TIẾN VÀO BÓNG ĐÊM - SÁT LIỄU GIÁ CÁ THẦN

Cậu ấy thật hung dữ!

Ôn Nguyệt không có tiền đồ mũi lập tức chua xót, cố nén nước mắt. Cậu không quan tâm đứng dậy, bước qua cô.

Thấy cậu rời đi, cô vội vàng đi theo sau, cậu bước đi loạng choạng, cô ở phía sau đi theo. Sợ cậu sẽ ngã, cô ôm hai tay đi bên cạnh.

Đi tới ánh đèn mờ ảo, cậu đột nhiên quay đầu lại, Ôn Nguyệt vô tình đụng vào lưng cậu.

Ôn Nguyệt cảnh giác nhìn thiếu niên, nghe cậu nói: “Đi theo tôi làm gì?”

Cô lùi về phía sau hai bước, thấy vết thương trên mặt cậu dưới ánh đèn cô càng thêm sợ hãi, cô lấy hết dũng khí kéo vạt áo cậu: “Đi bệnh viện đi có được không.”

“Không đi.” Cậu muốn kéo tay cô ra, nhưng cô nắm rất chặt. Cậu nhíu mày nghĩ, tính mình cũng quá tốt rồi, đang muốn tức giận, liền nghe cô nói.

“Vậy…… Tới nhà tôi đi, nhà tôi ở gần đây, ở phía trước thôi.” Nhan Phóng nhướng mày, đôi ngươi sáng ngời.

Đi được năm phút, Nhan Phóng nhìn thấy một tiểu khu cũ, lại nhìn người bên cạnh, cô thấy cậu không đi nữa, cho rằng trong lòng cậu đang băn khoăn: “Nhà tôi không có ai.”

“Cậu có đi được không?” Cô nhìn cầu thang, duỗi tay dìu cậu, thấy cậu không từ chối.

Cô dìu cậu đi từng bước lên lầu, Nhan Phóng dù bận vẫn ung dung đánh giá sườn mặt của cô.

Dưới ánh đèn, một cặp kính kiểu cũ, cái mái dày, bay giờ làm gì có ai để kiểu tóc này, đeo kính thế này.

Cô ở lầu 3, vừa mở cửa, thấy cậu đứng yên, cô nói: “Vào đi.” Cậu dựa người vào tường: “Cô nghĩ đi, tôi là con trai.”

Ôn Nguyệt không hiểu ý cậu, chỉ kéo góc áo của cậu, hơi dùng sức kéo anh vào nhà, cô chỉ muốn giúp anh xử lý vết thương thật nhanh.

Căn nhà ấm áp và gọn gàng, có thể nhìn ra là ngồi nhà này chỉ có một người ở.

Ôn Nguyệt để anh ngồi trên sô pha, tự mình lấy hộp y tế. Trước tiên cô nhìn vị trí vết thương của cậu, trán có một chỗ, miệng vết thương không lớn, nhưng trên mặt đầy máu, nhìn rất dọa người. Cánh tay có một vết thương do dao đâm, rất nghiêm trọng.

Cô càng nhìn thì mày càng nhăn, tại sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy, cậu chắc chắn lại đi đánh nhau nữa rồi. Cậu đi đánh nhau có thể nói là chuyện thường ngày, thầy cô nhắm mắt làm ngơ, chỉ quản lý cậu cách tượng trưng, bởi vì nhà cậu có tiền, đã làm một thư viện cho trường. Chỉ bảo đảm cuộc sống của cậu an toàn là được rồi, ngày thường cậu làm gì cũng không quan tâm.

Hai mắt cô chợt cảm thấy mông lung, vừa rơi nước mắt vừa sát trùng vết thương cho cậu. Cô có thể xử lý vết thương nhẹ, nhưng cánh tay bị dao đâm của cậu có chút nghiêm trọng, cần phải đi khâu, tốt nhất là đi bệnh viện.

“Vết thương này nghiêm trọng như vậy, nên đi bệnh viện khâu lại và bó bột.” Cô lo lắng nhìn cậu, nước mắt cô như hạt châu rơi xuống lòng bàn tay cậu.

Cậu nhìn giọt nước mắt rơi xuống, cảm thấy thú vị, không để ý mà trả lời: “Tùy tiện xử lý xử lý được rồi.”

Nghe cậu nói mà không để ý tới bản thân mình như vậy, cô có chút tức giận, nhưng lại không dám nói, sợ chọc cậu giận, sẽ không quan tâm vết thương của mình nữa.

Cô chỉ có thể cố gắng, sát trùng miệng vết thương cho cậu, bôi thuốc, dùng băng gạc quấn lại.

Lúc cô dùng tăm bông bôi thuốc lên vết thương trên cằm cậu, có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cậu, làm người cảm thấy vui vẻ thoải mái. Trước giờ cô chưa từng gần cậu như vậy, không biết cậu lại thơm như vậy.

Thấp hơn cậu cái đầu, cô có thể cảm nhận được hơi thở cậu cậu phả vào cổ cô, cô cảm giống như một cọng lông vũ. Cô cầm tăm bông một lúc, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Nhan Phóng nhìn chằm chằm vào môi cô, màu anh đào tự nhiên lại bóng bẩy, nhìn mềm như thạch trái cây, khi bóp lại giống như những cánh hoa mỏng manh.

“Mắt kính mờ rồi, còn đeo làm gì nữa?” Cậu tháo kính của cô xuống Hai người đều giật mình.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi