TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Tần Cửu Tịch lặng lẽ che chắn cho Bạch Tiểu Cốc, rũ mắt nhìn nữ tử xa lạ nửa quỳ dưới đất.

Nữ tử vận hắc y, trên đầu có búi tóc, một thân gọn gàng, trông rất nhanh nhẹn dứt khoát, mặt mày trầm tĩnh.

Nàng ước chừng hai ba mươi tuổi, rất khó đoán được tuổi thật, tu vi khoảng tầng 3 Kim Đan.

Tu vi cỡ này ở Thập Nhị Tiên Sơn đã là không tầm thường, hơn nữa với công phu ẩn thân xuất thần nhập hoá kia, có muốn lẻn vào chủ phong của các đại tiên môn cũng như trở bàn tay.

Tần Cửu Tịch: “Ngươi là người phương nào?”

Hứa Nặc: “Đệ tử là Hứa Nặc, truyền nhân đời thứ 23 của Vấn Đạo Tông, cung nghênh tôn thượng trở về.”

Nghe thấy hai chữ Vấn Đạo, ánh mắt Tần Cửu Tịch đột nhiên sắc bén, kiếm pháp phá không, dừng trên cổ nữ tử thon gầy.

“Giang Kha là ai của ngươi?”

Hứa Nặc không hề nhúc nhích, tựa như luồng sát khí âm trầm trên cổ không tồn tại.

“Đệ tử là đại đồ tôn thứ 23 của Giang Kha sư tổ.”

Tần Cửu Tịch ngẩn người.

Bạch Tiểu Cốc đứng phía sau Tần Cửu Tịch, y túm chặt ống tay áo Tần Cửu Tịch, không dám thở một hơi nào.

Y không biết nữ tử trước mắt, cũng không biết Giang Kha là ai, càng không biết Vấn Đạo Tông là cái gì, y nghe Tần Cửu Tịch và Hứa Nặc đối thoại, trong lòng có chút bất an.

Y không cảm thấy nữ tử trước mắt sẽ tổn thương họ. Y chỉ cảm thấy sự tình mình không biết đang chôn dưới nước sâu, gió thổi một cái sẽ nhấc lên sóng dữ.

Bạch Tiểu Cốc nghe Hứa Nặc dùng chất giọng bình tĩnh ôn nhu kể lại chuyện xưa phủ bụi bảy ngàn năm trước.

Hoá ra…

Giang Kha chính là nam nhân trấn áp Tần Cửu Tịch ở Thất Tuyệt Tháp.

Bạch Tiểu Cốc nghe đến đây chợt tức giận.

Giang Kha là tên khốn, nhốt Cửu Đại Tịch suốt bảy ngàn năm— lẻ loi bảy ngàn năm, không thấy mặt trời bảy ngàn năm!

Đến khi Hứa Nặc nói ra hết thảy chân tướng, Bạch Tiểu Cốc chỉ còn lại cảm giác đau lòng…

Chuyện bảy ngàn năm trước, Tần Cửu Tịch cho rằng mình không còn nhớ rõ.

Hiện giờ mới nhận ra nó vẫn rõ ràng trước mắt.

Lúc hắn ra đời, thần chí đơn giản, có thiên tư trác tuyệt đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ không phụ không mẫu.

Lúc đó Ma tộc xuống dốc, đồng tộc hắn bị tàn sát gần như tuyệt chủng, sinh ra ở thời đại như vậy làm gì có thơ ấu tốt đẹp.

Chân ma tuổi nhỏ không ai chăm sóc, chẳng khác gì đứa nhỏ ba tuổi ở Nhân tộc không có phụ mẫu——

Ăn uống cũng thành vấn đề.

Tuy chân ma không ăn sát khí sẽ không chết nhưng sẽ không lớn, cũng không có sức mạnh tự bảo vệ mình, một khi bị tu sĩ theo dõi, chỉ có con đường chết.

Từ lúc chào đời, Tần Cửu Tịch đã phải lang thang mấy trăm năm.

Mấy trăm năm đó, hắn không ăn một ngụm sát khí nào, thân thể ngày càng suy yếu, có là chân ma cũng sắp không chống nổi nữa.

Lúc đó Tần Cửu Tịch gặp Giang Kha, một tu sĩ thoạt nhìn không quá thông mình.

Giang Kha liếc mắt một cái nhận ra thân phận của hắn, song gã ta không vạch trần, gã ta thu nhận Tần Cửu Tịch, nói với hắn: “Nếu con trai ta không chết đói, chắc cũng lớn như ngươi.”

Tần Cửu Tịch cười nhạo: “Bổn tọa lớn hơn ngươi 200 tuổi!”

Giang Kha ôn hòa cười: “Tuổi tác không tính là gì.”

Lúc đó Tần Cửu Tịch chỉ là một hạt đậu, bị những lời này chạm tới chỗ đau.

Nếu hắn không đói, sao lại đến nỗi không lớn?

Tu sĩ này có biết hắn là ai không?

Trong quá trình ở chung, Tần Cửu Tịch phát hiện Giang Kha không chỉ thoạt nhìn không quá thông minh, thực tế cũng không quá thông minh.

Giang Kha không quá thông minh, lại rất ra dáng phụ thân.

Gã ta thật lòng coi Tần Cửu Tịch là con mình, dù hắn là Ma tộc cũng chăm sóc hắn tận tình.

Sát khí trong trời đất không nhiều lắm, Giang Kha nghĩ mọi cách kiếm cho Tần Cửu Tịch ăn.

Tần Cửu Tịch không thích trở thành con của Nhân tộc nhỏ hơn mình hai trăm tuổi, nhưng hắn thật sự rất đói, nhịn nữa sẽ đói chết.

Chân ma trên thế gian càng lúc càng ít dần, hắn không thể chết ấm ức như vậy!

Giang Kha không chỉ cho hắn ăn, còn dạy hắn kiếm thuật, tuy ở trong mắt Tần Cửu Tịch, kiếm thuật của gã ta không ra gì.

Nể tình gã ta cho hắn ăn, Tần Cửu Tịch miễn cưỡng học theo, thuận tiện chỉ điểm gã.

Giang Kha nhiều lần kinh ngạc: “Ngộ tính thật cao!”

Tần Cửu Tịch cười lạnh: “Là ngươi quá ngu xuẩn.”

Giang Kha không tức giận, ngược lại xoa tóc đen của hắn: “Dẫu sao ngươi cũng là ma thần…”

Tần Cửu Tịch gạt tay gã ta: “Ngươi đã biết thân phận bổn tọa thì không nên lỗ mãng như vậy!”

Giang Kha ôm bụng cười to.

Bọn họ chỉ ở chung chừng trăm năm, Tần Cửu Tịch luôn chán ghét Nhân tộc, nhưng không chán ghét Giang Kha.

Giang Kha coi hắn như con ruột, cho hắn ôn nhu và quan tâm của trưởng bối mà hắn chưa từng nghĩ tới.

Nếu chỉ có vậy, có lẽ hơn trăm năm nữa Tần Cửu Tịch sẽ coi Giang Kha là phụ thân, đáng tiếc hết thảy chỉ là một hồi âm mưu.

Giang Kha lừa hắn.

Lừa hắn hồn phách ly thể, lừa hắn bước vào trận pháp, lừa hắn bị trấn áp trong Thất Tuyệt Tháp suốt bảy ngàn năm.

Nghĩ vậy, Tần Cửu Tịch hận không thể thiên đao vạn quả gã ta.

Chẳng qua Giang Kha đã hồn phi phách tán hơn sáu ngàn năm trước rồi.

Chết vì bảo vệ Tần Cửu Tịch.

Giọng Hứa Nặc run run, nói ra sự bảo hộ lâu dài từ bảy ngàn năm trước của Vấn Đạo Tông.

Từ vị sư tổ đầu tiên, kéo dài 23 đời, kiên trì trước sau như một.

Bảy ngàn năm trước Nhân tộc quật khởi, đảo lộn cách cục thế giới.

Chân ma bị đuổi xuống thần đàn, thậm chí bị bao vây diệt trừ đến chết, Nhân tộc thời nay sớm đã quên lịch sử.

Thần không còn là thần.

Ma trở thành tà ác cần phải thanh từ.

Hai chữ chân ma đã tiêu tán trong trời đất từ lâu.

Ngay cả nhánh phụ của Ma tộc cũng không thể không chạy xuống lòng đất kéo dài hơi tàn.

Thời gian phong bế ký ức thật, ‘chân thật’ đã hoàn toàn thay đổi.

Chỉ có Giang Kha sáng lập Vấn Đạo Tông, đứng trên dòng thời gian, quật cường chờ đợi tín ngưỡng quay về.

Giang Kha không nói cho Tần Cửu Tịch biết——

Gã ta là Nhân tộc được chân ma nuôi lớn.

Gã ta tư chất ngu dốt, đầu óc không linh hoạt, nhưng chân ma nhận nuôi gã ta vẫn coi gã ta như con ruột, chưa bao giờ chê sinh mệnh ngắn như kiến của gã ta, dốc lòng chiếu cố, quan tâm hết mực.

Sau đó…

Chân ma đó bị Nhân tộc giết chết.

Phụ Thần của gã ta ngã xuống thần đàn, gã ta chỉ có thể khóc lóc thảm thiết.

Giang Kha là Nhân tộc mà lại căm thù Nhân tộc.

Gã ta muốn trả thù những con người lòng lang dạ sói, muốn chấn vấn những kẻ phản đồ đó——

Nếu không có ma thần che chở, làm gì có Thập Nhị Tiên Sơn bây giờ?

Nếu không có ma thần khởi động hỗn độn thiên địa sơ khai, sao Nhân tộc có cuộc sống hạnh phúc sung sướng như bây giờ?

Ma thần không mong họ tri ân báo đáp.

Nhưng họ không thể lấy oán trả ơn!

Giang Kha tràn đầy căm thù nhặt được Tần Cửu Tịch, vị ma thần cuối cùng trong trời đất.

Hắn như một đứa trẻ ba tuổi, non nớt như thiếu niên Nhân tộc.

Giang Kha nhớ tới Phụ Thần nhận nuôi mình…

Gã ta nhìn Tần Cửu Tịch bằng ánh mắt tràn đầy từ ái.

Gã ta nói với hắn: “Nếu con trai ta không chết đói, chắc cũng lớn như ngươi.”

Giang Kha không có con trai, nhưng gã ta muốn bảo vệ hắn.

Bảo vệ ma thần tuổi nhỏ như vị đại nhân kia bảo vệ gã ta.

Thất Tuyệt Tháp là một nhà giam cỡ lớn, cũng là nơi trốn tránh cuối cùng mà Giang Kha dùng hết tính mạng sắp xếp, mưu tính, tranh giành từ tay tu sĩ Nhân tộc.

Tần Cửu Tịch bị nhốt ở Thất Tuyệt Tháp.

Lẻ loi bảy ngàn năm.

Nhưng dẫu sao cũng tồn tại.

Trong Thất Tuyệt Tháp nhốt vô số hung thú, ẩn chứa vô số trân bảo, dụ dỗ vô số tu sĩ xâm nhập…

Đây là vòng tuần hoàn mà Giang Kha viết xuống.

Chỉ cần có người tiến vào Thất Tuyệt Tháp, sát khí trong đó sẽ cuồn cuộn không ngừng.

Chỉ cần có sát khí, Tần Cửu Tịch sẽ có thể từ trưởng thành.

Thế nào cũng có ngày, sát khí tích luỹ trong tháp sẽ giúp Tần Cửu Tịch phá tan xiềng xích.

Thế nào cũng có ngày, chân ma hoàn toàn trưởng thành có thể thoát ly uy hiếp của Nhân tộc.

Thế nào cũng có ngày, ma thần sẽ tự do lần nữa.

Giang Kha để lại một phong thư tay, Hứa Nặc giao cho Tần Cửu Tịch.

“Ta nghe Phụ Thần nói, người từng bế quan suốt bảy ngàn năm…”

“Bảy ngàn năm đối chân ma không dài, đúng không?”

“Nếu rất dài …”

“Xin lỗi.”

“Để ngươi một mình lâu như vậy.”

“Xin lỗi, cha tình nguyện để ngươi đau khổ, cũng muốn ngươi sống sót…”

“Sống sót mới có thể gặp được nhiều người quan trọng, sống sót mới có thể gặp thêm những người quan trọng, sống sót mới có thêm lý tưởng đáng bảo vệ.”

“Ngươi xem, cha sống, nên mới gặp ngươi.”

Tần Cửu Tịch nắm chặt thư tay đã ố vàng, mu bàn tay nổi lên gân xanh, quanh thân toả ra sát khí nồng nặc, cỏ xanh khô héo tức thì, Hứa Nặc nửa quỳ trước mặt hắn bị hàn khí đông lạnh đến sắc mặt trắng nhợt.

Phản bội, bảo vệ.

Tử vong, tồn tại.

Cha?

Ngu xuẩn tự cho là đúng!

“Chủ nhân…” Bạch Tiểu Cốc ôm lấy cánh tay hắn.

Tần Cửu Tịch hơi giật mình.

Bạch Tiểu Cốc nghe thấy ngọn nguồn, không khỏi nhớ tới sư phụ mình.

Nhớ tới câu nói trước khi hôn mê của sư phụ —— Sống sót mới có thể gặp thêm những người quan trọng, sống sót mới có thêm lý tưởng đáng bảo vệ.

Giống nhau như đúc.

Bạch Tiểu Cốc nhẹ giọng nói: “Người xem, ta gặp người.”

Lòng ngực lạnh lẽo âm u của Tần Cửu Tịch lập tức như được rót một hơi nóng.

Ngọt ngào, mềm mại.

Như nguồn suối rót đầy mật.

Tần Cửu Tịch nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc.

Bạch Tiểu Cốc ngửa đầu nhìn hắn: “Chủ nhân, đừng khóc.”

Tần Cửu Tịch: “………”

Chân ma sẽ không khóc.

Nước mắt của họ là một trong những mệnh hồn.

Rơi nhiều…

Sẽ chết.

Tần Cửu Tịch chọc y: “Gà nướng khét.”

Bạch Tiểu Cốc: “!!!”

Tâm trạng áp lực Tần Cửu Tịch bởi vì biểu tình của tiểu gia hoả mà biến mất: “Không ăn được gà nướng, bổn tọa sẽ uống canh xương hầm.”

Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Canh xương hầm không ngon! Đừng uống canh xương hầm! Ôi, gà nướng của cốt …” Y vội vàng đi xem gà nướng, bánh hoa da heo nướng, giò heo nướng…

Tần Cửu Tịch nhìn về phía Hứa Nặc vẫn còn đang quỳ: “Vấn Đạo ở đâu?”

Hứa Nặc lấy một thanh trường kiếm trắng từ trong Càn Khôn Châu ra.

Nàng dâng trường kiếm lên trước mặt Tần Cửu Tịch.

Tần Cửu Tịch nắm lấy chuôi kiếm.

Sức mạnh quen thuộc dũng mãnh xông vào lòng bàn tay hắn, luồng khí uyển chuyển vờn quanh thân kiếm, đen đặc va chạm sáng trong, đây là một thanh thần kiếm có thể chống lại sát khí.

Bàn tay Tần Cửu Tịch hơi dùng sức, hắc khí dồi dào xâm nhập thân kiếm.

Quanh thân kiếm trắng nồng nặc khí đen, va chạm mãnh liệt rồi nổ ầm một tiếng!

Trường kiếm biến mất trong hư không.

Thân thể hoả hồ ngã xuống đất.

Bạch Tiểu Cốc ở đằng xa nào còn lo lắng khét hay không khét, vội vàng chạy ra: “Chủ nhân…”

Sương đen tan đi, một nam nhân anh tuấn tóc đen da trắng, thân vận hắc y, chậm rãi mở đôi mắt dài hẹp.

Bạch Tiểu Cốc: “!”

Tần Cửu Tịch nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc.

Bạch Tiểu Cốc khẽ hít một hơi, giọng nói trong trẻo tràn đầy thăm dò: “Chủ, chủ nhân?”

Tần Cửu Tịch: “Ừm.”

Sau một chút xa lạ, trong mắt Bạch Tiểu Cốc toàn là hâm mộ: “Chủ nhân! Người rất rất đẹp mắt!”

Dáng vẻ của sư huynh đã đỉnh nhất, chủ nhân lại đẹp hơn sư huynh…

Nhiều lần như vậy!

Hết chương 106

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi