TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Thiên Ngu Sơn cũng có tông môn riêng, nhưng không có quy mô lớn, nguyên nhân do đâu?

Là do môn phái ‘Vấn Đạo’ rất nhỏ, là tông môn duy nhất thờ chân ma.

Bọn họ là Nhân tộc, nhưng lại nhớ rõ chuyện bảy ngàn năm trước.

Tổ tiên họ đã để lại tổ huấn—— Chờ Ma Tôn quay về.

Nhân số ở Vấn Đạo Tông rất ít, hơn nữa truyền thừa theo hình thức nhận nuôi.

Họ không mở cửa thu nhận đồ đệ mà du tẩu khắp nơi, tìm một cô nhi hợp ý, không quá ba tuổi rồi mang về nuôi dưỡng. 

Là con cái cũng là học trò.

Đời đời đơn truyền như vậy mới kéo dài tổ huấn tới hiện giờ.

Đệ tử thân truyền của Vấn Đạo Tông đời này là nữ tu sĩ mỹ mạo trầm tĩnh.

Từ lúc Từ Thất Tuyệt Tháp sụp đổ, vô số ma tu điên cuồng xông tới, muốn gia nhập Vấn Đạo, cầu ma thần che chở.

Bảy ngàn năm qua, Vấn Đạo Tông không nhận môn đồ, nhưng chỉ cần Thất Tuyệt Tháp sụp đổ, môn quy sẽ lập tức bị huỷ bỏ.

Thất Tuyệt Tháp sụp đổ, Ma Tôn trở về.

Bọn họ cần nhiều sức mạnh mở trận đàn.

Đương nhiên Tần Cửu Tịch không biết sự tồn tại của Vấn Đạo Tông, hắn bị nhốt khoảng bảy ngàn năm, chỉ biết tình hình bên ngoài từ tu sĩ xông vào Thất Tuyệt Tháp.

Đệ tử Vấn Đạo Tông tử thủ Thiên Ngu Sơn, cả đời không bước vào Thất Tuyệt Tháp.

Thế nên Tần Cửu Tịch chưa bao giờ chạm mặt họ.



Con hổ ầm ầm ngã xuống đất, Bạch Tiểu Cốc vẫn chưa hết kinh sợ.

Tần Cửu Tịch vỗ vỗ y: “Không sao.”

Bạch Tiểu Cốc ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt xanh xám rưng rưng: “Có phải cốt vô dụng quá không?”

Tần Cửu Tịch: “…”

Lẽ ra nên giáo huấn một trận mới phải.

Tần Cửu Tịch dời mắt: “Ngươi không quay đầu chạy đã… tiến bộ.”

Bạch Tiểu Cốc: “!”

Tần Cửu Tịch hắng giọng: “Ngươi phải tự xử lý hung thú tiếp theo.”

Mắt Bạch Tiểu Cốc vừa mới sáng lại lên xìu xuống.

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc miễn cưỡng cười: “Cốt… cốt sẽ nỗ lực!”

Tần Cửu Tịch buông tay: “Còn muốn ôm tới khi nào?”

Bạch Tiểu Cốc vội vàng chui ra lòng hắn, trong lòng còn lưu luyến không nỡ—— Nếu có thể ôm tới lúc ra khỏi bí cảnh thì tốt quá.

Tần Cửu Tịch: “……………”

Rốt cuộc bộ xương này có biết hắn nghe hết tiếng lòng của y không!

Bạch Tiểu Cốc biết.

Chỉ là nếu có thể quản được lòng mình thì y đã quản từ lâu rồi.

Lúc này Bạch Tiểu Cốc mới có tâm trạng quan sát bí cảnh.

Đây là lần đầu tiên y tiến vào bí cảnh—— Không tính Thất Tuyệt Tháp.

Hoá ra bí cảnh là như thế này…

Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt.

Thiên Ngu Sơn không phải Chiêu Diêu Sơn, không có rừng cây tươi tốt, không có suối nước róc rách, cũng không có tiểu tinh quái đáng yêu.

Nơi nơi đều là mỏm đá lạnh lẽo, tùng bách sẫm màu cô tịch, màn tuyết trắng xoá bao phủ bầu trời.

Trên người Bạch Tiểu Cốc có ấm thân chú của Tần Cửu Tịch, thân thể không lạnh, trong lòng lại khiếp hoảng không thôi.

Xác hổ còn chảy máu tươi đặc sệt, mùi vị tanh hôi xông vào mũi, bởi vì không có vị giác nên bốn giác quan còn lại cực kỳ nhạy bén, Bạch Tiểu Cốc không chịu nổi nhất là mùi này.

Y nhăn mũi: “Chủ nhân, chúng ta đi thôi.”

Tần Cửu Tịch: “Ừm.”

Khi vòng qua con hổ, Bạch Tiểu Cốc sợ khiếp vía, nắm tay Tần Cửu Tịch.

Tần Cửu Tịch sắc mặt đạm nhiên, nhưng khi đầu ngón tay mềm mại kia quấn tới lại tự nhiên nắm lấy.

Bạch Tiểu Cốc vui vẻ theo sau.

Chủ nhân tốt nhất!

Biết y sợ nên không quẳng y ra.

Bí cảnh này xây dựng theo hoàn cảnh Thiên Ngu Sơn.

Bất kể là cảnh sắc hay hung thú cũng đều là những thứ vốn có trên Thiên Ngu Sơn, lũ hung thú ngủ đông được trận pháp thúc giục, bắt đầu ra sào huyệt săn mồi.

Thiên Ngu Sơn không có đại tông môn trấn áp, hung thú nhiều vô kể.

Hổ, sư tử là những hung thú có cấp bậc cao, hơn nữa trời sinh tính hiếu chiến, nếu thả tới tiên sơn khác sẽ bị diệt thành tro ngay tức khắc.

Tần Cửu Tịch dẫn Bạch Tiểu Cốc đi vài vòng, cuối cùng cũng thấy được một con…

Gà rừng.

Một con gà rừng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, mào gà đỏ tươi, bộ lông sặc sỡ, cái đùi rắn chắc, nhìn rất khoẻ khoắn.

Ừm…

Tần Cửu Tịch nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc.

Bạch Tiểu Cốc hiểu: “Người muốn ăn gà nướng?”

Tần Cửu Tịch: “…” Cũng có thể nhân tiện ăn, trù nghệ tiểu cốt đầu không tồi.

Tần Cửu Tịch ừm.

Bạch Tiểu Cốc hứng thú dào dạt: “Được, cốt làm gà ăn mày cho người!” Gà ăn mày ở ngoại ô vùng núi, mùi thơm bay mười dặm, làm người thèm muốn chết.

Tần Cửu Tịch: “Ừm.”

Bạch Tiểu Cốc chớp mắt nhìn hắn.

Tần Cửu Tịch: “?”

Bạch Tiểu Cốc nhắc nhở: “Ta làm, người giết đi.” Chủ tớ phân công, công việc nhẹ nhàng.

Tần Cửu Tịch nghe thấy tiếng lòng của y, nhướng mày: “Ngươi giết.”

Bạch Tiểu Cốc: “???”

“Người biết làm gà ăn mày?”

“Không.”

“Vậy…”

Tần Cửu Tịch: “Ai nói ngươi chủ tớ phân công, công việc nhẹ nhàng? Nếu bổn toạ làm việc vặt thì cần người hầu như ngươi làm gì!”

Bạch Tiểu Cốc: “……………”

Không ngờ lại bắt y giết gà!

Cốt quá khó khăn hu hu!

Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y, Bạch Tiểu Cốc lập tức sợ.

Giết thì giết.

Đại Cốt sợ một con gà rừng sao?

Ôi!

Cánh gà này đùi gà này, thoạt nhìn rất uy vũ!

Bạch Tiểu Cốc hít một hơi, cố dâng can đảm cho mình.

Không sợ, rèn luyện mà thôi.

Nếu gà rừng thật sự hung mãnh, chủ nhân sẽ đâm chết giúp y!

Có phần tự tin này, dũng khí Bạch Tiểu Cốc tăng gấp bội, đồng thời đầu óc không ngừng xoay chuyển

Y không trị được hổ, còn trị không được một con gà rừng?

Y  có thể!

Bạch Tiểu Cốc không dùng pháp thuật không có hiệu quả kia nữa mà lấy khúc gỗ chọt gà rừng.

Gà rừng bị y chọt đập cánh ‘phạch phạch’.

Bạch Tiểu Cốc chiếm thế thượng phong, thần thái càng trở nên nghiêm túc.

Nếu đối thủ của y không phải gà rừng thì đây sẽ là một bức tranh đẹp.

Tóc bạc rũ xuống đất, làn da trắng ngần, bàn tay mảnh khảnh cầm một khúc gỗ, bất cứ ai nhìn vào cũng nghĩ đây là khúc gỗ tao nhã.

Có điều…

Gà rừng không hiểu.

Nó một con gà, chỉ biết ‘phạch phạch phạch’.

Tần Cửu Tịch: “…”

Hắn nhịn không ra tay.

Chỉ một con gà rừng mà trị không được thì có tiền đồ gì nữa!

Tần Cửu Tịch tĩnh tâm quan sát.

Từ từ… cũng thấy hay hay.

Thuật pháp của tiểu gia hỏa không được, thân pháp lại rất ổn.

Gà rừng vô cùng linh hoạt, song vẫn không thoát được công kích của Bạch Tiểu Cốc—— tạm thời gọi là công kích đi.

Một gà rừng và một bạch cốt ‘giằng co’.

Tần Cửu Tịch có chút tò mò, không biết tiểu cốt đầu dùng khúc gỗ thu thập gà rừng như thế nào.

Đập chết?

Hiển nhiên tiểu bạch cốt không dám.

Đâm chết?

Chảy nhiều máu như vậy, làm dơ y phục tiểu gia hỏa thì sao?

Ừm…

Đối với khảo nghiệm như rót nước xuống sông này, ‘sư phụ’ còn căng thẳng hơn đồ đệ.

Sau đó gà rừng phát điên!

Tưởng gà không biết giận hả?!

Muốn giết muốn hầm gì thì làm đi, mắc gì chọc nó như vậy!

Gà rừng nhảy dựng lên, bắt đầu phản công Bạch Tiểu Cốc.

Tần Cửu Tịch thót tim.

Cho dù hắn có gặp sáu tu sĩ Nguyên Anh kỳ mai phục ở Thiên Ngu Sơn cũng không căng thẳng bằng hiện tại.

Nhóc xương khô sẽ phản đòn?

Gà rừng lao về phía Bạch Tiểu Cốc.

Bạch Tiểu Cốc cầm khúc gỗ không nhúc nhích.

Tần Cửu Tịch: “…”

Ầm!

Tần Cửu Tịch ra tay? Không.

Bạch Tiểu Cốc ra tay? Không.

Chẳng lẽ là khúc gõ thành tinh, tự mình đập chết gà rừng?

Cũng không phải…

Gà rừng rên một tiếng, rớt xuống đất, sủi bọt mép không nhúc nhích.

Bạch Tiểu Cốc sửng sốt, vứt khúc gỗ rồi nhào vào Tần Cửu Tịch, âm thanh ngọt ngào đến mức làm người ta chết chìm: “Chủ nhân, cốt làm được rồi! Cốt làm được rồi!”

Tần Cửu Tịch vòng tay ôm y.

Bạch Tiểu Cốc đã làm được, y thắng một con gà rừng.

Còn thắng thế nào…

Bạch Tiểu Cốc hưng phấn nói: “Kế của cốt có phải rất tuyệt không? Cốt dùng thân pháp làm gà rừng mệt rồi dùng kim cương tráo phản lại nó.”

Tần Cửu Tịch: “………”

Bạch Tiểu Cốc chờ hắn khen.

Tần Cửu Tịch nghĩ ——

Giáo dục tốt nhất là cổ vũ.

Cổ vũ mới làm đứa nhỏ có tự tin hơn.

Có tự tin mới có dũng khí.

Có dũng khí rồi không chừng lần sau có thể ‘mệt chết’ một con ngỗng trắng.

Tần Cửu Tịch: “Ngươi thật thông minh.”

Bạch Tiểu Cốc ngượng ngùng nói: “Là người dạy giỏi.”

Tần Cửu Tịch: “…………”

Hắn hoài nghi tiểu cốt đầu đang trào phúng hắn, nhưng hắn không có chứng cứ.

Mặc kệ gà rừng chết như thế nào.

Dù sao cũng là Bạch Tiểu Cốc vặt chết.

Bạch Tiểu Cốc vui vẻ nhặt xác, Tần Cửu Tịch như suy tư gì đó—— Trông cậy vào nhóc xương khô giết người phóng hỏa hơi khó khăn, nhưng tiểu gia hỏa không ngốc, đối với thuật pháp có thể tiếp thu, luyện tập không tệ.

Thân pháp, hộ thuẫn.

Ừm… Tần sư phụ đã có phương hướng: Nếu không thích công kích, có thể tự bảo vệ mình cũng tốt.

Bạch Tiểu Cốc đang đắc ý chuẩn bị dọn gà rừng, ai ngờ một tiếng rầm rầm vang lên, một con lợn rừng vọt ra!

Bạch Tiểu Cốc ngơ ngác.

Tần Cửu Tịch hồi thần, một kiếm giết chết nó.

Bạch Tiểu Cốc sợ khiếp vía, tay xách gà rừng run run.

Tần Cửu Tịch cầm gà rừng, nhìn về phía y: “Mới vừa khen ngươi thông minh lại ngốc rồi.”

Bạch Tiểu Cốc: “???”

Tần Cửu Tịch: “Có nguy hiểm không biết nhào vào lòng… trốn sau lưng ta sao?”

Bạch Tiểu Cốc sửng sốt, sau đó hai mắt sáng rỡ: “Đã biết!”

Đúng ha, có nguy hiểm cứ trốn vào lòng chủ nhân, chủ nhân lợi hại như vậy, không gì không giải quyết được!

Tần Cửu Tịch lười sửa đúng.

Biết trốn là được.

Trốn ở đâu cũng như nhau.

Bạch Tiểu Cốc xách gà, nhìn con heo trước mặt.

Bạch Tiểu Cốc nghĩ đến sở thích Tần Cửu Tịch, vội nói: “Chủ nhân, túi Càn Khôn còn có nước chấm, ta làm giò heo hầm đầu tương cho người nhé!’

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Có thể làm gà ăn mày nè, sườn heo kho tàu nè, thịt viên tứ hỉ nè, gà hầm bao tử heo, chân giò heo quay, lỗ tai heo chiên giòn cũng ngon…”

May mà lợn rừng và gà rừng đều chết thẳng cẳng.

Nếu không sẽ ấm ức chết.

Giết thì giết đi, tới mức mở tiệc vậy sao!

Tần Cửu Tịch nhìn nhìn sắc trời, nói: “Đi thôi.”

Hắn thong thả dẫn đứa nhỏ đi dạo bí cảnh là có nguyên nhân.

Hắn đã xác định vị trí thân thể mình, chủ yếu là chờ sáu tu sĩ Nguyên Anh kỳ vào bí cảnh.

Vậy mới có thể tóm gọn một mẻ.

Còn về hồn phách Tần Vịnh, không gấp, đỡ phải ngộ thương.

Huống chi…

Tần Cửu Tịch liếc lùm cây phía sau.

Có người theo dõi bọn họ.

Bạch Tiểu Cốc vui vẻ nấu nướng.

Không lâu sau đó, hương thơm thoang thoảng bay ra.

Tần Cửu Tịch thỉnh thoảng thêm củi giúp y, thần thức vẫn để ý lùm cây.

Ẩn thân thuật không tồi.

Hắn biết nơi đó có người nhưng không đoán được cảnh giới của người nọ.

Bỗng nhiên lùm cây động đậy.

Tần Cửu Tịch nhướng mày, phi một nhánh cây qua.

Người nọ mặc hắc y, trông có vẻ là nữ tử.

Nữ tử có thân thủ rất tốt, có thể tránh thoát nhánh cây có tốc độ cực nhanh này.

Tần Cửu Tịch đứng lên.

Ai ngờ nữ tử quỳ một gối, trầm tĩnh nói: “Đệ tử Hứa Nặc, bái kiến tôn thượng!”

Hết chương 105

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi