở dài, “Tiên nữ ơi… không phải uổng phí gương mặt này sao? Áo khoác không phải để mặc như vậy.”
“Ấm áp là quan trọng nhất.” Kiều Miên thu tay vào trong tay áo, bình thản nói, “Mặt là gì? Vẻ đẹp là gì? Có giữ ấm được không?”
“Cậu thật là…” Hứa Thời Ý nhìn cô với dáng vẻ bướng bỉnh, thật không biết nên khóc hay cười.
Cô ấy cũng không thuyết phục thêm, phẩy tay rồi đi vào đám đông, tìm người khác giúp chụp ảnh. Hứa Thời Ý cũng không tin tưởng vào kỹ năng chụp ảnh của Kiều Miên.
Không nói đâu xa, có thể chụp một mỹ nhân eo thon chân dài thành một người ngũ đoản, cũng chỉ có Kiều Miên ngốc nghếch này mới làm được.
Kiều Miên cũng chẳng để tâm. Cô không có thói quen chụp ảnh, trước đó chụp cho Hứa Thời Ý hai tấm, suýt nữa bị cô ấy đánh chết.
Trên bãi sông, đám đông đã tản ra, Kiều Miên vừa chơi game trên di động, vừa để ý vị trí của Hứa Thời Ý.
Ra ngoài đã khá lâu rồi. Cô khẽ nghiêng đầu, đang suy nghĩ có nên đi mua gì đó uống không, thì khóe mắt bất chợt thấy một chiếc xe quen thuộc.
Chiếc xe đó đỗ yên tĩnh ở bãi đỗ phía sau không xa, bên trong dường như không có ai.
Kiều Miên ngừng lại. Cô quay đầu hẳn, nhìn kỹ thêm vài lần.
Không thể nào cô nghi ngờ sai được? Chủ nhân của chiếc xe đó cũng đến đây?
Đang suy nghĩ thì chiếc xe lại có động tĩnh mới. Một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người thon gọn, bước tới, mở cửa xe, dường như định lên xe.
Kiều Miên cảm thấy người đó trông khá quen. Cô không khỏi nhìn thêm vài lần.
Áo khoác dài màu đen, ước chừng cao trên 1m80, eo thon chân dài, dáng người rất ổn, chỉ là không biết gương mặt thế nào…
Với tâm thế chiêm ngưỡng cái đẹp, Kiều Miên thản nhiên nhìn từ dưới lên, cho đến khi chạm phải đôi mắt lạnh lùng.
A… là người đẹp băng giá mà cô đã gặp ở hành lang ngoài phòng bao, không nói đến gì khác, chỉ biết là tính khí rất tệ. Kiều Miên lặng lẽ đánh giá trong lòng, rồi vẫn thản nhiên nhìn tiếp.
Người đối diện dường như cũng không ngờ rằng Kiều Miên sẽ chú ý đến mình.
Chàng trai trẻ với dáng vẻ thanh cao, lạnh lùng, liếc nhìn một cái, rồi dường như không để ý mà dời mắt đi.
Như thể người đi theo phía sau cô và làm ra vẻ kẻ rình mò không phải anh ta. Kiều Miên giữ vẻ mặt không thay đổi, nhìn anh ta mà cũng không thấy gì bất thường.
Nhân lúc mũ của mình kéo thấp, cô thản nhiên quan sát, lại thấy đối phương cúi xuống, lấy gì đó từ trong xe, rồi đứng thẳng dậy.
Dưới cái nhìn chăm chú của Kiều Miên, anh ta đi thẳng và dửng dưng về phía cô.
Kiều Miên: “…???”
Kiều Miên cố gắng kiềm chế ý muốn lùi lại, cho đến khi thấy anh ta dừng lại trước mặt mình.
Khoảng cách gần lại, cảm giác áp đảo và khí chất lạnh lùng càng mạnh hơn. Sự thanh cao, lạnh lùng, như thể nói vài lời cũng khó khăn.
Kiều Miên không chủ động lên tiếng, chỉ ngẩng đầu lên, đôi mày đẹp của cô bị che khuất dưới bóng mũ.
Rõ ràng không nói gì, nhưng trong mắt cô, sự nghi ngờ và đề phòng hiện rõ ràng đối với người khác.
Chàng trai lặng lẽ giơ tay lên, trong tay trắng muốt xinh đẹp cầm một túi giấy đựng hai cốc trà sữa nóng.
“Cho cô.” Anh dừng lại một chút, giọng điệu lạnh nhạt, “Quà đáp lễ.”
Lục Lập Xuyên hạ mắt, nhìn người trước mặt một cách hoàn chỉnh và tỉ mỉ.
Anh rất kiệm lời, Kiều Miên không để ý đến giọng nói quen thuộc này, mà thay vào đó nhìn chăm chăm vào hai cốc trà sữa nóng hổi.
Trong gió lạnh, trà sữa vốn chỉ hấp dẫn ở mức trung bình giờ trở nên cực kỳ hấp dẫn.
Kiều Miên nhìn hai cốc trà sữa trước mặt, rơi vào cuộc đấu tranh tư tưởng sâu sắc. Cô rất muốn uống, nhưng nhận quà đáp lễ như này liệu có ổn không?
Không đúng… Vấn đề là, “Tại sao là hai cốc?” Kiều Miên không giơ tay ra, mà cẩn thận hỏi.
Giống như con thỏ. Đối mặt với củ cà rốt tươi ngon trước mặt, muốn ăn nhưng không dám, muốn lấy nhưng lại cảnh giác không dám lấy.
Chàng thanh niên thanh cao, không để lộ cảm xúc, nhìn về phía cô, trong ánh mắt lấp lánh nụ cười thoáng qua mà Kiều Miên không hề hay biết.
Anh đã chuẩn bị sẵn lời giải thích.
“Cốc còn lại cho Hứa Thời Ý.” Anh nói ngắn gọn, “Có người nhờ vả.”
Cho Hứa Thời Ý? Kiều Miên liếc nhìn mỹ nam lạnh lùng trước mặt, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Lần này cô không do dự, quyết định nhanh chóng và còn vẫy tay. “Anh nói sớm có phải tốt hơn không… Cảm ơn anh nhé, chuyện trước đây đừng bận tâm.”
Giọng điệu rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Lục Lập Xuyên khẽ nhíu mày, định nói gì đó, nhưng Kiều Miên đã dứt khoát cắt ngang.
“Đồ tôi sẽ chuyển giao lại. Cảm ơn trà sữa của anh, cũng cảm ơn cậu bạn thanh mai trúc mã của Hứa Thời Ý, vất vả cho các anh rồi, thật sự cảm ơn.” Cô chân thành nói.
Lý do đã được Kiều Miên nói hết. Cô nhận lấy trà sữa, rồi kín đáo nhìn anh bằng ánh mắt “sao anh còn chưa đi”.
Ánh mắt Lục Lập Xuyên thoáng trầm xuống, muốn nói gì đó, nhưng trước ánh nhìn thản nhiên của Kiều Miên, anh lại không thể thốt nên lời.
“Ừm.” Anh không cố giải thích thêm, quay người, lặng lẽ rời đi như lúc đến.
Nhìn anh rời đi, Kiều Miên lập tức quay người, như thỏ nhảy vào đám đông tìm Hứa Thời Ý.
Cô tìm thấy Hứa Thời Ý đang lướt điện thoại để chụp ảnh, liền đưa một ly trà sữa cho cô ấy. “Nè, nè, nè, bạn thanh mai trúc mã của cậu gửi cho cậu này.”
Hứa Thời Ý ban đầu nhận lấy một cách hờ hững, nhưng nghe đến câu này thì sững người, kinh ngạc nhìn Kiều Miên.
Cô do dự một lúc, rồi cẩn thận hỏi, “Anh ấy… bị ngã đập đầu à? Không sao chứ? Hay là cậu bị ngã?”
“…” Kiều Miên bất lực, “Thật sự là bạn thanh mai trúc mã của cậu gửi đấy. Trước đây anh ấy cũng nhờ tớ đưa hộ hai lần rồi mà? Lần này anh ấy nhờ người khác đưa cho cậu, đích danh cho cậu.”
“Còn cốc của tớ là để cảm ơn.” Cô lấy ra cốc trà sữa, nhìn lướt qua nhãn, hài lòng gật đầu. “Là trà sữa đậu đỏ mà tớ thích, mùi vị không tệ.”
Mặc dù không biết não của Thẩm Chiếu Thâm có vấn đề gì hay không… nhưng Hứa Thời Ý vẫn nhận lấy cốc trà sữa.
“Thôi được rồi, tớ nghĩ chúng ta nên về thôi. Cũng không còn sớm nữa, muộn chút nữa thì không vào được ký túc xá đâu.”
Lục Lập Xuyên lên xe, nhưng không rời đi.
Im lặng một lúc, anh cúi đầu lấy điện thoại ra, màn hình sáng lên phản chiếu khuôn mặt không chút biểu cảm.
Trên cùng chỉ có một chuỗi tin nhắn chưa đọc, đều đến từ cùng một người.
【Thẩm Chiếu Thâm: Cậu dùng danh nghĩa của tớ làm gì đại tiểu thư nhà họ Hứa rồi hả?】
【Thẩm Chiếu Thâm: Tớ nghi ngờ cô ấy hơi bất thường… bây giờ cô ấy đang nói chuyện với tớ bằng giọng kì lạ lắm.】
【Thẩm Chiếu Thâm: Trà sữa? Cái khỉ gì thế —— Móe, đại ca, quả nhiên là anh lợi hại.】
Lục Lập Xuyên còn chưa trả lời, thì màn hình lại nổ thêm hai dòng tin nhắn khác.
【Thẩm Chiếu Thâm: … Lục Lập Xuyên, cậu bị điên à? Mượn danh nghĩa của tôi thì thôi đi, cậu không thể đổi một cốc trà sữa không có đậu đỏ được à? Cô ấy không thích vị này.】
【Thẩm Chiếu Thâm: Bây giờ cô ấy đang nghĩ là tớ muốn hại cô ấy. Con mẹ nó, bị mắc chứng hoang tưởng người bị hại chắc —— thôi được, cậu nói xem tôi nên giải thích thế nào đây?】
Lục Lập Xuyên lại nhìn một lúc. Ngay khi một đống tin nhắn của Lục Chiếu Thâm hiện lên, anh cử động nhẹ ngón tay, tắt màn hình.
Sau khi Kiều Miên về đến trường thì liền gác chuyện này sang một bên. Cô rất bận, không có tâm trạng nhớ đến Hạ Ninh Ninh.
Hứa Thời Ý thì có nghe ngóng một chút, sau khi biết được cái người khởi xướng bình chọn, đã âm thầm bỏ phiếu trong nhóm chat, số phiếu bầu của Kiều Miên ngay lập tức vượt xa so với Hạ Ninh Ninh.
Nếu như bình chọn công khai, số phiếu bầu chắc chắn sẽ chênh lệch rất lớn. Bình chọn ẩn danh thì người mặc kệ thế sự càng nhiều.
Cuối cùng, chẳng đợi Hạ Ninh Ninh lên tiếng, đám người hùa theo phong trào trong nhóm chat đều câm như hến, không dám nhắc đến tên của Kiều Miên nữa.
Kiều Miên vui như được mùa. Đăng bài đánh giá trò chơi mới viết xong lên Weibo, rồi lật xem bản thảo công việc của studio mà cô đã nhận gần đây.
Theo phương hướng này, Kiều Miên chú ý đến một lời mời được gửi từ một studio mà cô chưa thấy bao giờ.
Thù lao cho một nghìn chữ là hai trăm tệ, nhân vật cần đánh giá là Kanterus.