Editor: Carrot
Bài đánh giá về Carnotarus không nhiều, trước đây Kiều Miên cũng từng viết và đăng lên Weibo, nhưng không có studio mong muốn đạt được.
Kiều Miên biết rằng loại game nhỏ lẻ này không phải là mục tiêu của hầu hết các studio, thậm chí còn chẳng đáng để quảng bá, chỉ tổ lãng phí thời gian và nguồn lực.
Dù tài khoản Weibo của cô, “QM,” đã là một KOL chuyên đánh giá game khá có tiếng, nhưng việc bài đánh giá có được chia sẻ lần hai hay không vẫn còn phải dựa vào may mắn.
Kiều Miên không ngờ bài viết lần này lại được ai đó để mắt tới. Dù sao thì có được bản quyền chia sẻ lại cũng không tệ.
Cô lập tức đồng ý trao quyền cho một studio có tên là “Lộ Kiều” và nhanh chóng thảo luận những chỗ cần sửa trong bài viết. Đối phương khá dễ tính, nhận bài một cách rất hào phóng.
Giữa những công việc này, Kiều Miên vẫn không quên việc chào hỏi hàng ngày với đại thần Lục Lập Xuyên.
Danh sách chat của cô trống trơn, chỉ có mỗi một khung chat với Lục Lập Xuyên. Họ không chỉ nhanh chóng phát sinh những tia lửa giao tiếp, mà mối quan hệ còn đang tiến triển theo hướng trở thành đôi bạn thân thiết.
Con tàu tình bạn sẽ chính thức giương buồm sau 30 ngày liên tục là người nhắn tin nhiều nhất với nhau. Tính ra, Kiều Miên và Lục đại thần cũng đã rất gần đến mốc này rồi.
Thật sự là những người bạn tri kỷ đúng nghĩa.
Kiều Miên hài lòng mở khung trò chuyện và lại hẹn với Lục Lập Trì gặp nhau tại công viên giải trí vào thứ Bảy.
Lục Lập Trì giờ cũng là khách quen ở công viên đó. Mỗi lần Kiều Miên làm việc bán thời gian ở đây, cậu đều đến chơi, chưa từng bỏ lỡ một lần nào.
“Để Lục Lập Trì đến đây chơi liên tục như vậy có sao không?” Kiều Miên hơi lo lắng, “Thằng bé không muốn đi chỗ khác à?”
Cô đã quen với việc mỗi thứ Bảy đều hẹn với Lục Lập Trì, đợi cậu nhóc đến chơi ở khu vui chơi trẻ em. Cô cũng biết chắc rằng cậu nhóc luôn là người đến sớm nhất, bên cạnh là anh trai cậu, Lục Lập Xuyên, luôn điềm đạm theo sau.
Nhưng Kiều Miên hiểu rõ, dù sao đây cũng chỉ là một công viên nhỏ, các trò chơi không nhiều, trẻ con chơi mãi rồi cũng sẽ thấy chán.
Lục Lập Xuyên đút tay vào túi, gương mặt bình thản, “Nó thích đến đây mà, cô phải hỏi nó chứ.”
Như chợt nhớ ra điều gì đó, anh lười biếng đáp, “Mấy hôm trước, nó thi được điểm cao, phần thưởng mà nó muốn chính là đến đây chơi.”
Giọng anh trầm nhẹ, “Nó rất thích cô.” Và tôi cũng vậy.
Trong số những yêu cầu lộn xộn mà Lục Lập Trì đưa ra, lần này là lần mà nhà họ Lục đồng ý nhanh nhất. Kiều Miên hơi ngạc nhiên. Biết là một chuyện, nhưng khi nghe Lục Lập Xuyên kể thì lại là chuyện khác.
Cô nghe thấy giọng nói chậm rãi của anh, đôi mắt không khỏi cong lên, “Ừ, Lập Trì đúng là rất thích tôi, cũng rất ngoan.”
“Vì cô xứng đáng để người khác yêu quý như vậy.”
Tiếng anh nhẹ đến nỗi gần như tan vào không khí. Kiều Miên chỉ nghe lơ mơ một vài từ, cô cũng không để ý đến lời thì thầm của Lục Lập Xuyên, mà chỉ ngẫm nghĩ một chút.
“Lần sau có dịp, khi kết thúc công việc tôi sẽ hẹn thằng bé ăn tối,” Kiều Miên chủ động nói, có chút ngại ngùng, “Biết nhau đã lâu, tôi chưa từng dành thời gian đi chơi cùng thằng bé lần nào.”
Ngược lại, Lục Lập Trì rất hiểu chuyện. Cậu bé thân thiện, tính tình cởi mở, nhanh chóng kết bạn với rất nhiều bạn nhỏ trong khu vui chơi trẻ em này.
Thỉnh thoảng, khi Kiều Miên bận rộn không xuể, Lục Lập Trì lại bước đến giúp đỡ. Trong những tình huống như khi hai đứa trẻ trong khu vui chơi cãi nhau, Lục Lập Trì luôn là người giải quyết nhanh hơn Kiều Miên.
Sáng nay, Kiều Miên vừa nói chuyện với chị Hà. Chị ấy rất hài lòng với khu vui chơi hiện tại, trong lời nói còn ẩn ý muốn trả thêm tiền cho Kiều Miên. Cô biết rằng trong chuyện này có cả công lao của Lục Lập Trì.
“Hôm nay thế nào?” Kiều Miên đề nghị, “Hôm nay tôi có khá nhiều thời gian.”
Lục Lập Xuyên nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt anh thoáng hiện lên chút cảm xúc khó diễn tả, khiến người khác khó lòng nhìn thấu.
Kiều Miên khựng lại. Cô luôn nghĩ đó chỉ là ảo giác, nhưng dường như tâm trạng của Lục Lập Xuyên không được tốt cho lắm.
“Dĩ nhiên rồi, cũng phải cảm ơn anh nữa.” Cô mỉm cười nói thêm, giọng điệu ấm áp nhưng chân thành, “Thời gian qua anh đã giúp tôi rất nhiều. Đợt trước gói quà vặt có món nào anh thích không?”
Như một cơn bão thoáng qua, trong tích tắc đã trở lại bình yên.
Lục Lập Xuyên nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu. “Tôi đều thích cả.”
Anh nghiêm túc nói, “Nhưng vị chanh xanh không ngon lắm, còn vị mì Ý cũng không hợp khẩu vị. Còn nữa…”
Kiều Miên nhìn anh, thấy dáng vẻ anh phân tích mấy món quà vặt như đang đánh giá một trò chơi, không khỏi bật cười. “Khẩu vị của anh giống tôi thật đấy, tôi cũng không thích mấy món đó.”
Kiều Miên chọn toàn những vị phổ biến, nhưng mỗi người vẫn có sở thích riêng. Cô không ngờ khẩu vị của Lục Lập Xuyên lại giống cô đến vậy.
Khóe môi Lục Lập Xuyên cong lên một chút, anh khẽ nói, “Thực ra tôi cũng không quá kén chọn. Nhưng giống nhau cũng tốt.”
Kiều Miên thấy lời nói của anh hơi mâu thuẫn nhưng không hỏi thêm.
Lục Lập Xuyên cũng không có ý định giải thích.
Đến khi khu vui chơi đóng cửa, Kiều Miên cùng Lục Lập Xuyên đón Lục Lập Trì và rủ cậu bé đi ăn tối.
Lục Lập Trì lập tức đồng ý, tiện thể trêu chọc anh trai mình một chút. “Không cần chị xinh đẹp mời em, để anh trai mời chúng ta đi, anh ấy có tiền mà!”
Cậu kéo tay Kiều Miên, mềm mại làm nũng, “Đi ăn mà để con gái mời thì không hay, mà cũng không thể để em mời, nên cứ để anh trai em mời nhé!”
Ở một góc độ nào đó, logic này cũng khá hợp lý.
Kiều Miên không nhịn được cười, kiên nhẫn ngồi xuống và nói với Lục Lập Trì, “Cũng không thể nói như vậy được. Chị thích Lập Trì, muốn mời Lập Trì đi ăn. Trước đây Lập Trì thi tốt cũng không phải muốn đến chơi với chị sao?”
Cô có ánh mắt dịu dàng, nụ cười tỏa sáng, đuôi mắt hơi cong lên, bên trong đôi mắt xinh đẹp như chứa đựng những mảnh vụn của ánh sao.
Lục Lập Trì lắc đầu, dùng sức kéo tay Kiều Miên.
“Chị ơi, cả em và anh em đều muốn chơi với chị.” Cậu bé với đôi mắt đen nghiêm túc nhìn Kiều Miên, “Em và anh em đều rất thích chị.”
Nói xong, cậu khéo léo rụt người về phía sau Kiều Miên.
Hì hì. Lục Lập Trì nở một nụ cười đắc ý về phía anh trai. Cậu đã thổ lộ trước! Nên anh trai đúng là ngốc nghếch! (~ ̄▽ ̄)~
Kiều Miên không nhịn được cười. Trẻ con thường nói những điều thật thà và rõ ràng về sở thích của mình.
Cô mỉm cười theo lời Lục Lập Trì, dỗ dành, “Chị cũng vậy, nên mới muốn mời hai anh em đi ăn.”
Chàng trai tóc đen, với vẻ ngoài có phần khép kín, ánh mắt hơi động. Anh chăm chú nhìn Lục Lập Trì, đôi mắt ảm đạm dần trở nên dịu dàng hơn.
Khi nghe thấy lời Kiều Miên vừa nói, anh khẽ mím môi, ánh mắt bừng sáng, thần sắc lạnh lùng nhưng những đường nét tinh tế trên gương mặt như bỗng chốc trở nên sống động.
Lục Lập Xuyên vô thức đặt ngón tay lên điện thoại.
Anh muốn ghi lại câu nói vừa rồi.
Tuy nhiên, cơ hội trôi qua nhanh chóng, Kiều Miên không để tâm, sau khi nói xong đã vui vẻ chuyển sang chủ đề tiếp theo cùng Lục Lập Trì.
Kiều Miên nắm tay Lục Lập Trì, dẫn cậu bé đến khu ẩm thực trong trung tâm mua sắm.
Lục Lập Trì rất ngoan và hiểu chuyện. Khi Kiều Miên hỏi cậu muốn ăn gì, cậu chỉ lắc đầu nói mình không kén chọn.
Bàn tay nhỏ bé của cậu được Kiều Miên nắm, nhưng đôi mắt thì thỉnh thoảng lại lén lút nhìn về phía món ăn trẻ em của cửa hàng M.
Cái xe ô tô kia… thật sự quá tuyệt vời! Còn có thể biến hình nữa! Cậu thật sự rất muốn có nó QAQ.
Cậu bé nghĩ mình giấu rất khéo, nhưng Kiều Miên tinh ý vẫn nhận ra.
“Vậy chúng ta đi ăn ở M nhé.” Kiều Miên mỉm cười nói, “Tôi thấy đồ ăn cho trẻ em trông khá thú vị, tôi cũng muốn ăn thử.”
Cô nhận ra Lục Lập Trì thích món đó, nhưng cũng khéo léo tìm lý do. Cô luôn cảm thấy thoải mái và tự nhiên hơn khi ở bên trẻ con hơn là so với người lớn.
Trên khuôn mặt Lục Lập Trì lộ rõ sự vui mừng, nhưng cậu không lập tức chạy đi, mà quay đầu nhìn anh trai đi bên cạnh, hỏi ý kiến của anh.
Lục Lập Xuyên đang có tâm trạng tốt. Câu nói vừa rồi vẫn văng vẳng bên tai, anh vừa ngẩng đầu thì thấy đôi mắt đáng thương của em trai.
“Nhìn anh làm gì vậy?” Anh nói nhẹ nhàng, “Muốn ăn thì cứ đi ăn đi, nhớ cảm ơn chị Kiều Miên nhé.”
“Yê! Cảm ơn chị Kiều Miên!” Lục Lập Trì hô vang, nhanh chóng chạy vào trong với những bước chân ngắn ngủn. “Chị ơi, chúng ta…”
“Đi nhanh lên! Em muốn cái xe ô tô đó!”
Trong nhà họ Lục, Lục Lập Xuyên luôn là người quản lý em trai. Mặc dù anh cũng rất nuông chiều Lục Lập Trì, nhưng số lần đưa cậu bé đi ăn ở M thì đếm trên đầu ngón tay.
Lục Lập Xuyên không mặn mà với các loại đồ ăn nhanh như thế này, không thích cũng không ghét, nhưng anh sẽ không chạm vào. Kể cả Lục Lập Trì, muốn ăn một lần còn phải qua ba cửa ải đáng sợ là bố, mẹ và anh trai.
“Chị tiên nữ thật đẹp, dịu dàng và tốt bụng! Chị ấy chắc chắn là thiên thần thực hiện ước mơ của em!”
Bên trong khá đông, Kiều Miên dẫn Lục Lập Trì đến chỗ ngồi trống rồi quay lại để gọi món.
Cô không có cảm giác phải tự hỏi mình có nên mời người khác ăn hay không. Họ đều là bạn bè, Kiều Miên không có ý định để Lục Lập Xuyên trả tiền.
Hai anh em Lục ngồi đối diện nhau tại bàn bốn người. Dưới ánh nhìn không thể đoán được của Lục Lập Xuyên, Lục Lập Trì khó khăn bò lên ghế, hai chân ngắn ngủn đung đưa.
Nếu có ai đó đứng bên cạnh, thực sự có thể nhận ra hai người có năm phần tương tự. Chỉ là so với sự ngây thơ dễ thương của Lục Lập Trì, Lục Lập Xuyên lại tỏ ra tinh tế và lạnh lùng hơn nhiều.
Lục Lập Trì thấy anh trai nhìn mình một lúc, mới dùng giọng điệu không thể đoán được cảm xúc mà mở lời, “Đôi khi… thấy em cũng khá hữu ích.”
Lục Lập Trì: …???
Cậu bĩu môi, giống như một chiếc bánh bao đang tức giận, “Anh ơi, em không phải là người để anh sai bảo!”
Cậu ngẫm nghĩ một chút, rất biết cách mặc cả, “Nhưng mà, anh ơi, em muốn bộ xe biến hình đó! Nó cũng đẹp trai như anh! Anh mua cho em được không?”
Lục Lập Xuyên chỉ liếc nhìn cậu một cái. Thường thì Lục Lập Trì không dám nhúc nhích dưới ánh nhìn như vậy của anh trai.
Nhưng hôm nay… Lục Lập Trì thực sự dũng cảm đối mặt với mối đe dọa cái chết!
Lục Lập Xuyên không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý, như thể không nhìn thấy vẻ bình tĩnh giả tạo của cậu nhóc trước mặt. “Được.”
Lục Lập Trì mở to mắt. Xác nhận rằng tâm trạng của anh trai hôm nay thực sự tốt, đến mức có thể đáp ứng yêu cầu này, cậu mới miễn cưỡng kiềm chế bản thân, suýt chút nữa không thể ngồi ngay ngắn trên ghế.
Trong lớp cậu không ai có bộ xe biến hình này, nếu cậu có, cậu sẽ là người nổi bật nhất lớp!
Lục Lập Trì tự mãn nói, “Anh ơi, em biết tâm trạng của anh mà, em sẽ giúp anh!”
Cậu chắc chắn vỗ vỗ ngực nhỏ, “Chị Kiều Miên rất tốt bụng, nếu có gì cần em giúp, anh cứ việc sai bảo đừng cần ngại.”
Lục Lập Xuyên không biết Lục Lập Trì thường xem những thứ lộn xộn gì.