Đi ngoại ô thả diều thì chẳng sao hết, nhưng nếu muốn đi tháp cao chín tầng ở phía nam ngắm Trường Giang, ngồi xe ngựa đi tới đi lúi tối thiểu phải 7-8 ngày, đây thật đúng là muốn mệnh hai vợ chồng Trang Văn Cử.
Đã không còn nhi tử rồi, dư lại khuê nữ chính là thịt tâm can, nếu không có bất đắc dĩ, hai người quả thực hận không thể móc mắt xuống dán lên người Trang Tú Tú, sợ có gì đó sơ xuất.
Tuy huynh trưởng Trang Văn Hưng tự mình tới cửa du thuyết, hai vợ chồng cũng cả kinh đến nhảy dựng lên, lắc đầu bảo ngay không được......
Không nói đến bên kia Trang Văn Hưng khuyên bảo thế nào, Bạch Tinh với Liêu Nhạn chung quy lại nghênh đón lần thả diều đầu tiên trong đời.
Vừa lúc y phục mới vừa làm xong, Nguyễn thái thái tự mình dẫn người đưa tới, lại gọi bọn họ thay xem một cái.
"Trong nhà có sẵn người giỏi kim chỉ, nếu có chỗ nào không thỏa đáng, chúng ta lập tức sửa ngay." Bà cười tủm tỉm mà nói.
Từ sau khi chất nhi qua đời, hai người ít có lúc vui sướng như vậy.
Mạnh Dương vốn ăn mặc kiểu thư sinh, khí chất chàng ôn tồn lễ độ, cũng thích hơp cái này, cho nên có được cũng là hai bộ áo thư sinh màu thạch thanh và màu bích thiên thủy.
Cả người Liêu Nhạn thì rất phóng đãng không kiềm chế được, căn bản không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là hai thân quần áo ngắn, mấy vị trí dễ bị mài mòn như cổ tay áo, khuỷu tay vân vân còn cố ý khâu nhiều thêm mấy lớp.
Trang bị thêm dây cột tóc cùng màu, nhìn người đặc biệt tinh thần.
Duy độc Bạch Tinh, có chút bất đồng.
Nguyễn thái thái không có nữ nhi ruột thịt, cho nên hết sức yêu thương với chất nữ Trang Tú Tú, hiện giờ ân nhân và chất nữ tuổi xấp xỉ, lại cứ ăn mặc nhăn bèo nhèo thật không chú ý, đôi mắt còn hư mất một con......
Bà nhìn đến đau lòng mà lòng cũng ngứa ngáy, cũng không dám nghĩ trước kia tiểu cô nương trải qua cuộc sống thế nào, khó tránh khỏi nổi lên vài phần tâm tư muốn trang điểm cho.
Cho nên ngoài xiêm y tay bó Bạch Tinh vẫn thường mặc ra, Nguyễn thái thái lại phân phó thêm người may vá chiếu theo kiểu dáng lưu hành năm nay làm 2 bộ.
Tơ lụa thượng đẳng bóng loáng như nước, cổ áo, cổ tay áo còn có hoa văn ngầm do tú nương khéo tay thêu chế, đều bóng loáng tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giống như nâng lấy 2 bó ánh trăng.
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, Bạch Tinh chưa từng mặc xiêm y như vậy bao giờ, nhưng không đại biểu nàng không biết nhìn hàng.
Nàng nhịn không được sờ soạng vài cái, thật cẩn thận hỏi: "Đây cũng là cho ta?"
Nguyễn thái thái cười gật đầu, "Tất nhiên là cho ngươi, chỉ là không biết ngươi có thích hay không."
Bạch Tinh hoàn toàn không có sức chống cự với kiểu phụ nhân trung niên ôn ôn nhu nhu này, lại lay quần áo 2 cái về phía chính mình, gật đầu theo bản năng, "Thích."
Xiêm y xinh đẹp, ai không thích chứ?
Thấy nàng chẳng có chút miễn cưỡng nào, Nguyễn thái thái nhẹ nhàng thở ra theo, lại tiến lên kéo tay nàng, "Đi, đi vào phòng thay xem một cái."
"Ai da hai vị gia, lúc này không tiện đi vào đâu!" Bạch Tinh mới vào phòng, Mạnh Dương với Liêu Nhạn liền chân trước chân sau lại đây, bà tử ở cửa vội vàng cười cản lại, "Thái thái dẫn theo Bạch cô nương thay quần áo trong đó đó."
Hai người đồng thời à một tiếng, ngay cả Liêu Nhạn cũng khó được mà ngoan ngoãn, đều đến chỗ ghế đá dưới cây hoa quế ngồi chờ.
Ghế tuy làm bằng đá, nhưng bề mặt được trải lên đệm thêu tinh xảo, mềm mại đến cực điểm, chẳng lạnh người tí nào.
"Sao chậm vậy?" Đợi chừng 1 khắc, sự nhẫn nại của Liêu Nhạn dần dần khô kiệt, mũi chân bay nhanh chấm đất, "Không phải là hiện làm xiêm y đó chứ?"
Nha đầu bà tử đi theo Nguyễn thái thái tới bên cạnh đều cười khẽ ra tiếng, "Gia của ta ơi, cô nương còn không được ăn mặc tinh tế sao? Vừa phải chải đầu lại phải trang điểm, chờ xem đi."
Trang điểm là cái thứ đồ chơi gì?
Liêu Nhạn gấp đến độ vò đầu, lại cũng chẳng thể làm gì, lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chậc, nữ nhân thật phiền toái."
Mạnh Dương vừa buồn cười vừa thức giận, dùng khuỷu tay thụi chàng ta, "Không thể nói vậy."
Nữ hài tử trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp thật tốt nha.
Thời tiết hôm nay không tệ, không trung trong trẻo như tẩy, chỉ có vài sợi mây mỏng như bông, theo gió nhẹ chậm rãi lướt qua.
Cảnh xuân vui vẻ hòa thuận ôn nhu vẩy xuống, xuyên thấu qua bóng mát của cây cối lọt xuống, biến thành một vũng loang lổ, phơi đến người ta mơ màng sắp ngủ.
Trong không khí di động mùi hương hoa đào, có ong mật đầu xuân đập đôi cánh trong suốt, dẩu cái mông nhỏ có sọc lông xù xù, bận rộn trong từng cụm nhụy hoa.
Nhắm mắt lại, có thể nghe thấy tiếng ong ong rất nhỏ, đó là tiếng vang khi chiếc cánh nhỏ bay nhanh vỗ không khí.
Trên lông tơ chúng dính đầy phấn hoa màu vàng nhạt, thoạt nhìn như một quả cầu lông xù ngây thơ chất phác.
Nhưng quả cầu bông này không dễ chọc à, chúng cực kỳ nhát gan, lại cực kỳ cương liệt, phàm là chịu chút kinh hách, liền muốn đồng quy vu tận với người ta.
Nhiều năm rồi chưa từng thấy cảnh sắc như vậy, Mạnh Dương có chút nhập thần.
Cũng không biết là choáng đầu hay sao, một con ong mật nhỏ thế mà lại xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống trên khăn thư sinh của chàng, Mạnh Dương lập tức không dám động.
Liêu Nhạn bỉu môi: "Sợ cái gì, ta đánh chết nó thay ngươi!"
"Ấy đừng đừng đừng!" Cả người Mạnh Dương căng chặt, nỗ lực nhỏ giọng nói, "Nó chẳng qua là lạc đường thôi, nếu bởi vậy mà bỏ mạng, đáng thương biết bao nha."
Thật ra thì chàng không sợ bị chích.
Người bị ong mật nhỏ như này chích chẳng qua cũng chỉ đau trong chốc lát thôi, nhưng ong mật nhỏ lại sẽ bởi vậy mà thủng ruột nát bụng......!Đáng thương biết bao nha.
Trên khăn thư sinh không có mật hoa, ong mật nhỏ có khả năng cũng có chút ngốc, xoay vòng ở trên đó hoài.
Mạnh Dương dùng sức nhìn lên trên, mở đến đau cả mắt.
Chàng thử run lên hai cái, ong mật nhỏ thật lại bay lên mấy lần, cơ mà tựa hồ là hoàn toàn mất đi phương hướng, lại xoay mòng rơi xuống.
Liêu Nhạn nhìn đến cười ha hả, chính Mạnh Dương cũng có chút sốt ruột.
Chàng suy nghĩ một chút, đành phải cứng đờ lại thong thả mà đứng dậy khỏi ghế, gian nan mà dịch đến dưới một gốc hoa đào như người gỗ ấy, ra sức dựa đầu về phía bụi hoa.
Mặt trời nóng rát, duy trì động tác cổ quái này dài lâu cũng không dễ dàng, rất mau chàng đã nóng đến đổ chút mồ hôi.
Các nha đầu với bà tử ở đằng sau nhìn đều muốn cười lại cũng không dám cười, lại cảm thấy vị tiểu tiên sinh này thật là thiện tâm.
Lại qua một lát, ong mật nhỏ rốt cuộc đã bị mùi hoa gần trong gang tấc hấp dẫn, vỗ vỗ cánh, nhảy lên một đóa hoa phía dưới rồi.
Mạnh Dương đều sắp đem chính mình nhìn thành mắt gà chọi rồi, lúc này mới xem như nhẹ nhàng thở ra.
Ong mật nhỏ nha ong mật nhỏ, đi hái mật cho tốt đi, lần sau cũng đừng nên lạc đường nữa!
Chàng cười tủm tỉm mà nghĩ.
Chờ Mạnh Dương hoạt động tay chân đã cứng còng rồi ngồi lại, trên bàn đá đã bày đầy điểm tâm và trà ngon.
Nơi này giống như thứ gì cũng rất tinh xảo: Cầu nhỏ nước chảy ngoan ngoãn chảy xuôi, cây cỏ hoa mộc an tĩnh sinh trưởng, ngay cả điểm tâm một miếng là hết đây, cũng được điểm tô đến xinh xinh đẹp đẹp.
Vỏ bột là được trộn với nước vắt ra từ hoa mà nhào, phô bày ra một loại màu hồng nhạt đáng yêu non mềm; sau khi điểm tâm làm xong phải cho vào khuôn đúc đặc chế định hình, sau đó đầu bếp nữ khéo tay lại tinh tế mà điêu khắc ra hoa văn ở mặt ngoài......
Như thế, điểm tâm chưng ra được, không những màu sắc giống, hình dạng giống, mà ngay cả mùi hương di động trong không khí cũng cực kỳ giống hoa đào.
Điểm tâm ăn nhiều khó tránh khỏi ngọt ngấy, mà dùng kèm với trà xanh ngon nhất, lại liền là một phen phong vị khác.
Mạnh Dương khen không dứt miệng, tán thưởng mười phần.
Duy độc Liêu Nhạn nửa híp mắt, cũng không thèm nhìn tới, lập tức đem điểm tâm một cái tiếp một cái ném vào trong miệng, còn đĩnh đạc nói: "Nhân chay có tư vị gì chứ? Sao không làm chút nhân thịt, một ngụm một cái béo ngậy, đó mới gọi là đã ghiền."
Cảnh đẹp mỹ thực như thế, chàng ta lại nói ra lời như vậy, thật sự đốt đèn nấu hạc, gây mất hứng ghê gớm.
Nhưng bọn hạ nhân Trang gia lại không có chút không cao hứng nào, ngược lại cười gật đầu, "Liêu gia nói phải lắm, quay đầu lại bọn ta liền báo cho phòng bếp."
Bọn họ nói đến cực kỳ nghiêm túc, mặc cho ai nhìn cũng không giống như đang có lệ.
Liêu gia xưa nay ăn mềm không ăn cứng, khi người ta đỉnh với chàng ta, chàng ta có thể sặc với người ta cả ngày.
Nhưng nếu người ta cười tủm tỉm, chàng ta......!Thật giống như lập tức không có chiêu á.
Giống như một quyền đánh vào bông vậy đó, tất cả đều xì hơi.
Tuổi chàng ta cũng không lớn, nhưng cố tình trên người lại có loại tang thương nhìn thấu hết thế sự, mà cố tình hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng này lại dung hợp bên nhau, hình thành một loại mị lực độc đáo.
Chàng ta sinh đến anh tuấn sắc bén, hoàn toàn bất đồng với nam nhi phương nam, nha đầu với bà tử hầu hạ cạnh bên khó tránh khỏi nhìn nhiều mấy lần, lại trộm mím miệng cười.
Liêu Nhạn không sợ trời không sợ đất, lại chỉ cứ bị các nàng cười đến cả người sởn gai ốc, tóc nơi đỉnh đầu đều phải dựng thẳng lên hết rồi!
"Lại nhìn, lại nhìn......!Lão tử một quyền đả đảo một đoàn!"
Chàng ta lẩm bẩm như muỗi vo ve ấy, ngại ngùng khó chịu quay mặt đi, lưu lại vành tai bên ngoài lại có chút phiếm hồng.
Chàng ta xác thật có thể một quyền đả đảo một đoàn, nhưng dù vậy, cũng không có động thủ.
Hừ, nữ nhân đáng ghét chết được!
Khi mặt trời đằng đông lại bò lên chính giữa trời một chút, Liêu Nhạn đã sắp ngủ gục mất rốt cuộc đã nghe thấy cửa phòng đằng sau kẽo kẹt một tiếng, Bạch Tinh ra rồi.
Ái da, nàng quả thực đã thay đổi một cái dạng á!
Mái tóc dày và đen nhánh đã quấn thành một búi tóc xinh đẹp không biết gọi là gì, hơi hơi nghiêng ở một bên, nhìn qua linh động đáng yêu.
Trên váy dài màu xanh nhạt thêu sơn thủy Giang Nam, càng thêm làm nổi bật màu da trắng nõn của nàng.
Trên môi tựa hồ còn điểm một chút son môi màu đỏ anh đào, mượt bóng cực kỳ, nhìn khí sắc cực tốt.
Thậm chí ngay cả bịt mắt đen như mực nàng vẫn luôn mang, cũng bị đổi thành cái làm từ tơ lựa màu lam nhạt, trên đó dụng tâm thêu một đóa hoa đào màu bích, nhìn qua không những chẳng có nửa điểm đáng sợ cùng túc sát của dĩ vãng, thậm chí còn đẹp đến y như một món đồ trang trí đó.
Một trận gió nhẹ phất qua, thổi bay vô số cánh hoa đào, cũng vén lên làn váy nàng.
Xinh đẹp đến như một giấc mộng.
Lần đầu tiên Bạch Tinh mặc như vậy, có chút mới lạ, lại có chút thấp thỏm, có điều vẫn là dũng cảm mà đi về phía trước một bước, "Ta mặc như vậy, đẹp chứ?"
Hai gã tiểu tử đồng thời hoàn hồn, lại đồng thời so ra ngón tay cái, "Đẹp!"
Bọn họ giống như lần đầu tiên rõ ràng mà ý thức được rằng, thì ra Tinh Tinh cũng là một tiểu cô nương nha.
Chính Nguyễn thái thái cũng tương đối vừa lòng, bỗng cảm thấy mộng tưởng nhiều năm từ trước đến nay đều đã hoàn thành một nửa ấy.
Trang điểm cho tiểu cô nương cũng thật thú vị.
Sau đó Trang Tú Tú cũng tới, thấy Bạch Tinh trang điểm chính là trước mắt sáng ngời, cao hứng mà kéo lấy tay nàng nói: "Bạch tỷ tỷ, ngươi mặc như vậy thật là đẹp quá!"
Nhìn quen cách giả dạng hiệp nữ anh tư táp sảng rồi, thình lình chợt đổi thế này, thế mà lại thật sự có vài phần dịu dàng của nữ tử phương nam à nha.
Bạch Tinh được khen đến khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, "Ta cũng cảm thấy khá đẹp."
Dừng một chút, lại nhìn nhìn một thân váy dài màu hồng đậm của Trang Tú Tú, "Ngươi cũng đẹp."
Nàng thích màu đỏ, nhiệt tình như lửa, mãnh liệt như máu vậy.
Nguyễn thái thái liền che miệng cười, "Các ngươi đều là tuổi tác như hoa vậy, đứng vào cùng một chỗ thật đúng là giống tỷ muội nha."
Trang Tú Tú cười hì hì, "Con gọi Bạch tỷ tỷ, ấy còn không phải là tỷ muội sao?"
So với gia tộc khác, con nối dõi Trang gia cũng không xem là nhiều, lại cứ trong mấy nhà thân cận lại không có bé gái tuổi xấp xỉ, Trang Tú Tú cũng thật sự cô đơn.
Giờ đây vất vả lắm mới tới một cô nương lớn tầm tầm mình, lại có ân với bên mình, khó tránh khỏi thân cận.
Dựa theo kế hoạch, hôm nay mọi người muốn đi ngoại ô thả diều trước, 2 ngày sau khởi hành xuôi nam, đi tháp 9 tầng ngắm Trường Giang.
Tiết Xuân Phân ở phương bắc chỉ sợ vẫn là lúc se lạnh, nhưng ở phủ Vân Gian lại đã chứa đầy ý xuân.
Mấy chục con sông, con suối lớn nhỏ trong thành đều vui sướng lưu động, thường thường nhảy ra một con cá, bắn lên bọt nước trong suốt.
Trời đông giá rét lạnh thấu xương qua rồi, cỏ cây đã khô bại uể oải một lần lại lần nữa sống lại, chúng rút đi sắc thái mờ mịt, lại lần nữa bọc lên bộ đồ mới, tỏa sáng ra sinh cơ say lòng người.
Cây liễu bên bờ sông sớm đã mọc đầy chồi non, trên mặt đất chi chít trải một lớp cỏ non, chọc đến A Hôi đi bộ dọc đường không ngừng làm việc riêng, rất muốn cúi đầu gặm ăn.
Rốt cuộc là đại hắc mã tính cách trầm ổn, thường xuyên dùng đuôi quất đánh nó một chút, xua đuổi tiểu bằng hữu không tình nguyện mà dịch về phía trước.
Bản địa sở dĩ gọi là Vân Gian thành, chính là bởi vì từng dãy núi đồi tràn đầy chạy dài ngoài thành, vì bản địa nhiều mưa nhiều nước, mỗi khi đưa mắt nhìn tứ phía, có thể thấy giữa những dãy núi tràn đầy hơi nước màu trắng sữa, phiêu phiêu dục tiên, thế mà che giấu đi một tòa thành trì thật lớn này trong đó, vì thế mới có cái tên này*.
*: vân gian này có nghĩa là giữa những đám mây đó nha.
Trang Tú Tú cực hâm mộ đám Bạch Tinh có thể cưỡi ngựa, dọc theo đường đi đầu chưa từng rụt vào trong xe.
Nàng ấy bám vào cửa sổ xe, ra sức dò đầu ra ngoài, giống một con cún con ra sức trốn thoát khỏi nhà giam, không ngừng giới thiệu phong mạo bản địa cho mọi người.
"Cây cầu đằng trước kia đã hơn một trăm năm rồi, tên thật là cầu Xuống Ngựa, nói là bản địa từng ra một vị tể phụ, thế nhân vì tỏ vẻ tôn trọng, sau khi hắn cáo lão hồi hương vẫn là quan văn hạ kiệu, võ tướng xuống ngựa......"
Đám Bạch Tinh liền theo phương hướng ngón tay nàng ấy chỉ mà nhìn, quả nhiên là một cây cầu đá thật lớn.
Dưới cây cầu hình vòm kia có 12 cái vòm cầu hình nửa hình tròn, thi thoảng có người ngồi thuyền ô bồng ra vào, gợn nước chảy xuôi kia chiết xạ ra ánh nước nhỏ vụn như vảy cá vậy, làm người ta nhịn không được mà nheo mắt lại.
chúng lại rọi ánh sáng vào trên vách đá, hiện ra những đốm sáng màu bạc lưu động.
Nghiêng theo bờ sông nhìn lên trên, có thể thấy hai bờ sông tràn đầy cây cối xanh um tươi tốt, từng cây liễu to phải 2 người mới ôm hết theo gió lắc lư cành lá, cùng gật đầu với người đi đường qua lại với hoa và cỏ dại be bé.
Một trận gió thổi qua, đám cỏ xanh đậm đến độ gần như biến thành màu đen liền đồng thời khom lưng, tựa như một mảnh sóng biển lộng lẫy, rào rào lắc lư.
Hết thảy những thứ này, đều giống như còn sống vậy.
Thả diều vào tiết Xuân Phân là truyền thống của rất nhiều địa phương, khi đoàn người Bạch Tinh đến ngoại ô, giữa những cánh đồng sớm đã có rất nhiều sinh khí.
Ánh mặt trời vừa lúc, gió nhẹ phất phơ, đúng là ngày lành để thả diều.
Luôn có người có động tác nhanh hơn bất kỳ ai, đang lẻ tẻ bay trên bầu trời xanh thẳm kia, ấy còn không phải là diều sao?
Trang Tú Tú gấp không chờ nổi mà nhảy xuống xe, vừa hoạt động tay chân, vừa nói với Bạch Tinh: "Bạch tỷ tỷ, chúng ta viết tâm nguyện trên diều, thả lên bầu trời là thần tiên có thể thấy rồi."
Liêu Nhạn liền ở bên cạnh xen mồm phá đám, "Lắm diều như vậy, thần tiên mới lười quản!"
"Bọn họ sẽ quản." Trang Tú Tú nghiêm túc nói, "Mấy năm trước ta vẫn luôn cầu thần tiên phù hộ, làm ta sinh thời có thể tự tay báo thù thay ca ca, sau đó......!Các ngươi liền tới rồi!"
Nàng từng cầu khẩn thần minh vô số lần, cuối cùng đã được đáp lại.
Cho nên, nàng tin.
Liêu Nhạn há miệng thở dốc, bỗng chốc nói không nên lời.
Bỏ đi, không so đo với một nha đầu thúi lừa đảo.
Sớm đã có vú già cột chắc diều đưa tới, còn hỗ trợ dắt chạy, cái các cô nương và thiếu gia phải làm chẳng qua cũng chỉ là cầm bánh xe cuộn dây cuốn vài cái thôi.
Liêu Nhạn lại không hiếm lạ.
Chàng ta cầm một con diều hâu, đắc ý dào dạt nói: "Lão tử nhất định thả cao hơn tất cả mọi người!"
Dứt lời, chàng ta liền chạy đi như một trận gió rồi.
Chàng ta chạy thật nhanh nha, chỉ chớp mắt đã vụt ra thật xa, diều diều hâu thật lớn bị kéo bởi một sợi dây thật dài, sau đó, thật đúng là chỉ một chút đã bay lên.
Con diều diều hâu kia rộng cỡ người trưởng thành duỗi rộng cánh tay ra vậy, cao gần bằng một người, bay ở trên trời rất có loại khí thế duy ngã độc tôn, chung quanh gì mà tiên nữ, thần phật đều không thể chống lại, sôi nổi thoái nhượng cho, sợ bị dây thả diều mang đi.
Có mấy đứa bé thấy, nhịn không được cắn ngón tay ngửa đầu nhìn ngắm, "Diều hâu, diều hâu!"
Liêu Nhạn đắc ý hỏng rồi, chỉ vào chính mình nói: "Không có diều nào lão tử không thả lên được!"
Nơi xa, Mạnh Dương thấy bộ dáng tung tăng nhảy nhót của chàng ta, không khỏi bật cười.
Còn thả diều hâu à, chàng ta thật lại càng hoạt bát hơn diều hâu nhiều.
Đầu bên kia, Bạch Tinh thế mà lại chọn một con rết to, vú già bên cạnh sửng sốt, lập tức cười nói lời cát lợi, "Con rết tốt, chờ thả ra rồi đi cắt dây tác, bách độc bất xâm!"
Phương nam lắm trùng kiến, cho nên phá lệ coi trọng với phương diện như vậy.
Bạch Tinh mấp máy môi, quay đầu thành thật nói với Mạnh Dương: "Ta chỉ là thấy nó dài nhất, lớn nhất."
Vú già: "......"
Chỉ là cái diều con rết kia thật sự lớn quá, theo kế hoạch vốn dĩ là do 6-7 tên tùy tùng của Trang gia cùng nhau thả lên, khẩn cầu cả nhà vô bệnh vô tai, ai ngờ mở màn đã bị Bạch Tinh chọn đi rồi.
Nàng với Mạnh Dương mỗi người giơ một đầu, chính giữa còn có một đoạn dài ngoằng kéo dưới mặt đất, người ta nhìn mà mí mắt nhảy nhảy.
Bà vú già mới vừa nói chuyện hồi nãy lại sĩ khí nâng lên đi lên trước, nhỏ giọng đề nghị: "Bạch cô nương, có cần người hỗ trợ hay không?"
Dây dưa dây cà như vậy, thế thì thả lên như thế nào đây.
Bạch Tinh lắc lắc đầu, "Chính bọn ta thả."
Nói xong......
Vú già kia trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thân ảnh chợt đi xa của nàng, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, "Nương ơi, đây là biết bay á!"
Con diều ký thác vô số tâm nguyện của mọi người bay lên trời, cuối cùng hóa thành một chấm đen to trên bầu trời.
Bạch Tinh đơn giản ngưỡng mặt nằm trên cỏ, ngửa đầu nhìn.
Bị cảnh xuân ấm áp sưởi một phen, chỉ cảm thấy đầu óc thả rỗng, ngay cả suy nghĩ cũng như bay đi rồi vậy.
Thật thích ý nha.
Quan ngoại rất ít có thời tiết nhu hòa thế này.
Mùa xuân nơi đó quá ngắn, ánh nắng cũng độc, nếu cứ phơi không hề che đậy thế này, trên người đều phải chảy mỡ, quay đầu là có thể bị bóc một lớp da!
Khi Bạch Tinh đang mơ màng sắp ngủ ấy, chợt nghe Trang Tú Tú nơi xa ai da một tiếng, tựa hồ nôn nóng và ảo não mười phần vậy.
Nàng lập tức lộn mình như cá chép bắn lên, tiến lên như đạn pháo nhỏ vậy, "Làm sao vậy?"
Trang Tú Tú dậm dậm chân, chỉ vào gốc đại thụ cách đó không xa nói: "Vừa nãy có một trận gió thổi lệch, bị quấn lên trên cây rồi."
Cái cây kia thật cao, lại cứ cỏ vây bóng loáng vô cùng, 2 tên tùy tùng biết leo cây thử một hồi, đều không được.
Nghĩ đến đây, Trang Tú Tú lại thở dài, uể oải nói: "Thôi, ta lại đổi một con đi."
Nói rồi, lại lưu luyến mà nhìn con diều kia mấy lần, xoay người muốn đi.
"Ngươi rất thích, có phải không?" Bạch Tinh đột nhiên hỏi.
Nàng thấy ánh mắt đối phương, trong đó có ánh sáng.
Trang Tú Tú do dự một chút, gật đầu, "Phải đó."
Đó là con diều mà chính nàng ấy tự tay vẽ mặt đó.
Bạch Tinh gật gật đầu, chợt đi đến dưới cái cây kia.
"Ấy, không cần đi!" Trang Tú Tú giữ chặt nàng lại một phen, sốt ruột nói, "Một con diều mà thôi, mất thì mất, ngươi đừng leo cây nha, cao như vậy, lại trơn như vậy, té xuống sẽ bị thương."
Bạch Tinh nhẹ nhàng bẻ tay nàng ấy ra, "Ta sẽ không té xuống."
Nói rồi, mũi chân chợt chấm đất, thế mà vèo một cái như ruộng cạn nhổ hành, cả người cứ vậy mà nhảy lên!
Bốn phía đầu tiên là chợt tĩnh lặng, tiện đà phát ra tiếng kinh hô chỉnh tề.
Đôi tay Trang Tú Tú gắt gao che miệng lại, muốn thét chói tai reo hò, lại e sợ làm Bạch Tinh phân thần, đành phải cố tự nhẫn nại.
"Nương, có tiên nữ nha!"
Một đứa bé bỗng chỉ vào trên cây kêu.
Hôm nay Bạch Tinh mặc một thân váy dài phiêu dật, lúc bay ở trên không trung mép váy phiêu phiêu, ấy còn không phải là tiên nữ sao.
Bạch Tinh dễ như trở bàn tay mà leo lên cây, ba hai cái đã cởi bỏ dây diều bị cuốn lấy trên nhánh cây, lại trực tiếp nhảy xuống.
Chung quanh lại lần nữa vang lên tiếng kinh hô, sau đó......
Bạch Tinh đã bị làn váy thật lớn bị bung lên ở tứ phía úp mặt.
Gì mà tiên nữ, đều là giả.
Tác giả có lời muốn nói: Ừm......! Tôi thiệt tình cảm zác các cô nương mặc váy lớn phiêu dật đánh nhau trong những điện ảnh và truyền hình kia thật bất tiện, nhảy lên trên cũng thôi đi, này đây nếu là đi xuống......!Còn có thể không bị úp mặt à?
Editor: Thiệt sự thì......!Nếu tác giả không nói thì mình cũng không nhận ra vụ này..........