TIỂU HÀ SƠN

Những thứ mà Hồ Duy giữ trong lòng, từng việc từng việc ràng buộc chuyện của anh, nói thế nào thì cho tới cùng đều là không tách khỏi một người.

Đỗ Hi.

Gần đây anh phiền lòng vì một việc.

Trước đó cũng đã từng nói, sắp tới đơn vị đang huấn luyện về công tác thông tin, dự kiến đưa một nhóm đi Cù thành đóng quân huấn luyện. Gọi là huấn luyện chính là học kỳ nửa năm đến mười tám tháng, được những người chuyên nghiệp về tin tức giảng dạy, toàn bộ hướng giảng dạy bồi dưỡng về thông tin điện tử trong hoàn cảnh tác chiến.

Hồ Duy vốn không để việc này trong lòng.

Thứ nhất, việc này không liên quan đến anh. Anh là người thuộc văn phòng, viết bản thảo, đưa văn kiện, cùng với “thông tin hóa” trừu tượng không dính dáng gì, nếu nói có huấn luyện về công tác viết công văn, văn bản thì có thể anh sẽ tham gia.

Thứ hai, huấn luyện này chắc chắn có người đã được chọn.

Mạnh Đắc ở lầu dưới là học chuyên ngành thông tin, không ai thích hợp hơn anh ta. Thời gian trước anh ta đã thể hiện sự hưng phấn và mong chờ đợt huấn luyện này, nhìn thịt xào đã hâm trước mặt mà cười, cười đến người khác muốn nổi da gà.

Hồ Duy đá chân anh “Không ăn cơm mà cười cái gì, nhìn thấy gì à”

Mạnh Đắc ân cần gắp hai miếng thịt cho anh, tặc lưỡi lắc đầu, nói “Quý trọng đi, về sau tôi ăn là học trò của bếp trưởng”

Hồ Duy ngẩng lên từ bàn ăn hỏi “Là ý gì?”

Mạnh Đắc há miệng lùa cơm “Mấy ngày nữa Cù thành sẽ có tin về việc huấn luyện, học một học kỳ, sau khi tốt nghiệp thì được phân công lại, có thể quay về đơn vị cũ nếu muốn, hoặc là có đơn vị chỉ định yêu cầu, có thể quay về. Còn nếu không thì chờ công hàm thuyên chuyển công tác đến đâu”

Hồ Duy mơ hồ đoán được ý của Mạnh Đắc “Tin tức của cậu ở đâu ra?”

“Thuận Thuận, cậu còn nhớ cậu ấy không? Cậu ấy là một giảng viên của lần huấn luyện này”

“Anh ấy là làm chuyên bên máy tính?”

“Cậu ta là sinh viên xuất sắc ngành công nghệ thông tin của đại học Thanh Hoa, được đặc biệt chiêu mộ nhập ngũ. Người thông minh như cậu ta đi đâu cũng tốt”.

Xem ra là sau bữa cơm ở Ứng Viên Xuân kia, Mạnh Đắc với Bùi Thuận Thuận vẫn giữ liên hệ. Ở Nhạn thành mấy năm nay, cha mẹ Mạnh Đắc đã nhiều lần thúc giục anh an cư lạc nghiệp, sớm xem xét công việc của mình. Nhưng anh không chịu mua nhà, trước giờ vẫn ở ký túc xá. Người nào sáng suốt đều biết, anh ta không cam tâm. Anh ta không thích Nhạn thành, không muốn phát triển ở đây, lòng Mạnh Đắc đều ở bên ngoài, anh thích thành phố lớn. Bây giờ cuối cùng có cơ hội nên trong lòng cực kỳ cao hứng.

Hồ Duy gật gật đầu “Như vậy cũng tốt”

Mạnh Đắc thấy chuyện tốt sắp tới, cũng không đề phòng Hồ Duy, ý tưởng của anh ta đều nói cho anh nghe “Dĩ nhiên là tốt, tôi với cậu không giống nhau, nhà cậu ở đây, tôi xa cha mẹ quá, về nhà một lần là phải vật vã trên đường 2 ngày. Nếu có thể ở lại Cù thành, hoặc đi về phía nam thì thật tốt”

Sau đó mấy ngày thì họp nói về việc này, Mạnh Đắc ghi chép cực kỳ nghiêm túc, còn lưu loát viết mấy tờ báo cáo, báo cáo trình bày tình huống thực tế của anh, cách nhìn về việc huấn luyện, dự định, cùng với quyết tâm học tập. Báo cáo đưa cho Hồ Duy, tay còn đập mạnh lên xấp giấy “Làm phiền cậu”

“Thế nào, lần này nhiều người xin không?”

“Cậu là người cuối cùng” Hồ Duy gõ gõ chồng hồ sơ trên bàn làm việc “Sao mà ồ ạt vậy”

23 người xin, Mạnh Đắc hơi không dễ chịu, bình thường thu thập tài liệu, ý kiến gì, cả đám đều kéo dài ngâm dấm, điện thoại qua hỏi thì đều bảo, ôi bên này tôi bận lắm, không có thời gian. Hiện tại tới cơ hội phát triển bản thân thì động tác ai cũng hết sức nhanh nhẹn!.

Nhưng mà Mạnh Đắc có lòng tin ở bản thân.

Hồ Duy thả tay áo sơ mi xuống, gài lại cúc áo, chỉnh ca vạt “Bây giờ tôi đi đưa”

Vốn chỉ là chân chạy việc, không ngờ Hồ Duy đi cả buổi sáng chưa về. Bên này Mạnh Đắc còn chờ anh ăn cơm trưa để báo tin tức lại!

Hồ Duy đi tới tòa nhà phía nam, chủ nhiệm Thái nghe người bảo anh đem báo cáo lên văn phòng ông, sau khi nghe xong điện thoại, ông bỏ ống nghe xuống hỏi “Đây là cái gì?”

Nhân viên liên lạc đứng nghiêm “Bộ phận quan hệ phối hợp đưa những báo cáo của nhân viên về đợt huấn luyện”

Chủ nhiệm à lên, trong lòng đối với việc sắp xếp công việc hết sức rõ ràng “Việc này do Hồ Duy chuẩn bị phải không, người đâu?”

“Ở bên ngoài, chắc là chưa đi”

“Gọi cậu ta lên đây”

Nhân viên liên lạc Tiểu Lý đóng cửa lại, vẫy tay với người đang hành lang “Trợ lý Hồ”

Hồ Duy đang vịn tay vịn cầu thang đi xuống, nghe kêu vội quay đầu lại “Có việc gì à?”

Nhân viên liên lạc không đoán được Hồ Duy lần này là phúc hay họa, cẩn thận nói “Gọi anh vào kìa”

Trong lòng Hồ Duy cũng thấp thỏm nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh “Được”

Gõ mở cửa, chủ nhiệm Thái đang xem báo cáo, một tay giữ yên, một tay lật giở báo cáo, mày cau lại. Nghe thấy Hồ Duy tiến vào cũng không ngẩng đầu lên “Lần này có bao nhiêu người?”

“24 cái”

“Ừm” lại tiếng lật giấy “Của cậu đâu?”

Tay Hồ Duy để thẳng tắp bên dọc quần, giống như cây cột điện tử “Tôi không viết”

Chủ nhiệm Thái dừng tay, gạt thuốc vào gạt tàn “Tại sao cậu không viết?”

Hồ Duy bị hỏi vặn, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Anh viết? Anh viết như thế nào? Viết, thì viết ra sao?

“À, tôi biết rồi, cậu cho là chuyện này không quan hệ tới cậu đúng không? Một trung đội trưởng nhỏ, xuất thân từ chỉ huy, vốn đã chuẩn bị tư tưởng là sẽ làm mãi bên chỉ huy hướng dẫn. Kết quả bị tôi điều đến đây, mỗi ngày gõ máy tính viết bản thảo, chuẩn bị hội nghị, xếp ghế dựa, bảng tên xếp ở đâu, ly nước xếp ở đâu trong tầm tay, không hề có chút sai sót”

Chủ nhiệm Thái là người luôn có vẻ mặt ôn hòa. Không ai có thể đoán câu tiếp theo ông sẽ nói với mình là gì, có thể là gió nhẹ mưa nhỏ mà nói hai câu, nhắc công việc của anh sai ở chỗ nào, cũng có thể ngay giây tiếp theo nổi trận lôi đình.

Lãnh đạo như vậy sẽ khiến người khác sợ hãi, bởi vì ông nhìn chuẩn xác mỗi người lính dưới trướng mình. Chỉ một cái liếc mắt, ông có thể nắm giữ tư tưởng mới nhất của người đó.

Hồ Duy đứng yên ở đó không hé răng.

Ngón tay ông dùng lực đập lên chồng báo cáo “Về chuyện này cậu có ý kiến gì không?”

“Báo cáo, không ý kiến, phục tùng bố trí của tổ chức!”

Nghe xem, câu báo cáo to lớn vang dội kiên quyết. Lãnh đạo giọng lớn, nhóm lính học theo, lời nói gầm lên mang theo vẻ khí phách.

Đồng chí Thái cười ha hả, tắt thuốc, nâng ly lên uống miếng nước. Ông thường bị viêm họng nên luôn uống nước ngâm hạt lười ươi “Không có ý kiến thì tốt, cuối tháng thì sắp xếp đặt vé xe, trở về chuẩn bị, dọn dẹp hành lý, số lượng không nhiều lắm, Trương phó đoàn trưởng đoàn xe tăng, 9 liên đội trưởng, bên này là chúng ta… Cậu đi đi”

Hồ Duy hết sức kinh ngạc.

Anh biết ý nghĩa của lần này, nếu không Mạnh Đắc cũng không nặng lòng vậy, nhìn kiểu cậu ấy như đặt lời thề son sắt, Hồ Duy vẫn luôn cho rằng việc như ván đã đóng thuyền, chỉ là, tại sao lại là anh? Tại sao lại tuyển anh!

Hồ Duy chần chừ”Tôi…”

“Có gì khó xử?”

“Tôi muốn biết vì sao là…”

“Vì sao lại là cậu mà không phải là Mạnh Đắc đúng không?”

Hơi thẳng sống lưng, Hồ Duy thể hiện vẻ nghiêm túc “Vâng”

Lão Thái vẫn ngồi sau bàn cười ha ha “Đưa cậu đi dĩ nhiên là có lý của chuyện đó, không cho Mạnh Đắc đi cũng có lý do của chuyện không cho đi”.

“Nói từ điều kiện khách quan Mạnh Đắc đều thích hợp hơn cậu, bằng cấp, lý lịch, chuyên nghiệp lại phù hợp. Đúng vậy, nhưng mà vì sao không phải là cậu ta” lão Thái hơi lộ ra biểu hiện nuối tiếc, “Cậu ta không ngồi được ghế dài, cậu ta quá muốn rời khỏi đây”

Lão Thái hơi khác với những lãnh đạo khác, ông khá gầy, khung xương vững chắc, trán cao lộ ra, đôi mắt như chim ưng cực kỳ sắn bén.

“Một người quá mong rời khỏi đây, tôi sẽ không cho cậu ta đi” Lão thái đứng lên đi tới bên cửa sổ, nhìn binh lính đi rầm rập dưới lầu “Lấy cơ hội thành ván cầu với việc lấy cơ hội thành trải nghiệm là hai chuyện khác nhau”

Khi lão Thái còn là lính, liên đội trưởng của ông nói với ông, Thái Hỉ à, bây giờ tôi đối với các cậu như thế này, tương lai cũng muốn cậu đối xử với lính của cậu như thế.

Lúc đó Tiểu Thái trẻ tuổi vặn chân, nhìn đội trưởng thay mình khuân vác, tóc bị mồ hôi, nước mưa làm ướt đẫm dính trên trán.

“Liên đội trưởng, tôi không có khả năng thành công, tôi không làm được như anh”

Liên đội trưởng lấy mũ đập ông, hận sắt không thành thép. Mãi đến sau này, lão Thái mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói kia.

Người chưa từng làm lính, cả đời cũng không biết lính nghĩ thế nào. Người đó sẽ vĩnh viễn không hiểu những người trẻ tuổi khi ngồi ở trên xà đơn sân huấn luyện mỗi hoàng hôn, sẽ không hiểu bọn họ từ phòng y tế ra ngồi ở bậc thang một mình gạt lệ trong mắt.

Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Mạnh Đắc và Hồ Duy.

Mạnh Đắc tốt nghiệp trường đại học, là một quân nhân trẻ tuổi, trong tay nắm giữ kỹ thuật, trong đầu nhớ kỹ tri thức, người như vậy tinh thần phấn chấn bồng bột, cậy tài khinh người, tốt thì tốt, có điều trong mắt thiếu một thứ.

Thiếu khoan dung.

Lão Thái thực sự thích Hồ Duy, nói chính xác thì ông thích Hồ Duy ngay trước khi anh tới Nhạn thành. Một người chân chính thể nghiệm sinh hoạt ở cơ sở, hơn nữa bằng lòng nỗ lực phấn đấu, mới là người chân chính kiên định mục tiêu, mới có thể làm một người đủ tư cách làm sĩ quan chỉ huy.

Anh nên có được một cơ hội.

Có điều những lời này, lão Thái không nghĩ sẽ nói với Hồ Duy.

Trời đất bao la, để anh tự xông xáo ra ngoài lĩnh hội.

“Vậy ông cho tôi thời gian suy nghĩ, trở về thương lương với người nhà”

Lão Thái nhướng mày lên “Được đàng chân lân đằng đầu…”. “Ai cho cậu thương lương với người nhà? Là lính mà mệnh lệnh cấp trên ra còn có thể cho cậu thương lượng? Phục tùng mệnh lệnh!”

“Rõ!”

Hồ Duy sắp xếp lại hàng nghìn chữ trong đầu, xoay người ra ngoài, bỗng nhiên lão Thái phía sau anh hỏi “Cậu đi lần này, còn tình nguyện trở về không?”

Hồ Duy dừng lại, quay đầu nhìn lão Thái nở nụ cười rực rỡ, vẫn câu nói kia “Tôi phục tùng mệnh lệnh”

Một câu “bốn lạng bạt ngàn cân”, lão Thái thổn thức.

Cái này trẻ con có mẹ với không có mẹ khác nhau. Có mẹ thì trẻ con đủ đầy, muốn cái gì thì trực tiếp nói muốn, trẻ con không mẹ, cho dù muốn cái gì cũng không dám nói, không dám muốn, đắn đo sợ hãi nhiều thứ, cái chính là tự tin.

Hồ Duy về văn phòng, không đi nhà ăn ăn cơm, cũng không xuống lầu tìm Mạnh Đắc. Anh không biết làm sao để đối mặt với Mạnh Đắc, càng không biết nói thế nào.

Nhưng tin tức đã truyền trong văn phòng, đầu tiên là người cùng văn phòng, Tống Cần đã biết, người đồng nghiệp có tính uy hiếp nhất mình phải đi, cần gì quan tâm là cậu ta thăng chức hay bị điều động xuống thấp thì đều là chuyện tốt, mấy ngày liên tiếp anh ta đối với Hồ Duy đều khách khí.

Tống Cần biết, người lầu dưới bao gồm cả Mạnh Đắc tự nhiên cũng sẽ biết. đầu tiên khi nghe nói anh bất mãn, nổi giận đùng đùng đi tìm chủ nhiệm Thái. Kết quả chưa nói được hai câu đã bị lão Thái đuổi ra, mắng nhân viên liên lạc “Còn có quy củ gì không! Người nào cũng dám xông vào văn phòng tôi, cậu làm ăn kiểu gì thế hả?”

Nhân viên liên lạc túm Mạnh Đắc khóc không ra nước mắt “Trợ lý Mạnh, xin anh, về đi! Về đi!”

Mạnh Đắc kéo cổ áo lại, tức điên lên quay về, muốn giết đến Hồ Duy, vừa muốn gõ cửa lại do dự.

Anh không thấy Hồ Duy, cũng không biết nên nói thế nào với anh, nếu là người trong lòng có quỷ, đã sớm hư tình giả ý tới giải thích với anh, nhưng Hồ Duy không có, anh chưa từng nói gì, dùng sự trầm lặng để nói tất cả.

Hồ Duy định đem việc mình sắp đi Cù thành nói với Đỗ Hi, nhưng lại có sự kiện khác vướng chân Hồ Duy.

Chính ngày hôm đó anh về sớm, định nấu một mâm cơm, kết quả lại từ ban công thấy bác sĩ Tô Nhiên đưa Đỗ Hi về nhà. Tô Nhiên có tình với Đỗ Hi, Hồ Duy vẫn luôn biết. Đại khái là lần trước đi bệnh viện tìm Đỗ Hi, Hồ Duy đã phát hiện manh mối.

Trong phòng nghỉ Đỗ Hi, hai cha con chưa nói được mấy câu, Tô Nhiên cầm hai bộ quần áo mang vào “Thầy Đỗ, quần áo em đã giặt xong cho thầy…”

Đẩy cửa ra, Hồ Duy quay đầu lại vừa vặn đối mặt với Tô Nhiên, mặt cô hơi đỏ lên.

Tô Nhiên không nghĩ Hồ Duy ở đây, cầm quần áo không biết nên đi vào hay quay ra. Đỗ Hi đứng lên nhận lấy quần áo “Cảm ơn em, Tiểu Tô”

“Không có gì, tiện tay thôi, vậy, vậy thầy cứ làm việc đi, em về trước” Tô Nhiên mặc áo blouse trắng, cửa cũng không vào, lịch sự gật đầu với Hồ Duy, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

Đỗ Hi sợ Hồ Duy nghĩ nhiều, còn cố ý giải thích “Hôm đó giúp bệnh nhân xuất huyết động mạch, trên quần áo dính rất nhiều máu, thay xong cũng không có thời gian xử lý, Tô Nhiên đi ngang qua thấy ba không có ở đó nên tốt bụng giúp ba giặt”

Ông cẩn thận giải thích, như sợ Hồ Duy không vui.

Điều này lại làm Hồ Duy rất ngại ngùng.

Anh tình nguyện Đỗ Hi nói với anh, ba thích cô ấy, muốn cùng người ta yêu đương, ba đã nhiều tuổi rồi nên mong muốn có người quan tâm chứ không phải như bây giờ, bất kỳ chuyện gì đều suy nghĩ tới cảm nhận của anh.

Không nói tới việc tuổi tác giữa ông và Tô Nhiên chênh lệch khá lớn, chỉ là để Hồ Duy có một mẹ kế nhỏ tuổi như vậy cũng để người khác suy nghĩ bậy bạ.

Hồ Duy sẽ cư xử thế nào trong nhà!

Ở ban công vừa liếc mắt thấy, Hồ Duy đã thu người lại, anh cảm thấy Đỗ Hi không nên không có bí mật trước mặt anh, không làm trưởng bối, làm cha dượng tôn nghiêm. Do vậy, Hồ Duy đã bỏ lỡ cảnh Đỗ Hi bị phát tác cơn đau phải ngồi xuống ôm ngực kia.

Anh ở trên lầu suy nghĩ, chờ Đỗ Hi về, anh sẽ dứt khoát tìm cơ hội để nói chuyện này ra. Nói với Đỗ Hi, ông đã từng này tuổi, theo đuổi việc có cuộc sống tinh thần phong phú, có tình cảm cũng không có gì sai, Liên Hiệp Quốc đã nói, từ 49 đến 59 coi như là tuổi trung niên, 70 tuổi còn ly hôn rồi cưới lại kia mà.

Nhưng lời tới bên miệng vài lần, nhìn dáng vẻ Đỗ Hi ăn cơm không có cách nào nói ra.

Vì vậy Hồ Duy suy nghĩ mấy ngày, hạ quyết tâm, anh muốn mượn chuyện đi Cù thành huấn luyện làm lời dẫn, phải rời nhà một thời gian, rồi từ đó uyển chuyển nói cho Đỗ Hi biết thái độ với lập trường của mình; thứ hai, cha con mỗi ngày ở cùng nhà, ràng buộc lẫn nhau, nhiều chuyện băn khoăn lo lắng.

Hai người cần để mối thâm tình nặng nề xuống, không cần hao tâm tốn sức chăm lo cho mối quan hệ cha con, tự do theo đuổi những một vài việc.

Nhưng mà trời cao giống như cố tình an bài mọi thứ, làm cho Đỗ Hi hiểu lầm Hồ Duy.

Hồ Duy mới vừa nói với ông sắp phải đi Cù thành huấn luyện, Đỗ Hi nghe xong chưa nói đồng ý cũng chưa nói không đồng ý, chỉ là có vẻ không vui lắm

“Đi mấy ngày?”

“Khoảng bảy tám tháng”

“À, vậy cũng gần một năm”

“Dạ”.

Một khoảng yên lặng.

Đỗ Hi hỏi “Huấn luyện gì?”

Hồ Duy trả lời “Về thông tin…”

“Ba nghe cũng không hiểu, nếu muốn đi, mệnh lệnh đã ra rồi, vậy đi thôi. Trong nhà bên này con đừng lo. Nhưng mà khi nãy ba nghe con nói, học xong khóa này, kết thúc học kỳ có khả năng không trở lại đơn vị cũ?”

Lại một khoảng im lặng.

Sau đó là tiếng âm thanh bật lửa.

“Có khả năng vậy, nhưng mà cụ thể phải đợi tới kết thúc học kỳ, thông qua kỳ thi huấn luyện”

“Ừm…. Vậy đi thôi, đi đi”

Hết sức bất đắc dĩ buông một câu, Đỗ Hi đối đãi với Hồ Duy rất thật lòng, bây giờ anh phải đi, người làm cha có lý do gì mà ngăn cản tương lai phát triển của con mình.

Vừa lúc trong nước triển khai diễn đàn giao lưu khoa học của ba bệnh viện trọng điểm, vì sự phát triển của việc chữa bệnh, cải tiến những vấn đề  khó khăn trong phương án giải quyết bệnh, từ những bệnh viện trọng điểm chọn ra những người ưu tú nhất ngành để đi tham gia giao lưu thảo luận.

Bệnh viện trực thuộc đại học y khoa Nhạn thành, được phân công tiếp bệnh viện quân y Nam viện.

Bệnh viện quân y Nam viện Cù thành khoa tim nổi tiếng cả nước, có thể nói là có uy tín trong giới, mà bệnh viện Nhạn thành cũng tiếng lành đồn xa trong ngoài tỉnh. Hiện tại hai bên gặp mặt, bệnh viện Nhạn thành chuẩn bị tiếp đón, mấy ngày trước đã có thông báo xuống trước mặt khách phải thể hiện được phong thái, tinh thần, thái độ y học tỉ mỉ.

Đến sáng hôm sau, ba xe chở mấy vị chuyên gia của Cù thành từ cổng lớn tiến đến, Viện trưởng dẫn hai bác sĩ khoa ngoại đại diện xuống cầu thang đón tiếp.

Dẫn đầu xuống xe là Phó chủ nhiệm của bệnh viện quân y Nam viện đi theo phụ trách hành trình hội nghị của các vị chuyên gia nòng cốt, người trẻ tuổi, mang kính cận, hành động dứt khoát. Vừa xuống xe là chào theo nghi thức quân đội.

Viện trưởng Trương vươn tay phải ra, đối phương EQ rất cao, rất nhanh bỏ tay chào xuống, bắt lại “Xin chào ngài…”

“Xin chào xin chào. Trên đường không kẹt xe chứ?”

“Rất thuận lợi. Giao thông của Nhạn thành thông thoáng hơn nhiều so với Cù thành, thông thường thời gian này chúng tôi còn có bác sĩ đang phải phiền lòng trên đường”

Một câu nói đùa làm giảm bớt sự ngại ngần khi gặp mặt. Trong xe mấy vị chuyên gia nòng cốt cũng cầm văn kiện, cầm áo khoác xuống xe.

Đi trước cùng viện trưởng Nhạn thành là một người đàn ông trung niên, làn da trắng trẻo, phong thái chững chạc, vững vàng, có vẻ là lãnh đạo.

Quan trọng là người này tuy đã trung niên nhưng người vừa vặn, không có dấu hiệu mập mạp do tuổi tác, mặc áo sơmi, rất chuẩn mực, rất có phong độ. Có người tiến lên giới thiệu “Đây là chủ nhiệm khoa ngoại của Nam viện chúng tôi, Nhạc Tiểu Bằng”

Không cần nói cái gì chuyên gia phức tạp, chỉ cần tên Nhạc Tiểu Bằng đã làm cho những người ở Nhạn thành nghiêm túc tôn trọng “Xin chào, thì ra ông là bác sĩ Nhạc”.

Nhạc Tiểu Bằng, là người đứng đầu khoa ngoại nghiên cứu về bệnh tiểu đường, tim mạch, chuyên gia phẫu thuật mạch máu. Bệnh nhân được ông phẫu thuật có tỉ lệ biến chứng cực kì thấp.

“Bác sĩ Nhạc, có vấn đề này muốn hỏi ý kiến ông, ở đây chúng tôi có một bệnh nhân năm nay 72 tuổi, tình trạng bệnh là…” mới giới thiệu xong là đã có người lôi kéo người ta bắt đầu tham khảo.

Chủ nhiệm Nhạc Tiểu Bằng thật ra không thấy kỳ lạ, phong độ nhẹ nhàng mỉm cười “Đừng vội, chờ tới phòng họp thì anh đưa hồ sơ bệnh án tôi xem, chúng ta cùng nhau xem xét”.

Buổi sáng là hai bên đưa ra những ca bệnh điển hình tiến hành nghiên cứu, thảo luận, do đó bác sĩ đến dự thính rất đông, từ bác sĩ nội trú cho tới bác sĩ thực tập, cầm notebook vây quanh hội trường như nêm cối.

Viện trưởng Trương thầm mắng bác sĩ nhà mình không chút triển vọng, gặp chuyên gia là hận không thể bò lên cửa sổ mà nhìn, đồng thời ông lại quý cơ hội này, nhìn thấy bác sĩ ngày càng đông, ông bảo người bên cạnh “Bảo mở cửa sau ra, để bọn họ mang ghế dựa vào ngồi, đừng có đứng ở cửa”.

Cặp mắt đảo một vòng, viện trưởng Trương hạ giọng hỏi dò “Đỗ Hi sao không thấy tới?”

Bệnh viện Nhạn thành bọn họ nổi tiếng nhất là khoa tim, đợt này đâu thể thiếu ông được.

“Không biết ạ, nửa giờ trước tôi còn thấy anh ấy định đi qua bên này, hay là lại vướng bệnh nhân rồi?”

“Chậc, nhanh gọi điện thoại cho anh ấy, mặc kệ chuyện gì cứ qua đây trước”

Điện thoại gọi qua reo từng hồi, gọi tới phòng nghỉ bác sĩ của khoa cấp cứu, Đỗ Hi ôm ngực ngồi dậy nghe, bên kia đầu dây nói liên thanh, vội vàng bảo ông qua bên đó nhanh, Đỗ Hi mới à lên, cúp máy. Ngồi yên tĩnh một lúc, Đỗ Hi mới mặc áo blouse trắng, cầm notebook đi thang máy lên lầu 7.

Khi ông tiến vào phòng họp, bác sĩ hai bên đều đã ngồi xuống. Thấy ông vào, viện trưởng Trương lại giới thiệu với bên Cù thành lần nữa.

“Đây là phó chủ nhiệm Đỗ khoa tim mạch, hiện giờ là chủ nhiệm khoa cấp cứu, Đỗ Hi”

Thời gian không nhiều, bên Cù thành không thể giới thiệu lại từng người bên mình, chỉ gật đầu coi như chào hỏi.

Đỗ Hi hít sâu một hơi, kéo ghế ngồi xuống, nhìn thoáng qua đối diện bên kia bàn, bỗng nhiên dừng mắt, trái tim lại quặn đau. Ông cố nén ngồi bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt gật đầu với người đó. Nhạc Tiểu Bằng cũng định thần, mỉm cười đáp lễ.

Nếu nói Hồ Duy phải đi là sự đả kích đối với Đỗ Hi, thì hai giờ hội thảo đối với ông chính là tra tấn!

Buổi chiều ông khám cấp cứu, ban đầu vẫn bình thường, ai ngờ lại đẩy đến một bà lão trước đó ăn táo bị hóc, cố sức khụ văng ra được rồi thì đột nhiên hôm nay hôn mê bất tỉnh. Trên đường đưa tới bệnh viện thì suy hô hấp, con cái khóc lóc ầm ĩ ngăn Đỗ Hi lại muốn ông cứu mẹ mình. Đỗ Hi kiểm tra sơ bộ mới phát hiện cổ họng sưng tấy có mủ. Vì thế vội yêu cầu y tá sắp xếp bệnh nhân, tiến hành dẫn lưu, chờ lúc bà lão qua cơn nguy hiểm thì đầu Đỗ Hi đầu đầy mồ hôi, trên người đã phát run.

Nhưng xung quanh không ai phát hiện ông bất thường.

Mọi người đều bận rộn công việc của mình.

Y tá dặn dò người nhà những việc cần chú ý, hướng dẫn họ đi đóng viện phí, rồi còn giúp bác sĩ trong phòng cấp cứu chăm sóc người bệnh khác, một người vừa chạy tới phòng giải phẫu.

Có người đi ngang qua Đỗ Hi vội vàng gật đầu chào chủ nhiệm.

Đỗ Hi đeo khẩu trang, ban đầu còn gật đầu trả lời, sau trước mắt tối sầm, tay ôm ngực áo blouse ngã ra trên sàn.

Việc này làm rối loạn tất cả.

Khoa cấp cứu như một bầy ong vỡ tổ, con nít khóc, người già thở dốc, bác sĩ hộ lý y tá thì kêu thất thanh “Chủ nhiệm!!!”

“Chủ nhiệm Đỗ!!!”

Việc này làm thế nào mới đúng, cả một phòng toàn bác sĩ, thế mà không một ai phát hiện Đỗ Hi không bình thường, còn để ông cứ thế mà ngã xuống!

Còn là bệnh tim!

Ông là chuyên gia đấy, sao lại có người thua bởi chính y học nửa đời mình nghiên cứu. Đều nói bác sĩ không tự phát hiện bệnh mình, nhìn tình cảnh này thì có lẽ ông đã trải qua một giai đoạn dài phát bệnh đau đớn, vậy mà vừa rồi ông còn vội vã cứu người!

Đỗ Hi bình thường đối xử với người khác tốt, bác sĩ trẻ với mấy hộ lý y tá đều yêu mến ông, trong chốc lát đau lòng đều ứa nước mắt.

“Khóc cái gì mà khóc! Nhanh chóng chạy lên lầu gọi người đến đi!” bác sĩ cùng học chung với Đỗ Hi chụp bình dưỡng khí, nhấn tim phổi, giọng nói run rẩy.

Quên sạch, quên sạch. Kiến thức học cấp cứu bình thường quên sạch, cả một đám chỉ lo khóc, lo hối hận.

Tô Nhiên ở phòng bệnh dặn dò người nhà những việc sau khám, nghe hành lang ồn ào, một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng túa ra, cô hỏi thăm “Xảy ra chuyện gì?”

Một bác sĩ nam trẻ tuổi dép lê cũng chưa kịp thay “Điện thoại cấp cứu, chủ nhiệm Đỗ đột ngột phát bệnh tim, người sắp không ổn rồi”

Tô Nhiên cực kỳ hoảng hốt, nói với người nhà bệnh nhân chờ một lát rồi cũng chạy xuống lầu.

Bệnh viện phát sinh chuyện lớn như vậy, kinh động tới viện trưởng, cũng kinh động nhóm chuyên gia Cù thành đang đi tham quan trang thiết bị.

Nhưng mạng Đỗ Hi chưa hết.

Ông ngã xuống tại bệnh viện, ngã xuống ngay trong khi công tác. Lại đúng lúc bác sĩ có danh tiếng của bệnh viện Nhạn thành đều đang tập hợp. Anh em đồng nghiệp đúng là anh em đồng nghiệp, nghe việc này thì ai cũng không do dự, những người mà thường ngày ba ngày cũng khó gặp mặt đều thay áp choàng trắng, bình tĩnh thực hiện cấp cứu trong phòng.

“Tắc động mạch chủ, nhìn thấy không, ở đây, ở đây, rất nghiêm trọng, bệnh này chắc chắn đã có một thời gian rồi”

“Đề nghị phẫu thuật, anh thấy thế nào?”

Nhạc Tiểu Bằng cẩn thận nhìn chăm chú vào kết quả phim, cau mày “Bệnh nhân có phải có bệnh phong thấp không?”

Một y tá đứng bên đột nhiên nói “Có, nhưng không nghiêm trọng, chỉ khi thời tiết thay đổi, chuyển mưa thì tay chân hơi sưng”

“Không loại trừ khả năng hôn mê là do van hoại tử do thiếu máu làm cho suy tim”

Vừa nói ra, mọi người bừng tỉnh, van hoại tử có nghĩa là Đỗ Hi có khả năng phải thực hiện hai loại phẫu thuật, một là nối mạch máu, hai là thay van tim.

Cơ tim tắc nghẽn có thể thông qua phẫu thuật khẩn cấp để giảm bớt, nhưng van tim mới là cái thật sự chết người. Một khi van tim hoại tử cao thì khả năng suy tim mà mất chỉ trong vài phút.

Nhạc Tiểu Bằng tháo mắt kính, hỏi viện trưởng Trương “Nhà anh ấy ở đâu? Tình hình rất nghiêm trọng, cần lập tức quyết định có phẫu thuật hay không”

Câu hỏi này nói ra, dường như bệnh viện này đã là nhà ông từ lâu.

Ông, nhà ông…

Chuyện khẩn cấp thế này, còn cần gì chờ người nhà tới quyết định phẫu thuật hay không, ở ngay bệnh viện còn làm người ta nằm thế này thì còn chỗ nào để đi? Viện trưởng là người học cùng trường với Đỗ Hi, tình cảm quen biết nhiều năm nhanh chóng thay ông quyết định. Thông báo cho gia đình, nhưng hiện tại bắt tay phẫu thuật.

Có điều phẫu thuật này do ai thực hiện lại là vấn đề khó khăn.

Người Cù thành thực hiện, người Nhạn thành cũng không phải tới để đứng xem, huống hồ Đỗ Hi là chủ nhiệm của bọn họ, ai muốn liều mạng lên đài.

Người Nhạn thành thực hiện, đây là cơn cuồng phong cực kỳ hiểm hóc trong phẫu thuật, ai cũng không dám chắn chắn. Chưa kể “danh y thánh thủ”* nổi tiếng trong nước đang ở đây.

Cuối cùng vẫn là Nhạc Tiểu Bằng đưa ra quyết định. Ông đưa mắt nhìn các đồng nghiệp Đỗ Hi cũng là bạn học cũ, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng mà có lực “Tôi đứng mổ chính đi”

Tôi mổ chính đi.

Câu này sẽ làm cho niềm tin về việc Đỗ Hi sẽ an toàn, không ngại gì việc gánh vác trách nhiệm.

Đây có lẽ lúc phòng mổ số 3 đông người nhất từ trước đến nay.

Bên trong cửa, mười mấy chuyên gia, tim mạch, ngoại khoa, nội khoa, Nhạn thành, Cù thành, Đỗ Hi nằm ngửa trên bàn phẫu thuật, tất cả công tác chuẩn bị đã xong. Nhạc Tiểu Bằng giơ đôi tay lên, được người hỗ trợ mặc đồ phẫu thuật, đeo khẩu trang. Hỗ trợ ông là phó viện trưởng Nhạn thành. Ngoài cửa là những nhân viên y tế lo lắng vì Đỗ Hi, nhiều không đếm được.

Rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được trong giờ khắc này.

Nằm trên giường phẫu thuật chính là cha dượng Hồ Duy.

Đứng dưới giường phẫu thuật chính là cha ruột Hồ Duy.

Một người muốn chết, một người muốn cứu.

Cha ruột cứu cha dượng, hai người đàn ông đều từng cưới Hồ Tiểu Phong, hai người đàn ông đã yêu bà nửa đời, hai người đã xem Hồ Duy như sinh mạng mình.

Mà Hồ Duy, người từ đơn vị vội vàng chạy đến còn hồn nhiên không hề hay biết!

Thang máy quá nhiều người, quá chậm, anh chạy từ lầu một lên lầu 15, chưa kịp thở lấy hơi đã bị bác hai Đỗ Cam từ phía đối diện đấm thẳng một đấm lên mặt!

Đỗ Kê Sơn dùng sức đập cây gậy chống “Đỗ Cam!!!”

Đỗ Dược từ phía sau ôm chặt ba mình “Ba!!!”

Hồ Duy bị đánh lảo đảo, trong miệng toàn máu vẫn cắn răng không kêu đau một tiếng, anh không hỏi vì sao bác hai đánh anh, trong lòng anh chỉ toàn là Đỗ Hi.

“Bác hai…”

“Đừng gọi ta là bác hai!” Đỗ Cam mắt đỏ bừng, oán hận dùng tay chỉ mặt anh “Thằng nhóc mày… Thằng nhóc mày… Nhiều năm qua nó xem mày như con ruột mà đối xử, mày là đồ khốn kiếp, đồ vong ân bội nghĩa, liên kết với người sinh ra mày tới hại nó, mặc kệ cha dượng nuôi mày bao nhiêu năm, hại nó phải vào phòng phẫu thuật còn chưa đủ, còn muốn tự mình lên sân khấu giết chết em tao!”

Đầu óc Hồ Duy nổ ầm một tiếng.

Khó khăn cho Đỗ Cam cũng gần 60 tuổi, nắm ngực khóc rống “Nhà ta thằng tư đã không còn, số em trai ta là số khổ…”

Nói xong lại muốn xông tới đánh Hồ Duy.

Nhà ta thằng tư đã không còn.

Câu này vừa lúc Nhị Nha đi tới nghe được. Tình cảnh này kích thích thần kinh cô, cô nghĩ có phải cha cô cũng từng giống như bây giờ, nằm trong phòng phẫu thuật, thân thể lạnh như băng.

Đỗ Cam gào rống, giơ tay lên hướng về phía Hồ Duy, Hồ Duy vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, để ông đánh. Mắt thấy bàn tay sắp rơi trên người Hồ Duy. Nhị Nha từ phía sau vội vàng xông tới, bỗng nhiên ôm chặt lấy đầu Hồ Duy.

Cô không cho người khác đánh anh.

Nếu bác ba thật sự xảy ra chuyện, Hồ Duy thật sự trở thành mồ côi. Cũng giống như cô là đứa trẻ mồ côi.

Đỗ Cam giận run người, chỉ Nhị Nha “Con còn che chở nó? Con sợ nó thành mồ côi? Bây giờ nó đang liên kết với ba ruột nó, hận không thể giết chết bác ba con đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi