TIẾN VÀO BÓNG ĐÊM - SÁT LIỄU GIÁ CÁ THẦN

Sầm Triều quay đầu, lè lưỡi với Ôn Nguyệt: “Xin lỗi nha, làm liên lụy tới cậu rồi.”

Ôn Nguyệt ngừng giỡn, cười đáp lại.

Bây giờ Sầm Triều mới phát hiện Ôn Nguyệt lớn lên rất đáng yêu, khuôn mặt mềm mại, cười rộ lên thật ấm áp. Tuy rằng trang điểm có hơi xấu một chút, nhưng lớn lên khẳng định cũng rất xinh đẹp.

Sầm Triều: “Cậu thật dễ thương.”

Ôn Nguyệt sửng sốt, mới biết được là mình được người khác khen.

Nhan Phóng nhướng mày: “Còn cần cô nói à?” Cậu không biết cô dễ thương chắc? Đây là người của cậu, người khác nhìn nhiều thêm vài cấu, cậu đã cảm thấy người đó có ý đồ quấy rối, cho dù là nữ cũng không được!

Sầm Triều nhìn vào mắt Nhan Phóng, chép miệng, nghĩ thầm sao người này lại khó tính như vậy chứ. Nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cậu, cô ấy quay đầu chỗ khác.

Bởi vì được khen, mà Ôn Nguyệt cười cả một buổi chiều, Nhan Phóng lắc đầu, thật ngốc vậy mà cũng vui cho được.

Hôm nay tới tổ của Ôn Nguyệt trực nhật. Sau khi tan học, mấy bạn học chạy tới chỗ Ôn Nguyệt như thường ngày, Trương Linh Lị đi đầu, nói: “Giao cho cậu, Ôn Nguyệt.”

Trần Cương nói: “Giao cho cậu.”

Ôn Nguyệt đối với yêu cầu vô lý của bọn họ, đã tập thành thói quen, lần đầu tiên cô không từ chối, cho nên về sau dù cô có từ chối, bọn họ cũng theo lẽ thường mà giao toàn bộ lại cho cô.

Những người không biểu hiện bản thân của mình ra, sẽ bị người khác xem nhẹ, phần lớn những người đó đều bị hy sinh.

Nhan Phóng nghe vậy liền nổi giận: “Mẹ nó, đứng lại hết cho tôi, cái gì mà giao cho cô ấy?”

Bọn họ bị tiếng rống của cậu làm cho hoảng sợ mà đứng yên tại chỗ, học sinh trong lớp không hiểu chuyện gì, nhìn về bên này. Ánh mắt bọn họ hoảng sợ nhìn cậu, miệng mấp máy, nhưng không dám lên tiếng.

Trần Cương căng da đầu, nói: “Trực nhật lớp…… Bọn tớ đều rất vội, cho nên nhờ cậu một chút…… bạn học Ôn.”

Trương Linh Lị nói tiếp: “Đúng vậy, bạn học Ôn rất thích trực nhật lớp, lúc trước cậu ấy còn nói muốn giúp chúng tớ.”

Đôi mắt Nhan Phóng nóng như lửa đốt, không nói gì chỉ nhìn bọn họ, làm cho bọn họ như bị lăng trì*

(*Thứ hình phạt tàn khốc thời phong kiến, giết phạm nhân bằng cách cắt chân tay, xẻo từng miếng thịt cho chết dần.)

“Ai mẹ nó thích trực nhật? Ai không vội……” Nhan Phóng nói được một nửa thì ngừng lại, nhìn người bên cạnh, “Cậu nghĩ thế nào, tự mình nói đi.”

Nếu cô muốn, thì cậu sẽ không đồng ý, cậu phải từ từ sửa lại tính cách nghe lời này của cô mới được, đương nhiên là không tính cậu.

Nếu cô không muốn, thì tự nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu cô tự mình từ chối thì phải học được cách tự bảo vệ mình, như vậy mới không bị bắt nạt.

Cậu có thể giúp cô khi cậu ở bên cạnh cô, nhưng lúc không có cậu bên cạnh. Cậu không thể biết được chuyện gì, tóm lại cô cần trưởng thành hơn.

Ôn Nguyệt cúi đầu, mái tóc dày che khuất đôi mắt của cô. Không ai biết cô đang nghĩ gì, mọi người đều nhìn chằm chằm cô, thời gian giống như ngừng lại.

Nhan Phóng duỗi tay dưới bàn học, yên lặng nắm tay cô, không tiếng động mà thở dài. Tính tình cô mềm yếu, không thể thay đổi trong chốc lát được. Tương lai còn dài, cùng lắm thì cậu ở bên cô, sẽ không để tình huống này phát sinh thêm lần nào nữa.

Ngay khi cậu nghĩ là Ôn Nguyệt sẽ im lặng tới cùng, lúc Nhan Phóng chuẩn bị lên tiếng, thì cô mở miệng: “Việc của mình thì nên tự mình làm đi, giúp các cậu không phải nghĩa vụ của tôi.”

Bọn họ không ngờ Ôn Nguyệt sẽ nói như vậy, trong lòng chua lòm nghĩ, có người chống lưng liền tự tin như vậy à.

“Thất thần làm gì?” Nhan Phóng thấy bọn họ đứng bất động, thì tức giận. Bọn họ lập tức bỏ cặp xuống, cầm lấy đồ đi dọn dẹp.

Các bạn học trong lớp sợ bị liên lụy, lập tức đi về. Sầm Triều vẫn còn đứng ở chỗ cũ, cô ấy đứng trước bàn học của Ôn Nguyệt, là nơi tốt nhất để nhìn rõ. Nguyên nhân cô ấy ở lại rất đơn giản.

Hóa ra bàn sau cô chính là Ôn Nguyệt, được những cô gái trong nhà vệ sinh nhắc tới.

Từ trước tới nay Sầm Triều không tin người khác nói, trực giác của cô ấy nói Ôn Nguyệt có thể, có thể xử lý được! Ai sẽ từ chối được một cô gái vừa đỏ mặt vừa nói như vậy chứ!!

––––– Tác giả có chuyện nói:

Sẽ cập nhật sau, cụ thể bao giờ thì chưa biết, bởi vì tôi bị một loại bệnh. Gõ một chữ đầu óc liền trống trơn, hỏi bác sĩ, thì bác sĩ nói thuốc và châm cứu đều không khỏi, chỉ có nằm yên. Tôi sẽ làm theo lời bác sĩ, ( nhưng nếu lấy heo đạp tôi thì tôi sẽ nghe lời các bạn (✧∇✧)

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi