Edit: Carrot
Khi Kiều Miên bưng khay đồ ăn trở lại, cô nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau, giống như hai đầu của một chiếc gương.
Cô có chút ngạc nhiên, nhưng không nhịn được mà cười lên. Kiều Miên rất ít khi thấy Lục Lập Trì tĩnh lặng và điềm đạm như vậy, nhìn họ giống như hai anh em ruột.
Kiều Miên đặt đồ ăn trước mặt hai người, rồi cũng ngồi xuống.
“Ăn đi, đồ ăn cho trẻ em.” Kiều Miên cười và xoa đầu Lục Lập Trì, sau đó giúp cậu mở bao bì của xe biến hình.
Cô khéo léo với đôi tay trắng muốt, nhẹ nhàng đọc hướng dẫn của xe và lắp ráp đồ chơi cho Lục Lập Trì mà không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Thanh niên bên cạnh thở dài, nhưng không làm phiền hai người đang chăm chú. Anh im lặng lấy điện thoại ra.
Sau khi thực hiện xong những việc mình muốn làm, anh cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, rồi tải lên những thứ đã chuẩn bị.
Kiều Miên giúp Lục Lập Trì lắp xong xe biến hình, nhìn cậu chơi một hồi, tình cờ ngẩng đầu thì thấy Lục Lập Xuyên im lặng như một bức tượng.
Kiều Miên đã quen với tính cách ít nói của Lục Lập Xuyên. Thực ra, việc anh ít nói càng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Cô luôn có cảm giác rằng anh là một người tốt.
Kiều Miên chỉ vào điện thoại đặt trước mặt anh. “Sao lại thất thần thế? Điện thoại của anh đang rung.”
Lục Lập Xuyên cúi đầu, liếc nhìn chiếc điện thoại rung liên tục.
Khi nhìn rõ nội dung trên đó, ngón tay anh dừng lại, nhận ra mình không biết từ lúc nào đã tải nhầm ảnh.
Bức ảnh vốn nên được gửi vào tài khoản riêng để lưu trữ cẩn thận lại bị anh vô tình gửi vào một nhóm khác, và ngay lập tức nhận được phản hồi.
【Lu: Một nhà ba người. [/ảnh]】
【……】
【Thẩm Chiếu Thâm: @Lu Mẹ kiếp, phục thật. Lục Lập Xuyên, anh có cần phải làm mất mặt như vậy không? Mặt mũi đâu? Ở dưới đất à?】
【Trịnh Mặc Trình: @Lu Được đấy, anh Lục, trí tưởng tượng của anh thật phong phú. Nhưng chỉ trong lúc ăn cơm, anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con rồi à?】
【Giang Hành: @Lu [/hình ảnh]】
Bức ảnh cuối cùng chỉ là một ảnh chụp màn hình từ diễn đàn trường học, từ nhiều khía cạnh chứng minh Lục Lập Xuyên là một người có địa vị cao.
Tại Học viện Kỹ thuật Thông tin, Lục Lập Xuyên nổi tiếng với tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo, được mọi người bầu chọn là “bông hoa cao ngạo” trên diễn đàn, không ai có thể vượt qua.
Lục Lập Xuyên khẽ cười nhạt. Thực ra anh không định gửi câu này vào nhóm, nhưng cũng có thể đoán trước sẽ có tác dụng thế nào:
【Lu: Người độc thân có tư cách gì để lên tiếng.】
Ánh mắt anh lạnh nhạt, không khách sáo chút nào mà buông lời mỉa mai.
Nhóm thảo luận A, vốn trầm lặng, bỗng chốc im phăng phắc. So với Lục Lập Xuyên, người trông có vẻ đã tiến triển đến giai đoạn hẹn hò, thì câu nói này hoàn toàn hợp lý.
【Quản trị viên đã đổi tên “Thảo luận A” thành “Cấm tình yêu và kẻ si mê vô vọng vào đây”】
Lục Lập Xuyên khẽ nhếch môi, cười khẩy, ánh mắt đen trầm mang chút lười biếng.
“Nói mới nhớ, hôm trước tôi gặp một người, giọng rất giống anh.” Kiều Miên tìm đại một đề tài trò chuyện, chợt nhớ ra chuyện này. Cô cúi đầu xúc kem, không để ý đến phản ứng hơi căng thẳng của Lục Lập Xuyên. “Nhưng giờ nghe lại cũng không giống lắm. Ừm? Hình như chiều cao cũng khá giống.”
Kiều Miên không có khái niệm về chiều cao của con trai, trong ấn tượng của cô thì Lục Lập Xuyên có vẻ cũng khá cao. Với một người uống bao nhiêu sữa cũng chẳng cao thêm được bao như cô, thì cứ trên 1m80 thì được gọi là cao, không sai.
“Giống tôi lắm à?” Lục Lập Xuyên khẽ hỏi.
Kiều Miên lại chăm chú nghe giọng của anh. “Cũng không giống lắm… tôi phân biệt không rõ.” Cô cười nhẹ, không rõ có phải vì không để tâm hay không, giờ nghe lại thì thật sự không giống lắm. Huống chi Lục Lập Xuyên và cái người lạnh lùng kia hoàn toàn khác nhau.
Anh Lục có tính tình tốt, nhân cách đẹp, sự rực rỡ trong tâm hồn đã đủ để bù đắp cho vẻ ngoài có phần tùy ý của anh rồi.
Cô không có ý định nhắc lại chuyện này. Lục Lập Xuyên im lặng một lúc, khi Kiều Miên nói “Không phải trải nghiệm vui vẻ gì” thì anh cũng chỉ khẽ ừ một tiếng, chu đáo không hỏi thêm gì.
“Ăn chút gì đi.” Kiều Miên chỉ vào suất ăn đặt trước mặt, “Món nào cũng ngon lắm, đây là phần của anh.”
Rời khỏi quán M, Kiều Miên chào tạm biệt Lục Lập Xuyên rồi từ từ quay trở về trường.
Cô đếm ngón tay tính toán chi tiêu trong tháng này, trong lòng thầm quyết định sẽ nhận thêm vài việc. Tiền vẫn còn đủ, công việc cũng không còn vất vả như trước.
Tiền bạc mà, chẳng bao giờ là thừa cả.
Vừa về đến ký túc xá, Kiều Miên đã thấy Hứa Thời Ý ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài.
Thấy cô, Hứa Thời Ý vẫy tay. “Miên Miên, tớ ra ngoài ăn đây, đi cùng tớ không? Tớ mời cậu ăn món ngon.”
“Thôi, tớ ăn ngoài rồi.” Kiều Miên lắc đầu, từ chối lời mời của Hứa Thời Ý.
“Ăn ngoài rồi?” Hứa Thời Ý ít khi ăn ở căng tin trường, nghe thế liền ngạc nhiên. “Miên Miên, ý của cậu là, hôm nay cậu ăn ở ngoài thật à?”
Hứa Thời Ý rất hiểu Kiều Miên. Theo thói quen của cô, cô thường giải quyết bữa ăn ở căng tin.
Không ngờ Kiều Miên lại gật đầu, thản nhiên thừa nhận, “Ừ, tối nay tớ ăn ở quán M.”
Kiều Miên nghĩ một lát, rồi bổ sung, “Tớ mời khách.”
“Mời? Mời ai?” Hứa Thời Ý hoàn toàn không nhận ra Kiều Miên muốn cô yên tâm, mà càng thêm nghi ngờ.
Hứa Thời Ý vốn đang vội vàng thu dọn để xuống tầng, nhưng nghe vậy liền ngừng lại, nhìn Kiều Miên đầy cảnh giác. “Tiên nữ của ơi, cậu nói tớ nghe xem, có phải cậu lén lút đi cắm sừng tớ không đấy?”
Kiều Miên nghiêm túc chỉnh lại lời của Hứa Thời Ý, “Cậu có cặp nào đâu mà sừng, đừng tự thêm kịch cho mình.”
“Vấn đề là sừng à? Cậu ăn cơm với ai vậy? Là cái người bạn trên mạng của cậu, bạn thân?”
Hứa Thời Ý đoán trúng phóc. Các mối quan hệ của Kiều Miên rất đơn giản, rõ ràng, người mà Hứa Thời Ý biết cũng chỉ là cậu bạn thân mạng ẩn danh.
Kiều Miên gật đầu, không phủ nhận. “Ừ, mình mời anh ấy và em trai anh ấy ăn cơm.”
Cô vừa mở lời, chưa kịp giải thích thêm thì Hứa Thời Ý đã cắt ngang.
Hứa Thời Ý tròn mắt nhìn cô đầy kinh ngạc. “Cậu còn nói hai người không hẹn hò? Ghê nha, Miên của tớ ơi, đã thành một nhà ba người rồi cơ đấy?”
Kiều Miên nhìn cô với vẻ mặt phức tạp. “Tớ nghĩ cậu nên kiểm soát lượng nước trong đầu trước.”
“Vấn đề là kiểm soát nước à?”
Kiều Miên nghe câu hỏi của cô, ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc. “Có lẽ… là xả nước? Kiểu như sông lớn chảy cuồn cuộn ấy.”
Lần này Hứa Thời Ý không đùa với Kiều Miên nữa, cô cũng không vội đi mà kéo ghế ngồi xuống đối diện Kiều Miên.
Cô ấy nghiêm túc nhìn Kiều Miên. “Miên Miên, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu. Tớ phải nói rằng, người bạn thân này của cậu rất có khả năng đang có ý đồ không đàng hoàng.”
Không phải Hứa Thời Ý nói suông, cô có lý do để tin điều này. Dù không đoán được thái độ của Kiều Miên ra sao, cô vẫn thiên vị cô bạn nhỏ đáng yêu của phòng 312.
Cái tên mọt sách không biết từ đâu chui ra kia thì thôi đi. Thời gian ngắn vậy mà đã leo lên…
“Hứa Thời Ý còn cách chức ‘chính cung nương nương’ của mình chỉ một bước nữa thôi sao?”
“Đừng nói là tớ không cảnh báo cậu nhé.” Hứa Thời Ý đầy kiêu hãnh nói, “Bước tiếp theo là anh ta sẽ mời cậu ăn cơm đáp lễ, đây là chiêu thức cả đấy, mấy thứ này tớ đều biết hết!”
Phải nói là Hứa Thời Ý cũng đã đọc kha khá tiểu thuyết tình cảm.
Kiều Miên bất lực nhìn cô. “Thời Ý, tớ và anh ấy chỉ là bạn thân thôi, dù anh ấy có mời tớ ăn cơm cũng chẳng chứng minh được gì.”
Cô nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Với lại, não bộ của mọt sách cậu không hiểu đâu. Anh ấy kiểu gì cũng nghĩ sao nói vậy, không có tính toán gì đâu.”
Hứa Thời Ý hừ nhẹ, lười để ý đến cô. “Dù sao tớ cũng đã nhắc cậu rồi. Tớ sẽ chờ xem anh ta mời cậu ăn cơm.”
Kiều Miên không để tâm lắm. “Cậu còn ra ngoài ăn không? Không thì tớ nấu sủi cảo cho cậu ăn nhé.”
Nấu ăn trong ký túc xá cũng không có gì lạ, nhưng ngoài Kiều Miên – một mọt sách chính hiệu – thì các thành viên khác của phòng 312 đều không biết nấu, cũng chẳng có dụng cụ nấu nướng gì.
“Ăn chứ.” Hứa Thời Ý nhanh chóng đặt túi xách xuống, ngồi ngược lại trên ghế, nhìn Kiều Miên rồi cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi nữa, “Cảm ơn cô tiên, cậu tốt quá.”
Kiều Miên cười, đùa vài câu với cô ấy rồi mang nồi điện nhỏ đi nấu sủi cảo. Nhân tiện, cô cũng nấu một phần làm bữa khuya cho mình.
Ngày xét duyệt học bổng đến gần, Kiều Miên tranh thủ giờ nghỉ để nộp hồ sơ xin học bổng.
Cô đã chuẩn bị từ sớm, đầy đủ tài liệu cần thiết. Khi đến văn phòng giáo viên, thì có người đã nộp hồ sơ trước cô.
Chàng trai đó rất cao, trông khá rạng rỡ, khi nói chuyện với thầy cô cũng có vẻ thân thiết. Kiều Miên không ngẩng lên, chỉ đứng sau lưng cậu ta nộp tài liệu, lắng nghe lời dặn dò của giáo viên, và chỉ mỉm cười suốt buổi.
Cô vốn không thuộc tuýp hoạt bát, không tạo nhiều ấn tượng với thầy cô, trông giống như một cô gái nhút nhát, ít nói.
Bề ngoài ngoan ngoãn, bên trong lại có chút nổi loạn.
“Kiều Miên.” Vừa bước ra khỏi văn phòng, phía trước có người gọi cô.
Kiều Miên ngẩng đầu lên, thấy người đứng trước mặt, có chút ngạc nhiên. “Từ Trạch Hạo.”
Người chờ bên ngoài chính là chàng trai vừa nộp hồ sơ trước cô. Không phải tình cờ, Kiều Miên cũng biết cậu ta.
Chàng trai cao ráo, gầy, khuôn mặt sáng sủa, nụ cười rạng ngời. Cậu ta cũng là thành viên đội bóng rổ của trường, Kiều Miên cũng biết đôi chút.
“Không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Cô cười lịch sự, “Mình còn có tiết học tiếp theo…”
Mặc dù thông thường Kiều Miên không thích giao tiếp, nhưng cũng không đến mức khách sáo như thế này. Tuy nhiên, rõ ràng bây giờ cô không muốn nói thêm.
“Chờ chút.” Từ Trạch Hạo chặn cô lại không phải không có lý do.
Chàng trai cao gầy đứng trước Kiều Miên, trên khuôn mặt vốn luôn rạng rỡ có chút do dự. Sau một lúc, cậu ta mới lấy hết can đảm hỏi, “Kiều Miên, cậu có phải đang yêu không?”
“Ưm?” Kiều Miên nhìn cậu ta với vẻ không hiểu.
Cô mất vài giây để hiểu ý của cậu ta, đôi mắt xinh đẹp hơi mở to. “Cậu nghe từ đâu vậy?”
Từ Trạch Hạo thấy cô chỉ ngạc nhiên mà không phủ nhận, khuôn mặt cậu ta nhanh chóng lộ vẻ thất vọng.
“Kiều Miên, bạn trai của cậu rốt cuộc là ai?” Cậu ta không nhịn được lên tiếng, “Nghe nói cậu yêu qua mạng, đối tượng hình như là người trong trường ta? Có phải là nhân vật nổi tiếng không?”
Nụ cười trên mặt Kiều Miên nhạt dần. Nụ cười ấm áp thường ngày biến mất, cô bình tĩnh hỏi, “Cậu nghe từ đâu về việc tôi đang yêu?”
“Có người nói… cậu không biết sao?” Từ Trạch Hạo nhìn chằm chằm vào cô, có vẻ không cam tâm, “Kiều Miên, cậu vừa xinh đẹp lại dễ tính, tại sao không cho mình một cơ hội?”