TIÊN VÕ ĐẾ VƯƠNG

Chương 419

Lúc này, bầu không khí yên tĩnh đến lạ, không còn sấm sét, không còn uy lực huỷ diệt, những đám mây đen nặng trĩu bắt đầu tản đi, tia nắng ấm áp chiếu rọi khắp mặt đất.

“Thiên kiếp kết thúc rồi”, Sở Huyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó một đạo thần hồng bay về phía Diệp Thành.

Ngay sau đó, cô hiện thân bên cạnh mép hố.

Trong cái hố kia, Diệp Thành hôn mê nằm đó, cơ thể bốc khói đen, thân hình thảm hại, hắn không còn hai bên cánh tay nữa, rất nhiều vị trí đầu xương lộ ra với màu đen kịt.

“Diệp Thành”, Sở Huyên xuất hiện bên cạnh Diệp Thành, cố gắng đẩy linh lực nhanh nhất có thể vào cơ thể hắn, thấy Diệp Thành vẫn còn khí tức cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nơi này không thể ở lại lâu”, Sở Huyên ôm Diệp Thành dậy, một bước lên trời, bay nhanh về phía Hằng Nhạc Tông.

Khu rừng yêu thú lúc này trở nên hoang tàn, trên mảnh đất rộng lớn là cả mảng màu đen kịt, toàn hố là hố, những cây cổ thụ cao chọc trời cũng bốc khói đen, từng tảng đá vỡ vụn, cảnh tượng như thể nơi này vừa xảy ra trận đại chiến kinh thiên động địa.

Không lâu sau đó, từ tứ phương liền có kẻ mạnh cưỡi thần hồng tới, đó là một lão già, nhìn đạo bào của người này thì chính là người của Chính Dương Tông.

“Là ai độ kiếp?”, lão già đảo mắt nhìn rừng rậm trước mặt, trong ánh mắt chợt loé sáng.

Tiếp sau đó lại có một người phụ nữ trung tuổi mặc đạo bào xuất hiện ở đây.

“Người của Thanh Vân Tông cũng tới nghe ngóng sao?”, lão già của Chính Dương Tông liếc nhìn người phụ nữ kia một cái.

“Vừa hay ta đi qua đây”, người phụ nữ này mỉm cười, nói: “Vương đạo hữu có biết ai độ kiếp không?”

“Ta không gặp người độ kiếp, có lẽ đã chết dưới thiên kiếp kia rồi”, lão già bên Chính Dương Tông đáp lời với vẻ mặt thản nhiên.

“Vậy Vương đạo hữu cho rằng là ai đang độ kiếp?”, người phụ nữ trung tuổi nhìn lão già bên Chính Dương Tông, mặc dù vẻ mặt ông ta không tỏ thái độ gì nhưng bà ta vẫn có thể tóm được một số thông tin có ích.

Lão già bên Chính Dương Tông vuốt râu trầm ngâm một lúc sau đó lắc đầu.

“Liệu có phải là người của Hằng Nhạc Tông?”, người phụ nữ trung tuổi nói với giọng ý tứ.

“Hằng Nhạc Tông?”, lão già kia bật cười: “Hằng Nhạc Tông có thể có được một người với khả năng thiên bẩm giỏi như vậy sao? Cô thật sự cho rằng tất cả mọi người đều có thể như Huyền Linh Chi Thể sao?”

Nghe tới Huyền Linh Chi Thể, người phụ nữ trung tuổi kia bất giác cau mày.

“Đợi thôi, mười ngày nữa Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông ta nhất định sẽ khiến cô được mở mang tầm mắt”, lão già bên Chính Dương Tông nhếch miệng cười, bỏ lại một câu rồi quay người đạp trên trường hồng rời đi.

Nhìn lão già bên Chính Dương Tông, trong đôi mắt người phụ nữ trung tuổi kia chợt hiện lên ánh nhìn lạnh lùng, thế nhưng bà ta cũng quay người biến mất khỏi đây.

Ở nơi khác, Sở Huyên di chuyển với tốc độ nhanh nhất bay về Ngọc Nữ Phong.

“Tỷ, tỷ về rồi à?”, thấy Sở Huyên quay về, Sở Linh liền nhảy tới giống như một thiếu nữ ngây thơ không hiểu thế sự vậy.

Có điều khi cô trông thấy bộ dạng của Diệp Thành, cô chợt cau mày: “Chuyện…chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tới Ngọc Linh Trì rồi nói”, Sở Huyên nhanh chóng bay về phía Ngọc Linh Trì, Sở Linh vội theo sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi