TIÊN Y



Chỉ vài giây thòi gian, thế nhưng bên trong phòng phẫu thuật đã xuất hiện dị biến kinh người!
Vốn các bác sĩ và hộ sĩ đang bận rộn bên trong phòng phẫu thuật, lúc này toàn bộ đều hôn mê nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Mà Dương tam tỷ vốn đang ở trong trạng thái hôn mê, cũng đã ngồi dậy trên giường giải phẫu, mở to đôi mắt trống rỗng đỏ bừng, nhìn Trương Văn Trọng.

Nàng mở miệng, nhưng phun ra không phải thanh âm của nàng, mà là thanh âm của một người đàn ông già nua: “Tiểu tử, là ngươi phá hủy huyết chú của bổn tọa hạ trên người nhà Dương gia?”
Tuy rằng thanh âm kia nói tiếng Trung Quốc, nhưng không tiêu chuẩn lắm, lộ ra cảm giác không được tự nhiên của vùng Đông Nam Á khi nói tiếng Trung.
Trương Văn Trọng thoáng chốc liền hiểu ra, lúc này điều khiển thân thể Dương tam tỷ nói chuyện, chính là Nam Dương vu sư đã từng hạ huyết chú trên người tổ tiên Dương gia.

Không nghĩ tói, hắn ngoại trừ hạ huyết chú trên người nhà Dương gia, còn ẩn giấu một đạo thần thức trên người bọn họ.

Nghĩ đến chính do đạo thần thức kia làm cho hắn biết được chuyện huyết chú trên người Dương tam tỷ đã được hóa giải, cho nên vận chuyển công pháp, đi qua đạo thần thức điều khiển thân thể Dương tam tỷ muốn hướng Trương Văn Trọng khởi binh hỏi tội.
Trương Văn Trọng cũng không trả lòi câu hỏi của hắn, mà cười lạnh nói: “Ngươi chính là Nam Dương vu sư đã hạ huyết chú trên người tổ tiên Dương gia? Không nghĩ tói, đã qua nhiều năm như vậy, ngươi không ngờ còn chưa chết.

Xem ra ngươi cũng có chút năng lực.”
“Chê cười! Bổn tọa thân thể thần tiên, làm sao chết được? Nhớ năm xưa, tên hỗn đản họ Dương đã phá hủy chuyện tốt của ta, ta không chỉ muốn cho hắn chịu tội, còn muốn con cháu đời sau của hắn phải chịu tội! Mà nay, tên hậu bối vô tri ngươi, dám giúp người họ Dương hóa giải huyết chú, quả nhiên là không biết sống chết.” Đang nói, Dương tam tỷ bị điều khiển, bỗng nhiên giơ lên tay phải, chỉ về hướng Trương Văn Trọng, trong miệng dùng ngôn ngữ cổ quái niệm tụng chú ngữ thật nhanh.
Một đạo quang mang màu máu chợt hiện lên.
Máu tươi nhiễm trên da thịt Dương tam tỷ, lúc này giống như có sinh mạng, tự động từ trên thân thé nàng chảy xuống, ở giữa không trung bốc lên hội tụ, hóa thành hơn trăm đoàn máu tươi, phiêu phù bên cạnh thân thể nàng, tùy thòi sẽ bắn về phía Trương Văn Trọng.
Từ sau khi bước vào Dưỡng Khí Cảnh, Trương Văn Trọng đối vói linh khí dao động rất mẫn cảm, thoáng chốc liền nhận thấy được, bên trong đoàn máu tươi đều ẩn chứa một cỗ năng lượng âm tà ác độc.


Một khi chúng bắn trúng mục tiêu, sẽ ầm ầm nổ tung, không chỉ tổn thương người, máu độc vẩy ra bốn phía còn có thể đánh thương người.
Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, nói: “Vong Hồn Độc Huyết Tiễn? Đây là thuật pháp của Ác Quỷ Tu La Tông, Nam Dương vu sư như ngươi vì sao hiếu được?”
“Không nghĩ tới, tên hậu bối như ngươi còn biết Ác Quỷ Tu La Tông đã bị diệt vong năm trăm năm trước? Xem ra, ngươi hằn là nhân tài của một môn phái dốc lòng bồi dưỡng mới xuất hiện? Đáng tiếc a đáng tiếc, hôm nay ngươi phải chết ở đây! Nếu ngươi đã biết Vong Hồn Độc Huyết Tiễn, nói vậy cũng có thể biết Tam Xích Khôi Lỗi Thuật và Vạn Hồn Phiên? Đợi đến khi ngươi chết, ta sẽ dùng thi thể của ngươi làm thành Tam Xích Khôi Lỗi, đem vong hồn của ngươi thu vào Vạn Hồn Phiên! Khặc khặc khặc.Trong tiếng cười quái dị chói tai, Dương tam tỷ bỗng nhiên quát: “Bắn.”
Hơn trăm đoàn máu tươi, giống như những con ong hoang dã bung ra khỏi ổ, trong tiếng rít chói tai, bắn về phía Trương Văn Trọng.
Chân mày Trương Văn Trọng nhướng lên, hai tay kháp một pháp quyết, vận chuyển Kim Cương Nộ Mục của Phật môn, bỗng nhiên quát lên một tiếng phẫn nộ: “Phá!”
Linh lực mạnh mẽ từ trong tiếng “phá” của hắn bắn ra, trong nháy mắt làm cho toàn bộ những đoàn máu tươi biến trở về trạng thái lỏng, roi xuống mặt đất, trong nháy mắt hình thảnh một mảnh vũng máu.

Không chỉ như vậy, đoàn linh lực cực mạnh còn trực tiếp bắn thẳng vào trong thân thể Dương tam tỷ, đem một đạo thần thức của Nam Dương vu sư ẩn núp trong thân thể nàng chấn thương, sau đó liền mạnh mẽ oanh ra khỏi thân thể Dương tam tỷ.
Đã không có đạo thần thức điều khiển, thân thể Dương tam tỷ nhất thòi mềm nhũn, ngã xuống trên giường giải phẫu.
Đạo thần thức bị hao tổn mang ý đồ chạy trốn, đồng thời sử dụng giọng nói giống như người bệnh tâm thần, lớn tiếng hét lên: “Là ngươi! Nguyên lai là ngươi! Ngươi là người giết chết Hàng Thuật sư A Mông Thái! Ta nhớ kỹ khí tức linh lực của ngươi! Không sai, trước khi A Mông Thái bị giết chết, từng dùng bí pháp truyền lại loại cảm giác linh lực này.

Xem ra ngươi không chỉ đối nghịch vói một mình ta, còn muốn đối nghịch vói toàn bộ Vu Pháp Liên Minh Đông Nam Á! Vu Pháp Liên Minh chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất luận người nào dám đối nghịch vói chúng ta, ngươi cứ chờ sự trả thù của chúng ta đi! Ngươi chết chắc rồi!”
Trương Văn Trọng căn bản không đem sự uy hiếp của hắn để vào trong lòng, chỉ cười lạnh nói: “Muốn tìm ta báo thù sao? Được, cứ đến đây đi, ta tùy thời phụng bồi!” Tay phải hắn vung ra, một cỗ hấp lực cường đại nhất thòi bắn ra trong lòng bàn tay hắn, đạo thần thức kia không cách chạy trốn, cứ như vậy bị hấp ngược trờ về trong lòng bàn tay hắn.
“Không..

.không được phá hủy thần thức của ta!” Âm thanh thất kinh từ bên trong đạo thần thức truyền ra.
Trương Văn Trọng căn bản không để ý tới hắn, một đoàn hỏa diễm màu vàng tím thật diễm lệ nhất thòi xông ra tò trong tay hắn, đem đạo thần thức kia luyện hóa.
Tại Penang ở Malayxia, trong một tòa lầu bằng gỗ nằm trong khu lâm viên, một lão đầu tóc bạc mặc quần áo kiểu nhiệt đói phong tình, nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi, bỗng nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bật ngửa tê liệt ngã xuống mặt đất.


Chung quanh hắn có vài người trẻ tuổi vội vàng vây quanh, dìu hắn ngồi dậy, một người nhanh nhẹn lấy một chiếc chén đặt trước tượng thần ma được cung phụng đưa tói trước mặt lão đầu tóc bạc.
Lão đầu tóc bạc từ trong chén lấy ra một con bò cạp toàn thân màu xanh lục đưa vào trong miệng, nhai vài cái liền nuốt vào trong bụng.

Sau khi ăn vào ba con bò cạp màu xanh lục, hai con rết đỏ sẫm cùng một con cóc vàng óng ánh, trên vẻ mặt tái nhợt của hắn cuối cùng cũng khôi phục một tia huyết sắc, phun ra một hơi thật dài, dùng tiếng Malayxia than thở: “Thật sơ ỷ, lần này thật quá sơ ý, không ngờ bị nếm khố từ trên người một tên vãn bối.

Hừ, mặt mũi này ta nhất định phải tìm về.

Tát A, lập tức dùng danh nghĩa của ta, thông tri thành viên Vu Pháp Liên Minh, để bọn họ đến Penang dự họp!” Người trẻ tuổi được gọi là Tát A cung kính ứng đáp, lấy điện thoại ra gọi một dãy số.
Ngay lúc này, thanh âm của một nữ nhân mờ ảo hư vô đột nhiên từ bên ngoài lầu truyền vào: “Chỉ dựa vào Vu Pháp Liên Minh của các ngươi, muốn giết chết Trương Văn Trọng, chỉ sợ là rất khó.

Phải biết rằng, tu vi của hắn không chỉ cao thâm, đồng thòi còn là tổ phó của Đặc cần tổ.

Vu Pháp Liên Minh các ngươi muốn giết hắn, cũng chẳng khác nào đối nghịch Đặc cần tổ!” Thanh âm nữ nhân kia nói, chính là tiếng Trung.
“Là người nào? Người nào đang nói chuyện? Mau nhanh hiện thân cho ta.” Lão đầu tóc bạc hoảng sợ cả kinh, lớn tiếng hỏi.

Tốt xấu hắn cũng là một trong những người có thực lực đứng đầu Vu Pháp Liên Minh, không ngờ cũng không cảm giác được sự tồn tại của người vừa nói chuyện.


Nếu như người kia đánh lén hắn, hắn thật sự đã dữ nhiều lành ít.
Những người khác bên trong lầu gỗ vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
“Thanh âm của nữ nhân vừa rồi, các ngươi không nghe thấy sao?” Chân mày lão đầu tóc bạc nhướng lên, dò hỏi.
“Không có.” Mọi người đều lắc đầu hồi đáp.
Ngay lúc này, thanh âm nữ nhân hư vô mờ ảo kia lại vang lên lần thứ hai: “Ta cũng không muốn cho những người khác nghe cuộc nói chuyện giữa chúng ta, cho nên chọn phương pháp truyền âm nhập mật nói vói ngươi.

Hiện tại ngươi cho họ lui xuống đi.”
“Các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn một mình yên tĩnh một lát.

Không có sự dặn dò của ta, không ai được tiến vào.” Lão đầu tóc bạc sau thoáng do dự, cuối cùng cũng làm theo lời nữ nhân thần bí.

Dù sao những người bên cạnh hắn thực lực cũng không cao cường.

Nếu như nữ nhân thần bí thực sự muốn làm khó dễ hắn, dù những người này có canh giữ bên người, cũng không khởi lên được tác dụng gì.

Còn không bằng thử xem nữ nhân kia đến tột cùng đang muốn làm gì.
“Dạ.” Mọi người cùng đáp, sau khi hành lễ lão đầu tóc bạc, đều ròi khỏi tòa lầu bằng gỗ, nhưng không đi xa, chỉ thù hộ ở gần đó.
Đợi sau khi mọi người ròi khỏi, lão đầu tóc bạc vẻ mặt cảnh giác, trầm giọng nói: “Hiện tại ngươi có thể hiện thân rồi chứ?”
Không chút dấu hiệu, một nữ nhân áo trắng xuất hiện bên trong lầu gỗ, hiện ngay trước người lão đầu.

Nếu như Trương Văn Trọng nhìn thấy một màn này, tất nhiên sẽ nhận ra, nữ nhân này chính là nữ nhân áo trắng thần bí trong mảnh nhỏ ký ức của con Cửu Anh, cũng là mục tiêu số một đang bị Đặc cần tổ đuổi bắt.


Chỉ là ai cũng thật không ngờ, cô ta đã ròi khỏi đại lục, xuất hiện tại Penang ở Malaysia.
“Ngươi...ngươi...không ngờ là ngươi.” Vừa nhìn thấy nữ nhân áo trắng này, con mắt lão đầu đột nhiên trừng lớn, vẻ mặt khiếp sợ chỉ cô ta, cả người nhịn không được ran lên, có vẻ kích động không ngớt.
“Ngươi còn nhớ rõ ta?” Nữ nhân áo trắng hỏi, thanh âm vẫn mờ ảo hư vô như trước.
Lão đầu phù phù một tiếng, quỳ rạp xuống đất, hướng nữ nhân áo trắng dập đầu nói: “Nhớ kỹ, đương nhiên nhớ kỹ, ngày xưa toàn bộ nhờ đại tiên làm phép, bằng không tôi làm sao học được thuật pháp của Ác Quỷ Tu La Tông, lại làm sao có được thành tựu như hôm nay? Tính lại, tôi xem như là đệ tử của đại tiên, cũng không biết đại tiên có chịu nhận thức đệ tử không ra gì như tôi không?”
Nữ nhân áo trắng cũng không trả lòi hắn, mà lấy ra một quyển sách ném cho hắn, nói: “Đây chính là Vạn Yêu Đồ Sách.

Trong đó ẩn chứa yêu thức cùng yêu lực của vạn yêu, trải qua ngàn vạn năm nhờ vào tinh hoa nhật nguyệt tu dưỡng, yêu lực cùng yêu thức kết họp lẫn nhau, đã ngưng luyện thành hình.

Chỉ cần ngươi truyền linh lực vào trong, có thể triệu hồi ra yêu quái.

Tuy rằng những con yêu trong đó chỉ là ngụy yêu, thế nhưng vẫn có sức chiến đấu rất mạnh.

Chỉ cần ngươi đưa linh lực vào tập tranh càng mạnh, như vậy số lượng yêu quái triệu hồi ra lại càng nhiều.

Ngươi cầm nó, đối phó Trương Văn Trọng và Đặc cần tổ, cũng có thêm phần thắng.

Nếu như ngươi có thể thay ta diệt trừ bọn họ, ta sẽ ban thưởng cho ngươi.”
“Đa tạ đại tiên, đa tạ đại tiên.” Lão đầu tóc bạc mừng rỡ như điên, biết đây là một kiện pháp bảo hiếm có.
Nhưng sau một phen dập đầu, hắn lại hỏi: “Đại tiên, ngài pháp lực vô biên, vì sao không tự mình động thủ, diệt trừ Trương Văn Trọng và Đặc cần tổ?”
“Ta còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm.” Nữ nhân áo trắng nói: “Thay ta an bài một chút, ta muốn đi Yemen.”
“Dạ.” Lão đầu tóc bạc không dám hỏi nhiều, chỉ cung kính đáp ứng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi