TIÊN Y



Sau khi luyện hóa thần thức của vu sư Nam Dương, Trương Văn Trọng bước nhanh tới bên giường giải phẫu, kiểm tra tình huống thân thể của Dương tam tỷ.
Tuy rằng huyết chú đã được hóa giải, thế nhưng bởi vì vừa rồi bị thần thức của vu sư Nam Dương điều khiến thân thể, sinh mệnh lực của Dương tam tỷ đã bị nghiền ép vỡ mất bảy tám phần, một chút sinh mệnh lực còn sót lại chỉ miễn cưỡng duy trì nhịp đập trái tim, có vẻ phi thường suy yếu, tùy lúc đều có khả năng ngừng đập.
Đối mặt với tinh huống khẩn trương nguy cấp như vậy, Trương Văn Trọng cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng thu liễm tâm thần, lấy ra hộp ngân châm, lấy một ngân châm đâm vào huyệt vị Nội Quan, Tâm Du, Thần Môn, Lao Cung, đồng thời dùng bồ pháp trong cố Bồn Bồi Nguyên châm pháp tiến hành hành châm kích thích tại những huyệt vị này, để có thể kích hoạt tiềm năng của nàng, để sinh mệnh lực đang suy yếu của nàng có thể khôi phục lại.
Bởi vì trạng thái của Dương tam tỷ cực kỳ suy yếu, cho nên Trương Văn Trọng hành châm kích thích, cần nghiêm ngặt chính xác khống chế cường độ kích thích huyệt vị.

Nếu cường độ kích thích hơi mạnh hơn một chút, thân thể đã suy yếu không chịu nổi của Dương tam tỷ sẽ bởi vì không chịu đựng nổi, xuất hiện hậu quả thật xấu khó có thể dự liệu.
Nhưng nếu cường độ kích thích không đủ thì khó đạt được hiệu quả cần thiết, không thể kích hoạt được tiềm năng của Dương tam tỷ trong khoảng thời gian ngắn, làm sinh mệnh lực của nàng có thể khôi phục.
Tinh huống như vậy vừa khảo nghiệm tố chất tâm lý cùng bản lĩnh của người châm viêm, hai thứ này chỉ cần không đủ hoặc sơ ý, sẽ trực tiếp dẫn đến cái chết của bệnh nhân.

Cho nên mặc dù là Trương Văn Trọng, lúc này cũng nín hơi tĩnh khí, tập trung toàn bộ lực chú ý không dám có chút khinh thường.
Một phen hành châm cực kỳ hao tồn tinh lực, trên trán Trương Văn Trọng đã tuôn ra một lớp mồ hôi, thần sắc cũng có vẻ uể oải.

Bất quá khổ cực như vậy cũng không phải không có kết quả, tiềm năng trong thân thể Dương tam tỷ được cố Bổn Bồi Nguyên châm pháp tác dụng, đã được kích hoạt.

Lúc này tuy rằng sinh mệnh lực của nàng vẫn rất suy yếu, nhưng cũng đã khôi phục theo chiều hướng tốt.
Sau khi hộc ra một hơi Trương Văn Trọng rút ngân châm ra khỏi người Dương tam tỷ lúc này mới đưa mắt nhìn các bác sĩ và hộ sĩ nằm hôn mê dưới mặt đất.

Trước đó, Trương Văn Trọng đã dùng Quan Khí Bát Pháp kiểm tra, tuy rằng các bác sĩ và hộ sĩ hôn mê nằm dưới đất, nhưng cơ năng thân thế cũng không đáng lo ngại, cũng không trúng độc hay trúng trớ chú, cho nên nên hắn mới không phân tâm để ý tới những người này, mà tập trung toàn bộ tinh lực hành châm cho Dương tam tỷ.

Lúc này, sau khi khôi phục sinh mệnh lực cho Dương tam tỷ, hắn cũng chuẩn bị giúp những bác sĩ và hộ sĩ tỉnh lại.
Trương Văn Trọng rất nhanh niệm pháp quyết, một mảnh sương mù dày đặc đưa tay không thấy năm ngón lập tức xuất hiện bên trong phòng giải phẫu, đồng thời trong nháy mắt ngắn ngủi đã tràn ngập khắp phòng.

Trong sương mù dày đặc, Trương Văn Trọng đẩy cửa rời khỏi phòng phẫu thuật.
Ngay khi hắn vừa đi ra khỏi phòng, sương mù đột nhiên xuất hiện bên trong phòng cũng đột nhiên tiêu tán không nhìn thấy.

Cùng lúc đó, vũng máu nằm trên mặt đất trong phòng giải phẫu cũng đã biến mất không còn hình bóng.

Mà các bác sĩ cùng hộ sĩ đang hôn mê nằm trên mặt đất, toàn bộ đều đứng lên, nhưng đôi mắt vẫn còn nhắm chặt.
Một luồng gió lạnh trống rỗng xuất hiện, thổi qua trên người bọn họ lập tức làm bọn họ liền giật mình tỉnh giấc.

Bọn họ hiển nhiên cũng không biết chuyện vừa phát sinh, lúc tỉnh dậy đều vẻ mặt vô cùng kinh ngạc vỗ đầu, không giải thích được vì sao vỗ đầu, không giải thích được vì sao mình lại đứng ngủ bên trong phòng giải phẫu.

Bất quá bọn họ rất nhanh đem những nghi hoặc này ném ra sau đầu, bắt đầu dựa theo kế hoạch trị liệu Trương Văn Trọng đã dặn trước đó triển khai trị liệu khôi phục cho Dương tam tỷ.
Khi Trương Văn Trọng từ bên trọng bệnh viện nhân huyện Ẩn Ngạc đi ra, đã hơn sáu giờ sáng gần bảy giờ, sắc trời đã sáng dần, ngoài đường cũng đã lác đác có người đi lại.

Suy nghĩ một chút, Trương Văn Trọng lấy ra điện thoại, gọi cho Tam Si.
Phỏng chừng Tam Si còn đang ngủ, điện thoại reo hai lần hắn mới chuyển máy, thanh âm cũng mơ hồ không rõ mang theo oán niệm: “Ai vậy? Mới sáng sớm đã gọi điện thoại quấy nhiễu giấc mộng của người ta, thật không có đạo đức nha.”
Trương Văn Trọng nói: “Tam Si đạo trưởng, là tôi, Trương Văn Trọng.”
‘Trương tổ phó?” vẻ buồn ngủ của Tam Si nhất thời biến mất toàn bộ thanh âm cũng trở nên càng rõ ràng, dò hỏi: “Anh gọi điện thoại sớm như vậy, có việc gấp gì quan trọng hay sao?”
“Rất xin lỗi mới sáng sớm đã đánh thức ông như vậy, nhưng tôi đích thật có một chuyện quan trọng muốn hỏi ông.” Trương Văn Trọng nói: “Tam Si đạo trưởng, ông có hiểu biết gì về Vu Pháp Liên Minh của Đông Nam Á?”
“Vu Pháp Liên Minh?” Trong thanh âm Tam Si lộ ra một tia kinh ngạc, vội vã hỏi: “Thế nào, Trương tồ phó, lẽ nào anh trêu chọc phải đám người điên âm tà ác độc của Vu Pháp Liên Minh Đông Nam Á hay sao?”
“Không sai.” Trương Văn Trọng thẳng thắn, cũng không giấu diếm.
“Trương tổ phó, sao anh lại chọc phải đám người điên kia vậy?” Tam Si nhanh kể lại chuyện hắn biết: “Đám người điên của Vu Pháp Liên Minh Đông Nam Á, chính là cây gai trong tu chân giới cùng dị năng giới.

Bọn họ cư trú tại mấy quốc gia Đông Nam Á, thế lực trải rộng bên trong quân giới, chính giới, thương giới cùng hắc bang địa phương và dân bản xứ, đi qua đủ loại thủ đoạn có chính lẫn bất chính, thu thập được đại lượng tiền tài cùng các loại linh tài liệu cung cấp cho bọn hắn tu luyện.

Ngoài ra, để có thể tăng cường tu vi, để luyện chế ra pháp bảo cường đại bọn họ còn giết người thường không đếm hết, thậm chí không tiếc khơi mào tranh cãi chủng tộc, dùng thu thập đại lượng thi thể cùng oan hồn! Người tu chân và dị năng giả trên toàn thế giới, ngoại trừ yêu đạo hay ma đạo tâm tính âm hiểm ác độc, sẽ không có ai nguyện ý giao tiếp với bọn hắn!”
Trương Văn Trọng lại hỏi: “Thực lực của bọn hắn như thế nào?”
Tam Si đáp: “Ờ ba mươi năm trước, giáo đình Vatican đã từng muốn diệt trừ Vu Pháp Liên Minh chiếm giữ tại Đông Nam Á, cướp đoạt quyền lợi cùng thế lực của bọn hắn.

Thế nhưng dù Vatican tập kết rất nhiều giáo hội kỵ sĩ cùng giáo sĩ, nhưng vẫn bị thiệt thòi lớn với Vu Pháp Liên Minh, chật vật không chịu nối bỏ chạy trở về đại lục Châu Âu.


Căn cứ người ta nhìn thấy thực lực bại lộ trong cuộc chiến đấu đó thành viên chính thức của Vu Pháp Liên Minh đại khái khoảng ba trăm người, trong đó tuyệt đối bộ phận người có thực lực tiêu chuẩn tại Kết Đan kỳ nhưng có hai mươi bốn vu sư Kim Đan kỳ sáu vu sư Nguyên Anh kỳ và hai vu sư Hóa Thần kỳ.”
Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày: “Cái gì? Thực lực Vu Pháp Liên Minh mạnh như vậy? Sáu vu sư Nguyên Anh kỳ và hai vu sư Hóa Thần kỳ muốn thu thập bọn hắn, thật đúng là có chút vướng tay chân.”
Tam Si kinh hô: “Thu thập bọn hắn? Trương tồ phó, anh đang nói giỡn với tôi sao? Vu Pháp Liên Minh còn làm cho giáo đình Vatican phải chịu thiệt thòi nha! Nếu như có vài đại môn phái tu chân liên thủ xuất kích, còn có thể thu thập được bọn hắn, thế nhưng anh chỉ có một mình...”
Trương Văn Trọng nói: “Nếu như tôi không chủ động xuất kích, chẳng lẽ còn phải đợi bọn hắn tìm tới cửa hay sao? Tuy rằng tôi không sợ bọn hắn, thế nhưng không thể để bọn họ làm tồn thương tới người nhà và bạn bè của tôi.”
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Tam Si mới nói: “Với tác phong hành sự xưa nay của Vu Pháp Liên Minh mà xem, bọn hắn thật đúng sẽ tồn hại đến người nhà và bạn bè của anh.

Như vậy đi, Trương tồ phó, tôi đem việc này hồi báo lên cấp trên, nhìn xem có thể giúp đỡ anh chuyện này không.”
‘Tốt, vậy phiền phức ông.” Lần này Trương Văn Trọng cũng không cự tuyệt.
Sau khi cắt đứt điện thoại, Trương Văn Trọng cất bước đi về nhà.
Đi được vài bước, Trần Nguyên Long lái xe đuổi theo, đứng bên người hắn, cung kính mở cửa xe, làm tư thế mời, nói: “Tông chủ, thỉnh lên xe.

Tôi đưa anh trở về.”
Trương Văn Trọng ngồi vào trong xe hỏi: “Anh vẫn chờ bên ngoài bệnh viện sao?”
“Đúng vậy.” Trần Nguyên Long cung kính đáp.
Trương Văn Trọng nói: “Khổ cực cho anh.”
Trần Nguyên Long vội đáp: “Không khổ cực không khổ cực, việc này tôi phải làm thôi.” Hắn cho xe chạy về hướng Trương gia.
Khi Trương Văn Trọng về đến nhà, lại phát hiện Vưu Giai đang ngồi ngủ gật trên sô pha trong phòng khách, xem hình dạng của nàng, hẳn đã đợi cả đêm bên trong phòng khách.
Trương Văn Trọng đi qua, nhẹ nhàng bế nàng lên, chuẩn bị đưa nàng vào trong phòng mình, để nàng nằm trên giường dễ dàng nghỉ ngơi Nhưng ngay khi hắn vừa ôm lấy Vưu Giai, Vưu Giai liền giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy Trương Văn Trọng liền nhanh miệng nói: “Trọng ca, anh đã trở về rồi.


Ai, trời đã sáng rồi sao? Anh bận rộn cả đêm ư? Tinh huống Dương tam tỷ thế nào? Huyết chú của nàng đã hóa giải rồi chứ?”
Trương Văn Trọng nói: “Không cần lo lắng, huyết chú của Dương tam tỷ đã hóa giải.

Vưu Giai, em trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Không được, vừa rồi em cũng đã ngủ một giấc trên sô pha.

Trọng ca, anh bận rộn cả đêm, nhất định là bị mệt chết rồi đi? Em đi làm bữa sáng cho anh...” Vưu Giai nói tới đây mới phát hiện, mình đang được Trương Văn Trọng bế trong lòng.

Nếu như ở địa phương khác còn hoàn hảo, nhưng nơi này là nhà của gia đinh Trương Văn Trọng, nếu như để người nhà hắn nhìn thấy cảnh này chẳng phải sẽ mắc cỡ đến chết người sao?
Vưu Giai vội vã nói: “Trọng ca, mau nhanh buông em xuống.”
Thật là sợ điều gì thì điều đó liền tới.

Ngay khi Vưu Giai vừa nói ra câu này, Vương Hân Di cũng đẩy cửa từ trong phòng đi ra, trùng họp nhìn thấy tinh cảnh vẻ mặt Vưu Giai đang e thẹn nằm trong lòng em trai.

Nàng thoáng sửng sốt, sau đó bật cười, giơ ngón tay cái vừa cười vừa nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, hai người tiếp tục.

Chị không nhìn thấy gì hết.” Nàng lui vào phòng, đóng cửa lại.
“Trọng ca, đều tại anh, để chị hai chê cười.” Vưu Giai đỏ mặt nói: “Mau nhanh buông em xuống, đừng để bác trai và ông nội cũng nhìn thấy nha.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi