TIẾN VÀO BÓNG ĐÊM - SÁT LIỄU GIÁ CÁ THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đôi mắt hạnh trống rỗng, bên trong giống như một bầu trời sao, sáng chói. Đôi mắt của cô không giống như đôi mắt bị cận thị thông thường, nhìn được rõ ràng, rất sáng, giống như hạt trân châu, trong suốt như pha lê. Rất khác với đôi mắt của cậu.

Khoảng cách của bọn họ rất gần, Nhan Phóng có thể nhìn thấy được hình ảnh của mình trong đôi mắt trong veo đó

Tầm mắt cậu nhìn xuống đôi môi màu anh đào đang hé mở của cô, cậu cảm giác được một luồng nhiệt khô khốc đang dâng lên từ cơ thể.

Ôn Nguyệt vội vàng lùi về sau hai bước, ánh mắt nhìn xung quanh. Nắm chặt tăm bông trong tay, túa ra mồ hôi mỏng.

“Cậu ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì để tôi làm vài món cho cậu.” Nói xong, cô giống như con thỏ, chuẩn bị chạy trốn.

Kết quả bị cậu kéo lại, cả người cô ngã vào lòng ngực nóng rực của cậu. Ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm vào môi cô, từ từ lại gần, khi anh chuẩn bị hôn thì cô lùi về sau một chút.

Cậu ngước nhìn cô một lúc, rồi tiếp tục nhìn vào đôi môi hồng của cô, lại lần nữa sát lại gần.

Cô định lùi về sau nhưng vừa được nửa bước liền bị cậu ôm lấy eo kéo về phía trước.

Bốn cánh môi chạm vào nhau.

Thật thật mềm và ấm, giống như bánh pudding, trơn mềm và ngon miệng. Cậu đưa lưỡi ra cậy hàm của cô, rồi tiến vào, tựa như muốn nuốt cô vào bụng.

Không biết tay cậu đã mò vào áo cô lúc nào, áo cô hiện ra bàn tay của người đàn ông, không nặng không nhẹ mà bóp ngực cô.

Sau khi hôn xong, cậu chưa đã thèm, lại hôn cằm cô. Thấy vẻ mặt ngốc của cô, cậu lại hôn lên môi cô một cái, nói: “Đây là thù lao.”

Cô nghe được những lời đó, từ kiếp sợ rồi mới bình tĩnh lại, hơi thở hỗn loạn. Cảm nhận phía sau mông cô có gì đó chọc vào mình, mấu chốt là tay cậu vẫn còn ở trong áo cô!

“Xin lỗi.” Cậu mỉm cười, lấy tay khỏi áo cô. Cậu! Vậy mà cậu ấy lại hôn cô!?

Nhan Phóng vậy mà, lại hôn cô!

Cô chạy thật nhanh ra khỏi hiện trường, trốn vào phòng bếp, rửa mặt bằng nước lạnh cũng không hạ nhiệt được.

Nhan Phóng nhìn thấy bóng lưng cô, khẽ cười, nghịch cặp kính. Không biết làm cách nào mà lại có thể đem đôi mắt to như thế, bị thu nhỏ lại.

Trong phòng bếp, Ôn Nguyệt cố gắng để mình bình tĩnh lại. Lại nhìn bàn tay trống trơn của mình, khóc không ra nước mắt. Đồ ăn của cô đã bị rớt trên đường, cô mở tủ lạnh ra, bên trong không còn gì. Mở ví tiền thì không có đồng nào.

Cô mở điện thoại gọi cho mẹ, bên kia truyền tới một giọng nói lạnh lùng. “Thật xin lỗi, điện thoại của bạn còn nợ, vui lòng thanh toán cuộc gọi.”

Ôi trời, vậy mà lại là đầu tháng, nếu cô không đóng tiền điện nước, nhà của cô sẽ bị cắt điện cắt nước mất.

Cô thở dài dựa vào tường, nếu ba mẹ lại mặc kệ cô, cô sẽ chết đói mất.

Ba cô là một nhà văn từng đạt huy chương vàng, vì để tìm cảm hứng viết văn nên đã đi khắp nơi. Mẹ cô lo cho ba cô đi lang thang một mình sẽ sống như kẻ không có nhà, nên đã đi theo ba cô, trong tuyệt vọng cô đành phải nghiến răng đi theo hai người họ sống cuộc sống lang thang vất vả.

Đây là nguyên văn lời mẹ cô nói, lần đầu tiên cô nhìn thấy họ là hai năm trước. Cho rằng cô giống lúc nhỏ không hiểu chuyện, thật sự cho rằng nhà mình nghèo khổ, không có gì ăn, ba mẹ đi lưu lạc khắp nơi, trong lòng còn thầm đau khổ.

Mãi cho sau này cô mới biết họ bỏ cô lại để đi du lịch vòng quanh thế giới, nửa năm trước, cô còn thấy mẹ mình đăng lên vòng bạn bè là ở Bali, có lẽ là bà quên chặn cô lại. Có thể là do cảm thấy chặn cô thì phiền phức quá, nên đã trực tiếp xóa kết bạn với cô, đã nửa năm rồi cô không liên lạc được với ba mẹ mình.

Bây giờ tiền sinh hoạt đã dùng hết rồi, nên đổi lại là cô sống lưu lạc.

***

Nhan Phóng nhìn chén súp trong veo trên bàn, còn có hai quả trứng gà, hơi nhướng mày.

Vẻ mặt Ôn Nguyệt có chút không được tự nhiên: “Cậu đừng để ý, hôm nay tôi mua đồ ăn rồi, kết quả thì đồ ăn bị rơi……”

Ban đầu cậu không nói, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát và khó nói của cô gái, khiến cậu cảm thấy đói. Cậu nếm thử, cảm thấy khá ngon.

Thấy cậu ăn, không có dáng vẻ ghét bỏ, Ôn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chàng trai cúi đầu, tóc mái che đi lông mày, sóng mũi đẹp. Cậu nhìn thật đẹp mắt, tim cô không khống chế được mà đập thình thịch.

Cậu bỗng nhiên ngước mắt nhìn cô. Không xong rồi! Cô im lặng chớp mắt một cái, bình tĩnh dời tầm mắt đi, lại nhớ tới nụ hôn là “Thù lao” khi nãy, chỉ cảm thấy cả mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập.

Cậu biết rõ ánh mắt đó của cô là ý gì, có không ít nữ sinh nhìn anh bằng ánh mắt si mê, đuổi theo cậu để biểu đạt tình yêu, nguyện ý sống chết vì cậu. Nhưng lần đầu tiên cậu nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình yêu như thế, cậu cố ý không nhìn rõ ra, cảm thấy rất mới mẻ.

“Cậu ăn chưa?”

Cô quay đầu sang chỗ khác, trả lời: “Ăn rồi.”

Hai người cũng không chủ động tìm đề tài để nói, nên cũng không nói nữa. Sau khi ăn xong, cậu chuẩn bị rời đi, cô tiễn cậu ra khỏi cửa.

Nhìn bóng lưng cậu biến mất khỏi cầu thang thật lâu, cô mới từ từ đóng cửa lại. Cánh cửa bị chặn lại, tim cô đập một nhịp, mở cửa, vẻ mặt cô đầy kinh ngạc.

––––––

Tác giả có chuyện nói: Cầu heo heo, cầu cất chứa, cầu nhắn lại. Sự ủng hộ của các bạn là động lực của tôi, chúc ngủ ngon ~


Beta-er có lời muốn nóiiiii: Cái đồ trết tiệtttttt Nhan Phóng này. Hôn con gái người mà còn bảo là thù lao hảaaa

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi