TIỂU HÀ SƠN

Mấy hôm trước, chỉ mới mấy ngày hôm trước, anh em ba người còn ở nhà uống rượu với nhau, trong chớp mắt, một người nằm trong phòng phẫu thuật, chết sống chưa rõ, chuyện này làm Đỗ Cam phải chịu như thế nào được.

Hôm đó, Đỗ Cam kết toán công việc làm ăn, con số rất lớn, vợ ông muốn lấy ra một khoản tiền cùng với người hay đi đánh bài làm đẹp với bà mua một căn nhà ở phía nam.

Mấy năm nay giá nhà tăng như điên, vợ chồng Đỗ Cam tính toán, nhân lúc trong tay có tiền nhàn rỗi, mua thêm mấy căn nhà, nếu sau này việc làm ăn không tốt nữa thì dựa vào tiền thuê nhà hai vợ chồng cũng có thể có tiền dưỡng lão, nếu Đỗ Dược lớn muốn kết hôn thì để lại cho con có chút tài sản.

Năm nay ngoại trừ vàng với nhà đất thì cái gì cũng không có giá trị.

Bác dâu hai ở nhà là người quản lý tiền, rất mạnh mẽ, nói xong thì cùng người chị em kia đi máy bay đi khảo sát.

Đỗ Cam bắt chéo chân, tay cầm một chuỗi gỗ hạt châu bằng đàn hương, cười mắng mình cưới phải một bà vợ tham tiền, ngoài miệng mắng mà trong lòng ngọt, vợ ông tuy mưu mô nhưng nếu không có bà giúp xử lý công việc thì ông cũng không có ngày hôm nay.

Đỗ Cam dựa vào ghế sofa ngâm nga hát, hài lòng nhìn biệt thự nhà mình, càng nhìn càng thấy vui, so sánh mình với bạn bè, có ai mà thuận buồm xuôi gió như ông? So với anh em ruột thịt, có ai mà cuộc sống dễ chịu như ông?

Nghĩ lại, Đỗ Cam thấy mình bình thường ít liên hệ với anh em, anh em ruột mà tình cảm hời hợt, liền gọi điện thoại cho Đỗ Kính với Đỗ Hi.

Trong điện thoại nói vợ mình không có nhà, Đỗ Dược cũng không có về, hôm nay có mình ông, nếu hai người tan làm không có việc gì thì tới nhà ông uống miếng rượu? Không có người ngoài, chỉ ba anh em thôi, trước kia ở nhà bên kia nên nhiều chuyện nói không thoải mái, lúc này nói cho sướng.

Đỗ Cam có thể mời đến làm khách uống rượu, đúng là chuyện lạ, Đỗ Kính với Đỗ Hi lúc đi tới còn nghĩ thầm, không biết có chuyện gì không?

Đến nhà, Đỗ Cam cho giúp việc làm một bàn đồ ăn, khui bình rượu chờ sẵn. Sau khi ngồi xuống, Đỗ Kính với Đỗ Hi nhìn nhau, không ai dám động đũa.

“Chú hai, chú có việc gì cứ nói thẳng, không cần bày vẽ nọ kia”

“Ai dà, đã nói không có việc gì hết, gần đây em có một khoản tiền, lại nhân tiện nhà không có ai, ba anh em mình vui vẻ uống rượu thôi”

“Được, nếu vậy thì tôi theo chú”. Đỗ Kính hơi thả lỏng, cởi áo ngoài uống ly rượu em trai mình rót “Tôi với chú ba một người là chính ủy, một người chủ nhiệm khoa, bữa cơm này của chú điều kiện rất cao à”

Đỗ Cam xoa tay cười ha ha “Em biết nhà em bằng cấp thấp không có văn hóa, nếu chú tư nó còn thì không chừng cũng là viện trưởng, cục trưởng”

Nhắc tới chú tư nhà họ Đỗ mất sớm, anh em ba người không nói chuyện một lúc lâu, Đỗ Kính cúi đầu cầm ly “Thôi, không nói nữa, uống trước một ly. Ly này coi như tôi với Đỗ Hi chúc mừng chú công việc thuận lợi, càng lúc càng cao”

Rượu uống được một nửa, Đỗ Cam cao hứng, nói với anh em mấy chuyện mà lúc trước có vợ ông ở đó, ông không tiện nói.

“Anh cả, trước kia ở nhà của ba, có Quế Bình ở đó nên em không tiện nói, sau này anh với chú ba có chuyện khó khăn, có việc cần tiền thì cứ nói với em, mấy năm nay em vẫn có tiền riêng. Đừng nói gì là mượn hay không mượn, nhà họ Đỗ chỉ cần em có, em phải cho anh em đều có”

Nói rồi, gõ cái ly rượu lên bàn, Đỗ Cam ôm bả vai Đỗ Hi “Chú ba…”. “Chú có biết tôi rất đau lòng cái bộ dạng không hề hé răng của chú không, tỏng lòng chú đau khổ, chúng ta đều hiểu, cưới một con vợ, ngày hôm sau đã chạy theo người khác rồi ly hôn. Thật vất vả tìm được người tái hôn, vốn cho là cuộc sống từ đó sẽ tốt hơn, sinh cho chú đứa con, ai mà ngờ mấy năm lại tự sát mà chết, con chẳng những không sinh mà còn để lại cho chú đứa con, chú nói coi chú là sao đây?”

Đỗ Hi không thích nghe nên đứng lên đi về bếp nấu nước mật ong. Đỗ Cam ngồi lại ghế, nhìn bóng Đỗ Hi mà cười ha hả “Tôi biết chú không thích nghe, không thích nghe tôi cũng cứ nói, mấy lời này ngoài tôi ra, nhà mình còn ai khác có thể nói cho chú nghe”. “Chú đối xử với Hồ Duy tốt, có thể tốt cả đời sao? Tương lai nó mọc cánh rồi thì sớm muộn gì cũng về chỗ cha ruột nó, nói khó nghe thì tới lúc đó chú một người chăm sóc trước lúc chết cũng không có”

Đỗ Kính ở bên cạnh nghe không nổi nữa “Chú hai!!”

“Kêu em làm gì? Nói thẳng thừng ra là vậy, đúng, mẹ nó không còn, việc này ít nhiều gì cũng có trách nhiệm của Đỗ HI, nhưng đã nuôi thằng nhóc đó mười mấy năm cũng đủ rồi. Chuyện gì cũng nên nghĩ tới bản thân mình!”

Thừa dịp Đỗ Cam nói câu đó, Đỗ Hi bưng nước mật ong giải rượu tới, phá lệ mở miệng nhờ anh hai mình giúp

“Anh đã nói vậy, hôm nay em cũng nhờ anh giúp một việc”.

Đỗ Cam nhận nước uống một ngụm “Dựa vào chén nước này của chú, chuyện gì tôi cũng đồng ý”

Đỗ Hi ngồi xuống, ôn hòa nhìn hai anh mình “Anh cũng biết, em ở là nhà mua của bệnh viện, vị trí thì không tệ, nhưng mà vật liệu thì kém lắm. Gần đây ở vòng ba thành phố có một khu thương mại đang xây dựng, bệnh viện em có một khu vực xây dựng làm nhà tập thể, có chính sách ưu đãi nên em muốn… mua thêm một căn”

Đỗ Kính đương nhiên tán thành “Chuyện tốt, cũng nên thay đổi, nếu không thì mấy nay nữa phá bỏ và di dời khu vực này, nhà ở lại thành chuyện phiền phức, trong tay chú thiếu bao nhiêu tiền?”

“Thiếu một ít, nhưng cũng không nhiều lắm, em định trả trước 80%, còn lại thì vay rồi từ từ trả”

Đỗ Cam hừ “Đi vay làm gì, để bán mạng cho ngân hàng hai mươi năm à? Chú nói thiếu bao nhiêu đi, tôi lo hết”

Đỗ Hi không quan tâm lời nói có rượu của Đỗ Cam, chỉ nói “Nếu anh thật sự muốn giúp thì cho em mượn tám vạn trước, phòng này em định cho Hồ Duy ở, bây giờ nó không có bạn gái nhưng sớm muộn gì cũng phải chuẩn bị, nhân lúc còn trẻ cho nó một khoản vay mua nhà, cho nó thêm chút áp lực”

Đỗ Cam vừa nghe thì ra Đỗ Hi mua nhà không phải vì bản thân, mà vẫn là vì đứa con trai không cùng họ của ông, lập tức đổi ý “Tôi không có tiền, có tiền tôi cũng không cho mượn!”

Đỗ Hi hiếm khi cười, lấy lòng Đỗ Cam rót thêm nửa chén nước “Vừa rồi anh đã nói chuyện gì anh cũng đồng ý, em coi như anh đồng ý rồi”. “Tiền này em sẽ viết giấy vay nợ cho anh, cuối năm bệnh viện phát tiền thưởng em trả dần”

Đỗ Cam đau khổ nhìn anh trai “Anh thấy không, cứng đầu, người nhà họ Đỗ ai cũng cứng đầu. Chuyện gì đã nghĩ thì chín con trâu kéo cũng không được”

Buổi tối ngồi uống trà, Đỗ Hi không nhịn được hỏi Đỗ Kính “Anh cả, đội các anh có cử người ra ngoài huấn luyện không?”

“Có nhưng không nhiều, đều là những người nòng cốt đưa đi học tập bồi dưỡng”

“Vậy có khi nào đi ra ngoài huấn luyện rồi thì sau đó ở chỗ khác không về đơn vị cũ không?”

Đỗ Kính nghe ra ẩn ý trong lời ông “Sao thế? Hồ Duy phải đi à?”

Đỗ Hi thở dài, đem chuyện Hồ Duy phải đi Cù thành nói ra

“Ừm…” Đỗ Kính cau mày “Mỗi đơn vị không giống nhau, chuyện này cũng rất nhiều, chọn ai đi, đi đâu, học cái gì, đều có tính toán. Nếu mệnh lệnh đã ra thì chú có muốn cản cũng không được, nói cách khác thì cũng do Hồ Duy ưu tú, nếu không thì cũng không chọn nó đi”

Nói thì nói vậy. Nhưng vẫn không cởi được khúc mắc trong lòng Đỗ Hi.

Đỗ Cam ngồi không xa đó pha trà còn đồ dầu vào lửa “Chú để ý nó có phải đi học thật hay không, cha ruột người ta đã tìm tới cửa muốn đưa con trai đi, người ta muốn chú dễ chịu nên nói dối, chú còn có thể làm gì? Chặn cửa không cho đi?”

Đỗ Hi Bực bội “Anh im đi! Không nói cũng không ai nói anh câm!”

“Chê tôi lảm nhảm chê tôi nói chuyện khó nghe, haizz, nhưng càng khó nghe càng là lời thật” Đỗ Cam mượn rượu nói càng hăng “Chú ba, ở đây không có người khác, chú nói thật với tôi và anh cả, chú đã thật sự gặp cha ruột Hồ Duy chưa? Mẹ nó đi đã nhiều năm vậy cũng không ai bên kia tới thăm? Cũng không ai hỏi han? Đứa nhỏ này thật một người thân cũng không có?

Đỗ Hi không nói lời nào.

Đỗ Cam trừng mắt, thật sự khâm phục “Cha ruột nó là người thế nào vậy, con trai để lưu lạc bên ngoài mười mấy năm cũng không tìm không hỏi thăm, nếu không thì chính là người đã mất; hay là… sống phú quý sung sướng, vợ con đầy đủ, đã quên mất con mình rồi”

“Còn sống”

Một câu trả lời thình lình nói ra dọa người khác nhảy dựng.

“Chú từng gặp?”

Chưa từng gặp, nhưng Đỗ Hi biết người đó là ai.

Một chuyện đè nặng trong lòng Đỗ Hi nhiều năm qua. Khi Hồ Tiểu Phong qua đời, không có bất kỳ dấu hiệu gì, cũng không để lại lời cho ai, chỉ có một bức thư đã bị xé nát, để ở dưới gối đầu.

Đỗ Hi đem lá thư kia chắp vá lại, đầu thư có mấy chữ rất ngay ngắn “Nhạc Tiểu Bằng”

Đỗ Hi không biết họ tên chồng của Hồ Tiểu Phong, nhưng là vợ chồng với bà một thời gian, cũng qua đôi câu trò chuyện biết người đó cũng giống mình, là bác sĩ.

Hồ Tiểu Phong kết hôn với Đỗ Hi được ba năm, tuy là vợ chồng kiểu rổ rá cạp lại nhưng rất tôn trọng nhau; bây giờ trước khi bà đi, không nói với ông một lời, thậm chí không một lời gửi gắm con trai ruột, lại chỉ để lại một lá thư cho chồng trước.

Một phụ nữ cố chấp với một người đàn ông như vậy, cố chấp đến mức đã tách ra sống cùng một người đàn ông khác đều cảm thấy đau khổ, có thể hiểu bà yêu người đó đến mức nào.

Cực kỳ cố chấp Hồ Tiểu Phong.

Lá thư kia, Đỗ Hi không đọc nội dung, đem nó gấp lại, suy nghĩ xem đốt đi hay giữ lại mà băn khoăn rất lâu, cuối cùng im lặng cất vào ngăn kéo.

Vốn định Hồ Tiểu Phong đã đi rồi, Đỗ Hi muốn hỏi Hồ Duy, mẹ con đi rồi, con có định trở về tìm cha ruột không, nếu muốn, ở đây ba có một lá thư mẹ viết cho ba con, có địa chỉ, có lẽ sẽ có tin tức.

Nhưng biến cố xuất hiện trong lễ tang Hồ Tiểu Phong, Hồ Duy đối diện với Đỗ Hi quỳ xuống thật mạnh. Một quỳ này, quỳ nát lòng Đỗ Hi, ông nghĩ, mặc kệ cha ruột Hồ Duy có ở đây hay không, đều không tìm. Con đã xem như là con ruột của ông, từ đây, ông chính là cha ruột của Hồ Duy.

Mãi đến khi năm thứ hai Hồ Duy tham gia quân đội, Đỗ Hi Cù thành tham gia hội nghị về tim – mạch máu, khi người chủ trì giới thiệu đọc ra ba chữ Nhạc Tiểu Bằng, Đỗ Hi mới dám chắc chắn.

Cha ruột Hồ Duy không những không chết, mà còn sống rất tốt, sống được người tôn trọng, sống trong hào quang trên kia. Diện mạo người đó trên bục, tư thế nói chuyện, mỉm cười có nếp nhăn đuôi mắt, dần dần trùng với mặt Hồ Tiểu Phong, sau đó hợp lại thành dáng vẻ của Hồ Duy.

Chuyện như vậy trong lòng Đỗ Hi, tim ông sao có thể dễ chịu được. Ông không lúc nào không lo lắng hai cha con sẽ nhận lại nhau, lo lắng Hồ Duy sẽ đi.

Những chuyện này cuối cùng cũng trút ra, trong mắt Đỗ Hi ứa nước mắt, anh em ba người phiền muộn, âu sầu, nếu Đỗ Hi sớm nói chuyện này nói với Hồ Duy, có lẽ sẽ không có những việc như thế này.

Theo một ý nào đó mà nói, Đỗ Hi cô độc nửa đời không con cái, vì vậy đối với Hồ Duy, ông cũng có chút lòng riêng. Nhưng mà đã nuôi anh lớn như vậy, muốn chính miệng Đỗ Hi nói với Hồ Duy, để anh về chỗ anh nên đi, tương đương với việc lấy mạng già của Đỗ Hi.

Cho nên, cho nên!

Lần này ở Nhạn thành tổ chức sự kiện hội thảo này, lại có chuyện Hồ Duy sắp phải đi, lại còn có lời nửa thật nửa đùa của Đỗ Cam trước đó, gặp mặt Nhạc Tiểu Bằng thế này làm sao khiến Đỗ Hi không nghĩ ngợi nhiều.

Người đó nhìn mình cười như vậy, sống hơn nửa đời người, cái cười kia cơ bản là không phải nụ cười dành cho người xa lạ lần đầu gặp mặt mà cười khách sáo, nụ cười kia có ý nghĩa sâu xa, muốn nói lại thôi, có ý chờ tan hội nghị tôi với anh sẽ ngồi lại từng chuyện mà nói, nụ cười xảo trá như hồ ly.

Ông cho là Nhạc Tiểu bằng tới cửa là để nhận con.

Khiến Đỗ Hi đau lòng chính là Hồ Duy sao lại gạt ông, không nói với ông những việc này, lại diễn trò không tiếng động mà đưa mình đi Cù thành để có con đường tương lai thông thoáng rộng mở!

Mấy hôm trước ông còn vì anh mà tính toán mua nhà, để dành cho anh thành gia lập nghiệp, có không gian riêng của mình.

Đỗ Hi càng nghĩ càng thấy khó chịu, cho tới khi mất ý thức mà rầm một tiếng ngã xuống đất, bị đưa vào phòng phẫu thuật.

Ngay thời điểm lộn xộn như thế này, Nhạc Tiểu Bằng còn không khiến cho mọi người bớt lo, chọn ngay lúc này mà khuấy động hồ nước nhà họ Đỗ.

Y tá tới truyền lời “Người nhà chủ nhiệm Đỗ tới, muốn hỏi bác sĩ vài câu về tình huống của ông”

Viện trưởng Trương nghe vậy định đi ra “Tôi đi, tôi đi nói, ba cậu ta lớn tuổi rồi, gặp người quen thì trong lòng dễ chịu hơn”

Đỗ Hi đang được gây mê, các máy móc theo dõi đều được sắp xếp xong, cách thời gian phẫu thuật có vài phút. Nhạc Tiểu Bằng chợt nảy ra ý nghĩ, đột nhiên nói “Để tôi đi nói”

Viện trưởng Trương sửng sốt, tại sao?

“Tôi là bác sĩ mổ chính, nói tình huống cụ thể càng dễ dàng hơn”

Viện trưởng Trương ngẫm nghĩ, cũng tốt, nói với ông lão nhà họ Đỗ đây là bác sĩ tới từ Cù thành, càng có thể giúp người nhà yên tâm hơn.

Hai người mặc áo phẫu thuật màu xanh lục bước ra, nhóm người nhà họ Đỗ vội vàng ào tới.

Viện trưởng Trương bắt tay, quan hệ có vẻ thân thuộc “Bác, mọi người đều đến à. Yên tâm, tình huống không đến nỗi, đã chuẩn bị phẫu thuật”

Lúc bọn họ nói chuyện, Nhạc Tiểu Bằng nhìn lướt qua toàn bộ người nhà họ Đõ, già trẻ trai gái lớn bé.

“Lần phẫu thuật này khá lớn, chủ yếu là thông mạch máu bị tắc, mặt khác là nghi ngờ Đỗ Hi bị hoại tử van tim, một khi đã hoại tử thì phải nhanh chóng tiến hành thay đổi, cũng có nguy hiểm, nhưng mà mọi người yên tâm, bệnh viện chúng tôi sẽ toàn lực ứng phó”

“Làm ơn! Làm ơn!” Đỗ Kê Sơn nắm tay viện trưởng, nước mắt già nua rơi lã chã, khom lưng cúi người thật sâu.

“Aiii, không nên vậy, cháu với Đỗ Hi là bạn học cùng trường tám chín năm, bác như vậy làm sao cháu nói chuyện được với cậu ấy, huống hồ còn có chuyên gia từ Cù thành đến…”. Vừa nói vừa nhích ra cho thấy Nhạc Tiểu Bằng.

“Bác sĩ Nhạc là chuyên gia về tim và mạch máu của bệnh viện quân y Nam viện, nổi tiếng nhất nước ta, vốn hôm nay đến họp, vừa nghe nói chuyện này đã chủ động đề nghị mổ chính cho Đỗ Hi, chúng ta là đồng nghiệp, đồng nghề, đều đem hết sức mình ra hỗ trợ”

“Vậy à vậy à” ông lại đối mặt Nhạc Tiểu Bằng, nắm chặt tay ông “Cậu à, cảm ơn cậu”

“Nên vậy” Một bàn tay nắm tay lại ông nội, hỏi “Người nhà chủ nhiệm Đỗ đến chưa?”

Người bị hỏi sửng sốt.

Cả gia đình ở đây, không phải là người nhà sao? Còn chưa đủ sao?

Nhạc Tiểu Bằng buông tay Đỗ Kê Sơn, sửa lại “Tôi nói là con trai chủ nhiệm Đỗ”

Câu này, người tinh ý thì nghe ra manh mối, nhưng không hiểu ý gì.

“Con của chú ấy đã được báo rồi, đang trên đường tới” Đỗ Kính là người biết chuyện, nghe được ý tứ của Nhạc Tiểu Bằng, tiến lên đỡ tay Đỗ Kê Sơn, nói thay ông “Giấy đồng ý phẫu thuật tôi ký, chỉ mong anh làm ơn cứu em trai tôi bình an”

Nhạc Tiểu Bằng chắp tay sau lưng, hơi mỉm cười. Nụ cười này đập vào mắt người khác, chỉ làm cho người ta cảm thấy vô cùng quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu đó.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức, hơn nữa, tôi còn thiếu chủ nhiệm Đỗ ân tình”

Ai chà, nghe vầy thì biết là quen biết đã lâu, hai người là bạn cũ.

Nếu nói một giây trước người họ Đỗ còn cảm kích Nhạc Tiểu Bằng, giây tiếp theo lời ông ta nói ra làm mọi người kinh hoàng

“Tôi là cha ruột Hồ Duy, không vì người khác, chỉ vì ông ấy thì tôi cũng dốc hết sức để cứu chữa”

Nói xong, bác sĩ Nhạc quay người, những trợ lý y tá đông đúc phía sau nhanh chóng đuổi theo, giúp mang bao tay, đeo khẩu trang, Nhạc Tiểu Bằng mỉm cười, vẻ mặt nghiêm túc mà trang trọng. Cánh cửa phòng giải phẫu khép lại, chỉ nghe tiếng cửa đập vào vọng lại “ầm” một tiếng nhỏ.

Đỗ Kê Sơn ngồi trên ghế, rất lâu sau chưa định thần lại. Đỗ Kính mơ hồ, Đỗ Cam cũng mông lung, ông tức muốn hộc máu nhìn anh cả gào rống “Này này này này… này không phải tới hại người chứ!!!!”

“Tôi nói cái gì chứ? Tôi nói cái gì chứ! Nhất định là hắn ta tới tìm chú ba muốn đòi con trai nên kích thích chú ba, nếu không đang yên lành sao người phải nằm phòng phẫu thuật? Mệt cho chú ba còn muốn vì con sói con kia mua nhà, cái gì mà chuyên gia Cù thành, chó má. Cái bệnh viện này còn có coi pháp luật ra gì không? Tại sao ai cũng có thể vào phòng giải phẫu!” Đỗ Cam gào đỏ mặt tía tai, túm một bác sĩ đi ngang qua nói “Nói với viện trưởng các người, nhà chúng ta muốn vào đó nhìn, không đi vào đó nhìn, người chết ra sao cũng không biết!”

“Đỗ Cam, con yên lặng đi…” Đỗ Kê Sơn đau khổ đập gậy chống xuống đất, trong lòng “ngũ vị tạp trần”* “Em trai con còn ở bên trong, gào cái gì mà gào”

Hồ Duy chạy tới là chính lúc này.

Sau khi Hồ Tiểu Phong ly hôn với chồng trước, vẫn luôn nói với con trai là, con không có ba. Cái “không có” này, Hồ Duy một khoảng thời gian rất dài vẫn không biết rõ ràng, rốt cuộc là mất tích, hay là chết.

Lúc Hồ Duy tầm 10 tuổi có một biến cố, nhà đối diện anh cháy, lửa lớn lan ra đường dây điện cao thế bên ngoài, Hồ Duy từ cửa sổ nhảy xuống, bị một đoạn điện cao thế rơi từ trên xuống đập vào đầu.

Nằm bệnh viện ba ngày, tỉnh lại, Hồ Tiểu Phong phát hiện Hồ Duy có hơi khác thường.

Anh quên chuyện đó.

Hỏi anh có nhớ vì sao mà nhảy qua cửa sổ, lắc đầu; hỏi anh nhà ở đâu, lắc đầu; hỏi anh học ở đâu, vẫn lắc đầu.

Hồ Tiểu Phong hoảng đến mức bật khóc, ôm con trai nghiêm túc hỏi: Con từ từ nhìn xem, ta là ai?

Trên đầu Hồ Duy quấn băng gạc, nhếch miệng: Mẹ

Khi đó điều kiện chữa bệnh không phát triển như bây giờ, bác sĩ kiểm tra rất nhiều lần cũng không biết nguyên nhân là gì, chỉ nói có thể điện giật làm não bộ bị tổn thương, nhưng tổn thương này không nghiêm trọng lắm, chỉ tạm thời, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt, chỉ là một số việc và người mà anh đã trải qua, đã gặp gỡ quên mất.

Hồ Tiểu Phong ngạc nhiên, tôi với nó ở bên nhau mỗi ngày, sao không quên tôi?

Bác sĩ cười ha ha, nói vậy là do đứa bé này hiếu thảo.

Trời…

Hồ Tiểu Phong thở ra, thôi, quên rồi thì quên đi, chỉ cần nhớ mẹ là được.

Lúc ở bệnh viện, Hồ Duy buồn bực hỏi mẹ, ba con đâu?

Hồ Tiểu Phong gọt táo “Ba mẹ ly hôn”

Việc ba mẹ ly hôn Hồ Duy nhớ, anh hỏi là vì sao anh nằm bệnh viện mà ông ấy cũng không đến thăm.

Vì vậy một câu trả lời tràn ngập oán hận “Con không có ba”

Nếu Hồ Duy truy hỏi, rốt cuộc là trước khi ly hôn con không có ba, hay là sau khi ly hôn con không có ba? Tại sao lại không có? Có báo cảnh sát không?

Hồ Tiểu Phong sẽ không chịu nổi ôm mặt khóc, giống như chịu đựng sự uất ức rất lớn “Ai biết ông ta đi đâu, thích đi đâu thì đi, chết ở bên ngoài càng tốt. Ông ta không phải đàn ông, bây giờ con cũng theo bọn họ nên số mạng không tốt, dây điện cao thế đập cho thành đứa trẻ ngốc”

Hồ Tiểu Phong là một người có tính cách phụ nữ. Tính cách này không phải chỉ là hiền lành, mà là cá tính. Trước mặt người ngoài, biểu hiện dịu dàng đoan trang, là người có thể là một người mẹ đơn thân độc lập; mà đối diện với con trai, tựa như đối mặt với người chồng trước, tất cả tính tình gì thể hiện ra.

Bà tin rằng phụ nữ vốn dĩ yếu ớt, không cần cậy mạnh trước mặt Hồ Duy, ấm ức nói là ấm ức, khổ sở thì thể hiện khổ sở. Hồ Duy rất thông cảm với mẹ, anh biết vì mình bị vào bệnh viện đã khiến lòng bà trở nên lo lắng.

Hồ Tiểu Phong khóc, Hồ Duy trên đầu quấn băng, khoanh chân ngồi trước mặt mẹ, lấy một cuộn giấy vệ sinh, vòng trên tay thành hai vòng rồi đưa bà. Hồ Tiểu Phong khóc đến chảy nước mũi, khóc đủ rồi thì mở dù che nắng rời đi.

Anh hỏi, mẹ, người đi đâu?

Hồ Tiểu Phong xinh đẹp quay đầu lại, nhìn Hồ Duy cười, mẹ đi đến đoàn nghệ thuật dạy mấy em nhỏ, chờ mẹ tan tầm thì mang hạt dẻ xào cho con.

Vì vậy, từ 10 tuổi Hồ Duy đã bị mẹ tẩy não “không có ba”, bây giờ nói cho anh ba anh còn sống rất tốt, còn ở bên trong giải phẫu cứu cha dượng, với Hồ Duy mà nói thì là cú sốc mạnh đến cỡ nào.

Có điều là trước mắt, cái anh quan tâm hơn cả, là an nguy của Đỗ Hi.

Hồ Duy đứng dựa tường, khoanh tay lại, không nói một lời.

Khóe miệng trầy da sưng lên.

Hành lang bệnh viện, cả một nhà đứng ngồi, hình thành một cảnh tượng cực kỳ lạ lùng.

Bên tường phía đông, một đám người là Đỗ Kê Sơn, Đỗ Kính, vợ Đỗ Kính, Đỗ Cam.

Tường phía đông, là Đỗ Dược, Đỗ Oản.

Chỉ có Hồ Duy đứng ở cửa sổ phía nam, lẻ loi.

Đang đợi thời gian phẫu thuật trôi qua từng phút từng giây, Nhị Nha bỗng nhiên cúi đầu lục tìm trong túi, Đỗ Dược nhíu mày “Em tìm gì vậy?”

“Em tìm tiền xu mua nước”

“Lúc này mà em cũng không quên ăn uống!”

“Ui, anh có không, có thì cho em” Nhị Nha thì thầm, giơ hai ngón tay

Nhị Nha cầm ba đồng xu xuống lầu, mua coca lạnh ở tủ b*n n**c tự động, sau đó quay về, đưa coca cho Hồ Duy.

“Nè…”

Hồ Duy kinh ngạc ngẩng lên “Tôi không khát…”

“Không phải cho anh uống, là để lên mặt cho bớt sưng” cô nói chuyện với anh, dĩ nhiên trong lòng cũng có khúc mắc nên không muốn nhìn anh, nhón chân để coca đặt nhẹ lên khóe miệng Hồ Duy.

Hồ Duy hít một hơi, đè lại.

Nhị Nha nhanh chóng rút tay mình lại.

Hồ Duy tự giễu cợt mình, khóe miệng nhếch lên cười cười.

Hiện tại mọi người đều cho anh là con sói mắt trắng, vong ân phụ nghĩa, ngay cả “tiểu tổ tông” lòng dạ không có gì này cũng không muốn đến gần anh. Nhưng, vẫn phải cảm ơn cô một câu

“Cảm ơn”

Nhị Nha uể oải rũ mắt “Không cần cảm ơn”

Cô đâu biết Hồ Duy cảm ơn mình, không phải cảm ơn vì lon coca này; anh cảm ơn cô vì dường như đánh cược tính mạng mình bảo vệ anh khi nãy.

“Đỗ Oản? Làm gì vậy!”

Đỗ Cam phía sau cô bất mãn lên tiếng.

Nhị Nha lúc này không như vừa rồi dùng hết sức đối nghịch với Đỗ Cam, lại uể oải cúi đầu đi về bên người Đỗ Dược. Đỗ Dược dựa tường liếc nhìn cô, mắng nhỏ “Người ta thiếu gì người xum xoe, quay đầu đi cũng là bệnh viện của cha ruột, không ít thì nhiều hộ lý, y tá, bác sĩ xử lý miệng vết thương cho hắn”

Nhị Nha tức giận “Anh với ba anh đáng ghét như nhau!”

Đỗ Dược đẩy bả vai cô “Em nói chuyện kiểu gì vậy chứ! Đó là bác hai của em!”

Thời gian từ chiều cho đến tối, mãi đến khi trời tối hẳn, hơn 6 giờ rưỡi, trong phòng giải phẫu Nhạc Tiểu Bằng chăm chú khâu lại, cùng với tiếng “tạch” rất nhỏ, là tiếng chỉ khâu cắt đứt.

Tiếng Nhạc Tiểu Bằng trầm ổn nói “Kết thúc”

Bầu không khí trong ngoài phòng phẫu thuật vốn như ngưng thở chăm chú vào đó bỗng nhiên thả lỏng, trong ngoài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đỗ Hi được đẩy vào phòng ICU, mọi người đều vây quanh ông.

Đỗ Kê Sơn biết trong nhà có việc lớn cần phải nói, trường hợp này con cháu còn nhỏ không thể ở đây, vì vậy dặn dò Đỗ Dược “Con đưa em đi ăn một chút gì đi, thuận tiện mua luôn một ít mang về”

Đỗ Dược không muốn đi, chỉ muốn ở lại xem tình hình, dĩ nhiên Đỗ Oản càng không muốn đi. Thấy bác sĩ mổ chính bị bác sĩ bệnh viện Nhạn thành vây quanh sắp ra tới. Đỗ Kê Sơn lộ vẻ mặt nôn nóng, nói với Đỗ Dược “Đi nhanh đi…”

Nhị Nha bị Đỗ Dược kẹp tay áp tải xuống lầu, nhét vào xe hơi thể thao nhưng không khởi động. Hai anh em không ai lên tiếng, đều nhìn của bệnh viện ngơ ngẩn. Đỗ Dược kéo cửa xe xuống một nửa, bắt đầu hút thuốc.

Thật lâu sau.

Nhị Nha ngẩn ngơ hỏi “Anh Tiểu Hồ, anh nói bác ba sẽ khá lên không?”

Đỗ Dược nhướng mày, kinh ngạc ngồi bật dậy “Em vừa gọi anh là gì?”

Nhị Nha ý thức được mình nói sai rồi, sau lưng toát mồ hôi lạnh, cố gắng trấn tĩnh “Em kêu anh là anh Tiểu Đường”

Đỗ Dược nửa tin nửa ngờ nằm tựa ra lại, lẩm bẩm “Gặp quỷ sao, 800 năm không nghe em gọi anh một tiếng anh”. “Chắc là sẽ không sao đâu, vừa rồi không phải đã nói phẫu thuật thành công đó sao”

Nhị Nha lại nói “Vậy anh nói, Tiểu… Hồ Duy, sẽ trở về với ba ruột anh ấy sao?”

Đỗ Dược cười lạnh “Ai biết được, đi theo chú ba sống nhiều năm như vậy, mẹ đã chết, sợ là áp lực trong lòng ít nhiều cũng có biến thái, bây giờ có thể bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, đổi lại là em, em không muốn sao?”

Ai ngờ câu này chọc giận Nhị Nha. Cô tức muốn hộc máu, thở hổn hển:

“Anh nói bậy! Anh mới biến thái, anh Tiểu Hồ trải qua bao nhiêu việc như vậy mà không hư hỏng, anh ấy còn thi đại học, còn tham gia quân đội, anh ấy lương thiện hơn bất kỳ ai, nếu mẹ anh tự sát, cha thì vứt bỏ anh, anh có thể sống như anh ấy bây giờ không?”

Trong lòng cô xưa nay vẫn luôn tin tưởng rằng Hồ Duy có tài năng, anh so với ai cũng tràn ngập năng lượng, trong cuộc sống so với ai anh cũng tích cực hơn, nếu không thì anh đã sai đường từ lâu rồi.

Anh có thể đứng đắn trang nghiêm đứng trước mặt người khác, bị người đánh không đánh trả, không giải thích, tất cả đều dựa vào tinh thần chí khí đàn ông của anh!

Anh là người như vậy, trong lòng có tình yêu thương to lớn.

Nhị Nha lời lẽ hùng hồn chính nghĩa, đột nhiên Đỗ Dược không nhanh không chậm gọi cô “Đỗ Oản. Theo lý thuyết, Hồ Duy có đi hay không cũng không quan hệ gì với chúng ta, anh ta đi thì chú ba vẫn như cũ, em nôn nóng sốt ruột chuyện gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi