TIẾN VÀO BÓNG ĐÊM - SÁT LIỄU GIÁ CÁ THẦN

Nhan Phóng đứng ở cửa ngược với ánh sáng, nhìn cô cười.

“Sao cậu…… Ưm……” Cô bị cậu đè trên tường mà hôn, môi lưỡi quấn lấy nhau, cô không tránh, ngược lại đắm chìm trong đó.

Khi môi cậu tách ra, đôi môi đỏ hồng của cô trở nên kiều diễm, hơi thở gấp gáp. Tay nhỏ nắm chặt vạt áo của cậu, đôi mắt giống con nai vô tội nhìn cậu, dáng vẻ để anh có thể tùy ý làm bậy.

“Tôi không muốn về nhà.” Môi cậu áp lên mặt cô, khi nói chuyện, hơi thở của cậu phà vào mặt cô, mặt cô đỏ bừng tim đập nhanh. Như bị mê hoặc, cô lớn mật nói một câu.

“Ba mẹ tôi không ở nhà.”

Lời cô nói khiến anh khẽ cười, có vẻ rất vui vẻ, lồng ngực cũng bởi vậy mà run lên.

Khi cô nói những lời này, cô cảm thấy rất hối hận, tại sao lại như vậy? Liệu cậu có cảm thấy cô là một cô gái tùy tiện……

Ôn Nguyệt dùng màng bọc thực phẩm giúp anh quấn lại vết thương, tránh cho lúc tắm bị ướt, dặn dò thêm: “Cậu chú ý một chút, nếu bị dính nước thì vết thương sẽ lâu lành hơn.”

Cậu dựa vào sô pha, dùng tay khác quấn lọn tóc đen của cô: “Phiền lắm, cậu giúp tôi tắm đi.”

Ôn Nguyệt lén trừng mắt với cậu, thấp giọng nói: “Lưu manh!” Nhan Phóng nhếch môi: “Có người bị lưu manh hôn còn lè lưỡi.” Mặt Ôn Nguyệt đơ ra, rồi trở nên ửng đỏ, trốn vào phòng.

Cô không quan tâm cậu ấy! Cái gì cũng có thể nói!

Tức chết cô.

Nghe được tiếng tí tách trong phòng tắm, cô lấy bộ quần áo chưa tháo nhãn của ba, nói với cậu: “Tôi để quần áo ở trước cửa cho cậu đó.”

Sau khi cô về phòng tắm xong, cậu đã ngồi trên sô pha, cô sắp xếp cho cậu ở phòng dành cho khách.

“Ngủ ngon.” Nói xong cô chạy nhanh ra khỏi phòng dành cho khách, chạy về phòng mình, khóa cửa lại.

Cô sợ anh sẽ làm hành động khác người, cô sẽ chống đỡ không được. Cô dựa vào cửa nghe ngóng bên ngoài một lúc, chắc chắn anh không làm gì, cô mới yên tâm. Sợ cậu nữa đêm có chuyện tìm mình, cô do dự một lúc, vẫn không khóa cửa lại.

Nửa đêm, cô nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, nghĩ tới nụ hôn của hai người lúc này, lại nghĩ tới bọn họ chỉ cách nhau một bức tường, tim cô đập thật nhanh.

Có thể ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ nằm mơ thấy điều đó. Cô mơ thấy mình và Nhan Phóng đang hôn nhau, cậu đè cô, hôn cô thật mạnh, cô cảm giác giấc mơ rất thật, trong mơ cô bị đè tới mức không thở được.

Trong mơ cậu rất ôn nhu, không hề hung dữ, cậu gọi cô là Nguyệt Nguyệt, khen cô đẹp.

Trong mơ cậu cởi áo cô. Trong mơ cô quấn lấy eo cậu.

Trong mơ bọn họ ôm chặt nhau.

Nằm trên người cô, Nhan Phóng ngậm nhũ hoa của cô, cô cảm nhận được chân cô quấn lên eo cậu, cô ở dưới thân cậu vặn vẹo, còn phát ra tiếng rên rỉ nhỏ.

Cậu dùng tay bóp chặt lấy nhũ hoa hồng hồng của cô, cô không kìm được mà rên rỉ.

Vẫn không thức?

Cậu bật cười, tới mức này mà cũng không thức, bị khi dễ mà cũng không biết. Tay cậu thò vào giữa hai chân cô, mò vào quần lót của cô, sờ tới mức tay dính đầy nước.

Nước thật nhiều, cậu xoa âm đế của cô, tiếng rên rỉ của cô càng lớn hơn. Nghe được ba tấc dưới thân cậu giống như cột sắt, kêu thật lãng đãng.

“Nhan Phóng?” Cô nói với giọng mũi, đẩy cậu ra. Đây không phải là mơ.

Tay cậu ấy tại sao lại sờ vào chỗ đó của cô? Âm đế bị xoa mạnh, trở nên cứng và sưng tấy.

Cô cảm thấy rất kỳ quái, cơ thể trống rỗng, muốn một thứ gì đó. Cô muốn tìm một cái miệng, cần được giải tỏa, đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, cô khom lưng muốn chộp lấy.

Nhưng động tác trên tay Nhan Phóng đột nhiên dừng lại, tất cả đều hóa thành bọt biển về phía nhà phố biển, cô nhào vào khoảng không, ánh sáng trắng kia cô

rốt cuộc không bắt được nữa.

Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, Nhan Phóng trở mình, giam cô vào lòng cậu, mặt áp sát vào cổ cô, nói: “Ngủ!”

Giữa hai chân cô chảy nước, cô thực sự cảm thấy không tốt. Cô hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

“Đẩy tôi vào căn phòng tối tăm, mốc meo đó? Cậu thì nằm trên giường ngủ ngon lành.” Giọng nói của cậu có chút ủy khuất, làm cô cảm thấy là do cô không tốt, không suy xét chu toàn, phòng dành cho khách đó đã lâu rồi chưa thông gió.

Trong bóng tối cậu vỗ mông cô: “Đây là thù lao của tôi, sợ cậu không rời khỏi tôi được, thật phiền phức.”

Cô cau mày đẩy cậu ra, càng bị cậu ôm chặt hơn: “Nếu nhúc nhích nữa, thì đừng mong ngủ.”

Ôn Nguyệt: “Tôi……” Tôi bị cậu ôm chặt tới mức không thở được đây. Nhan Phóng: “Còn nói nữa, tôi sẽ quăng cậu ra ngoài.”

Cô lập tức im lặng, còn nghĩ là mình sẽ không ngủ được, không ngờ một lúc sau cô đã ngủ mất.

Nhan Phóng trong bóng tối nhìn người nằm trong lòng, cảm nhận được thứ giữa háng cậu căng ra, thở dài.

Xoa mạnh hai cái trên mặt cô. –––––

Tác giả có chuyện nói: Cầu heo heo, cầu cất chứa, cầu nhắn lại ~_(:зゝ∠)_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi