TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 418

A….!

Ở phía xa vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Diệp Thành. Hắn bị trúng sét bay loạn khắp nơi, cơ thể không còn ra hình người, từng mảng xương trắng hếu lộ ra khiến người ta nhìn mà phát sợ.

Rầm!

Trên trời, từng tia sét lại giáng xuống.

“Chết tiệt”, Diệp Thành tức tối nhảy ra khỏi hướng mà tia sét đánh xuống.

“Tiên hoả”, sau tiếng hô gọi, Diệp Thành triệu gọi chân hoả khiến nó hoá thành đám mây, Diệp Thành bước lên mây cứ thế bay lên trời, chân khí được đẩy vào nắm đấm, tốc độ và sức mạnh phối hợp với nhau, nắm đấm với sức mạnh tuyệt đối được tích tụ.

Rầm!

Một tia sét lại giáng xuống, lúc này Diệp Thành cũng vung nắm đấm địch lại.

Đột nhiên Diệp Thành vừa bay vào hư không ban nãy thì lúc này như ngôi sao rơi từ trên trời xuống, cứ thế tạo ra một cái hố trên mặt đất.

“Ta đây mới chỉ tiến tới cảnh giới Nhân Nguyên mà mày đã muốn đánh chết ta rồi, không có cửa đâu”, trong cái hố kia, Diệp Thành cố gắng bò lên, sau tiếng chửi, Diệp Thành lại lần nữa bước lên đám mây tiên hoả sát phạt lên trời.

Rầm!

Hư không vang lên âm thanh dữ dội, lại là một tia sét giáng xuống.

Phá cho ta!

Diệp Thành tức tối hét lên vung nắm đấm hướng lên trời.

Đùng!

Đột nhiên nắm đấm của hắn bị phá tan, cơ thể giống như lần đầu tiên, bị đẩy xuống dưới ngã vật vào một tảng đá khổng lồ khiến nó vỡ tan. Diệp Thành liên tục phun ra máu, xương cốt trong người không biết đã gãy mất mấy đoạn.

“Diệp Thành”, ở phía xa, sắc mặt Sở Huyên tái nhợt, sức mạnh của thiên kiếp đã vượt qua mọi sự dự đoán của cô. Diệp Thành vừa mới tiến giới sao có thể địch lại nổi.

“Không thể chết được”, trong cái hố có ánh sáng vàng kim chiếu rọi, đây là lần thứ ba Diệp Thành bước lên đám mây tiên hoả bay lên trời.

“Có giỏi thì mày đánh chết tao đi”, Diệp Thành rít lên, khí huyết toàn thân cuộn trào như ngọn lửa bùng cháy, khuôn mặt nhơ nhuốc máu vẫn mang theo vẻ kiên định. Hắn tức tối nhìn lên trời, phần chân khí còn lại được đẩy vào trong nắm đấm.

Ngay sau đó, Diệp Thành bước vào trạng thái kỳ lạ, chân lý về Bát Hoang Trảm chợt hiện lên trong đầu hắn khiến máu trong người hắn sục sôi. Ý chí chiến đấu hiên ngang bất khuất khiến Diệp Thành như trở thành ngọn lửa sáng rực.

Lúc này, cái gọi là thiên kiếp trong mắt hắn không hề đáng sợ như trong tưởng tượng vì hắn không còn biết sợ là gì nữa.

Một đấm với sự kết hợp giữa tốc độ và sức mạnh và ý chí chiến đấu vô địch.

“Bát hoang chưởng”, sau tiếng hô, một chưởng với sức mạnh đỉnh phong được tung ra địch lại với tia sét đang giáng từ trên trời xuống.

Roẹt!

Tia sét kia lập tức bị phá tan.

Phụt!

Nắm đấm của Diệp Thành lập tức hoá thành làn sương màu máu, cơ thể với ngọn lửa vàng kim bao quanh lập tức lụi tàn, Diệp Thành rơi từ trên cao xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi