TIẾN VÀO BÓNG ĐÊM - SÁT LIỄU GIÁ CÁ THẦN

Ôn Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, không biết cô ta đang chào hỏi cô, nên cũng không để ý. Nhưng Nhan Phóng lại chú ý tới, cậu dừng chân lại, không thiện cảm nhìn cô ta một cái.

Lời Liễu Từ định nói kẹt trong cổ họng, khéo léo cười nhìn cậu.

Sau đó, hai người cùng nhau đi xa, nhìn bóng lưng của bọn họ, Liễu Từ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Sầm Triều nhìn mấy người họ, sờ sờ cằm, một dáng vẻ giống như đã hiểu rõ.

Liễu Từ chạy đến trước mặt Thẩm duy Ngọc, túm lấy tay cậu ta lôi cậu ta đi, hai người không chút nào nhớ tới người tên Sầm Triều này.

Hai người tìm một góc, Liễu Từ hỏi cậu: “Nữ sinh kia là ai vậy? Cùng Sầm Triều có quan hệ gì?”

Thẩm duy Ngọc: “Bọn họ chỉ là bạn học ở ban 1, không có quan hệ gì. Nhan Phóng cũng chẳng nói gì với mình.”

“Thật sự?” Liễu Từ có chút không tin, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì tức giận nên có chút vặn vẹo.

“Thật.” Thẩm duy Ngọc đương nhiên không dám nói rằng bọn họ ngồi cùng bàn cho cô ta nghe, bằng không vị tiểu tổ tông này có thể sẽ làm loạn cả trường học này mất.

“Được rồi được rồi, đừng tức giận, có gì mà phải tức giận, chúng ta đổi phương pháp theo đuổi người ta là được rồi.” Thẩm duy Ngọc ôn hòa dỗ dành cô ta.

“Mình không có tức giận, nữ sinh kia mình nhìn còn chướng mắt, đáng để mình tức giận vì cô ta chắc?” Cô ta khoanh tay trước ngực.

Bên này dỗ dành người ta vui vẻ thật vất vả, Sầm Triều đều nhìn thấy, rời đi, trở lại phòng học.

Tiết đầu tiên là tiết thể dục, không ít người bởi vì thể lực bị tiêu hao quá lớn, sang tiết Văn hầu như đều mơ màng buồn ngủ.

Những hàng ngồi đằng sau ba hàng trên cơ bản đều không thế nào tập trung học tập, phần lớn là nằm bò ra ngủ. Người ngồi cùng bàn và người ngồi ở bàn phía trước Sầm Triều đều đã ngủ, cô ấy cũng rất muốn ngủ, thấy Ôn Nguyệt ngồi đằng sau múa bút thành văn trên sách giáo khoa, mở miệng cầu cứu cô: “Bạn học, cô giáo tới kêu mình một chút nha.”

Ôn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn cô, gật gật đầu. Kết quả cô ấy ghé sát vào mặt Ôn Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: “Bạn học, cậu dùng son môi màu gì vậy? Nhìn đẹp quá.”

Ôn Nguyệt mím môi, cô không có tô son, cô không……

Cô chỉ vừa cùng Nhan Phóng môi chạm môi thôi! Môi cô bây giờ có chút tê, hiện tại sờ vào liền thấy hơi rát.

Son môi này thì làm sao có thể mô tả cho cô ấy được chứ, cô căn bản là không có son môi. Ôn Nguyệt mặt đỏ bừng, ngón tay khều khều góc sách.

Sầm Triều không ngờ đã thời đại này rồi còn có người nói hai câu liền có thể mặt đỏ, cô ấy cảm thấy thật hiếm gặp, cố ý trêu chọc: “Chắc không phải là không nỡ nói cho tớ biết chứ.”

Ôn Nguyệt điên cuồng xua tay: “Không phải không phải.” Mà chỉ là tư liệu của loại son môi này hơi khó nói ra.

Lúc chơi game Nhan Phóng cũng chú ý tới động tĩnh của các cô, ngẩng đầu, cậu không vui nhìn Sầm Triều. Ánh mắt sắc bén lại mang theo sát khí, nhìn đến mức khiến người khác lạnh sống lưng.

Sầm Triều cũng không biết vì sao mình phải sợ cậu, nhưng cơ thể lại không nghe theo lời cô, cô cũng không muốn gây chuyện với cậu, cảm giác nếu gây chuyện cô cũng không chiếm được hời.

Cô đang muốn xoay người, lại bị cô giáo điểm danh.

“Được rồi, mời nữ sinh tổ thứ 4 bàn thứ hai đếm từ dưới lên, đứng lên dịch những câu này cho tôi.”

Sầm Triều đứng dậy, vuốt vuốt sách, ánh mắt cô giáo sắc bén nhìn quyển sách cô cầm: “Đây là tiết Ngữ Văn, không phải tiết Vật Lý! Bảng đen ở phía sau hay sao mà nhìn xuống đấy?”

“Trả lời không được, mời bạn nữ ngồi đằng sau trả lời dùm đi.”

Ôn Nguyệt đứng lên, cô có chú ý, nhưng cũng không hiểu những gì cô giáo hỏi. Nhan Phóng chuyển sách mình sang cho cô, chữ viế sạch sẽ, chỉ có một câu kẻ ngang, bên cạnh còn có phiên dịch lại, sợ cô thấy không rõ, chữ viết rất to, còn vô cùng rõ ràng.

Ôn Nguyệt đọc từng chữ một, cô đọc từng câu từng chữ, đọc thật chậm, tiếng nói thực ngọt, làm người nghe cảm thấy thoải mái. Vì vậy không ai phát hiện cô đã đọc sai một chữ, Nhan Phóng nhỏ giọng nhắc nhở cô, cô mới sửa lại.

Cô giáo hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, vị bạn học này phiên dịch rất khá. Đi học đừng nói chuyện, sẽ ảnh hưởng đến các bạn học khác. Các bạn học yên tĩnh ngủ, tôi đều sẽ không quản các cô các cậu. Hai vị bạn học mời ngồi.”

Ôn Nguyệt nhìn Nhan Phóng lại đang chơi trò chơi bên cạnh, đột nhiên cảm thấy cậu lợi hại hơn, rõ ràng không nghe giảng bài mà có thể trả lời vấn đề giáo viên đặt ra.

Nhan Phóng nhìn dáng vẻ sùng bái của cô, cười khẽ. Chịu đựng đến khi tan học, Ôn Nguyệt vội vàng hỏi cậu: “Làm sao anh làm được vậy.”

Không nghe giảng bài mà có thể dành được vị trí thứ nhất trong kỳ thi, còn cô thì ngược lại, đã liều mạng học nhưng thành tích vẫn kém.

Nhan Phóng cười: “Do gen tốt.”

Sau đó cậu đánh giá từ trên xuống dưới của cô một chút: “Vậy hiện tại chắc em cũng định hình được rồi, anh đoán là……” Cậu lắc lắc đầu.

Ôn Nguyệt nghe vậy ủ rũ cụp đuôi, mình không cứu được rồi.

“Nhưng mà cũng không phải là không có cách.” Cậu cao thâm khó đoán mà nhìn cô một cái: “Có thể chờ mong một chút vào đứa con chúng ta, không giống em thì không nói, không chừng còn có thể cứu được.”

Mặt Ôn Nguyệt đỏ bừng, nói cái gì vậy chứ! Cô vẫn còn nhỏ, làm sao có thể chăm sóc con cái được chứ! Cô giả vờ tức giận, cuộn sách lại hướng về phía cậu đánh tới tấp.

Nhan Phóng vừa cười vừa trốn, cùng cô làm loạn, ngoài miệng chịu thua: “Anh sai rồi, anh sai rồi.”

Ôn Nguyệt lá gan càng lúc càng lớn, ban đầu còn sợ cậu, hiện tại đã dám lên tay đánh cậu. Nhưng Nhan Phóng nhưng thật sự rất vui mừng, Ôn Nguyệt càng ngày càng có dáng vẻ của bạn bè cùng lứa tuổi. Trước kia cô thu mình vào bên trong vỏ bọc của bản thân, hiện tại có thể từ trong đó bước ra vươn tay chạm vào thế giới bên ngoài.

Không nghĩ tới, cậu cũng thay đổi, giữa hàng lông mày bớt đi một chút sương mù, cũng giống một chàng trai ở tầm tuổi này.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi