Cũng không biết đã qua bao lâu, cả đám người mới dần dần hoàn hồn, tiếng cảm thán nổi lên tứ phía.
Người địa phương dẫn đường kia vì kiếm tiền, một năm nói ít cũng phải bồi khách ngắm mặt trời mọc trên dưới một trăm lần, theo lý thuyết thì sớm đã không hiếm lạ.
Nhưng thiên nhiên thần kỳ cỡ nào nha, cơ hồ là mỗi một ngày, mỗi một lần tới ngắm, hắn đều cảm thấy mặt trời hôm nay không giống với mặt trời hôm qua.
Có khi càng tròn chút, có khi lớn hơn chút nữa; có khi ngượng ngùng, giống thiếu nữ thâm khuê 16; có khi nhiệt liệt bôn phóng, giống người kéo thuyền mồ hôi như mưa bên bờ sông……
Đương nhiên, làm hắn cảm thấy kiêu ngạo cùng tự hào nhất, ấy vẫn là biểu tình chấn động toát ra từ trên mặt những người khách xứ khác này.
Đây là phong cảnh nhà ta nha!
Nếu nói thời trẻ làm cái nghề này là vì kiếm được miếng cơm no, nhưng hôm nay, khi mười mấy năm qua đi, tâm thái hắn sớm đã biến hóa trong yên lặng.
Con đường này, còn có phong cảnh ven đường kia, thậm chí mỗi một thân cây, mỗi một cục đá hắn đều quen thuộc đến vậy, hắn từng thấy chúng trải qua xuân đi thu tới, chịu đựng gió sương mưa tuyết……
Hắn từng thấy những năm đại hạn, nước sông điên cuồng giảm xuống, những con thuyền lớn nhỏ bị mắc cạn, biểu tình hoảng sợ của các bá tánh;
Cũng từng trải qua mưa to không dứt, nước sông tràn lan, nước sông đã từng ôn nhu quay cuồng mãnh liệt, rít gào bao phủ đồng ruộng cùng vườn dâu……
Hắn dùng hai chân đo đạc mảnh đất này vô số lần, dùng tầm mắt vuốt ve một phương núi non sông nước này vô số lần, chẳng sợ nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được hương vị quen thuộc trong gió.
Hắn là đứa con mà dãy núi, vùng sông nước này dưỡng dục.
Có khả năng ý niệm này rất kỳ quái, nhưng rất nhiều lúc hắn thật sự sẽ cảm thấy hắn và mảnh đất này sớm đã thành lão bằng hữu không thể phân cách.
Lão bằng hữu vẫn luôn ở đây, mà hắn lâu lâu cũng sẽ lại đây thăm, nhìn ngắm nước sông lao nhanh không thôi, nhìn sang mặt trời dần dần dâng lên.
Một ngày nào đó, hắn cũng sẽ giống mặt trời mọc ở phía đông, lặn ở phía tây vậy, từ tráng niên dần dần chuyển thành tuổi xế chiều, cuối cùng đi về phía tử vong.
Nhưng thế thì lại có sao đâu? Đây là ước định không tiếng động của hắn với mảnh đất này nha.
Thấy mọi người đều phục hồi tinh thần lại, người dẫn đường cười cười, bắt đầu kiểm kê nhân số, chuẩn bị dựa theo ước định dẫn mọi người đi ngồi thuyền hoa.
Tới cũng tới rồi, chỉ đứng bên bờ xa xa mà ngắm có gì thú vị? Tất nhiên là phải đi vào coi một chút.
Hắn đếm một lần, “Ấy, sao thiếu một người vậy?”
Bạch Tinh yên lặng giơ tay lên, lại chỉ chỉ trong tháp, chỉ thấy Mạnh Dương chẳng biết khi nào đã chạy như điên đi vào, đang ngồi xổm đó mà vùi đầu cuồng viết.
Tình cảnh này, thật sự không thể không làm chàng thi hứng quá độ, cấu tứ suối phun. Những câu từ rộng lớn mạnh mẽ, tuyệt đẹp uyển chuyển kia đều như trời sinh trời nuôi vậy, đột nhiên hiện lên ở trong đầu, giống như suối phun, thịch thịch thịch không ngừng vọt ra ngoài.
Nếu không nhanh chóng viết xuống, chàng nhất định hối hận cả đời.
Vì thế, vừa nãy vừa hồi thần lại, chàng liền móc ra cái bình nhỏ tùy thân mang theo lập tức, lấy bút lông thỏ cho vào trong hơi chấm chấm, tùy tiện tìm một chỗ trống trên mặt tường mà viết lên.
《 Cùng bạn ngắm Trường Giang có cảm 》
《 Ngắm mặt trời mọc có cảm 》
《 23 tháng 2 leo tháp chín tầng 》……
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, vách tường trống trải liền nhanh chóng trở nên phong phú, bò đầy chữ viết màu đen.
Nói thế nào nhỉ, mọi người ở đây trừ bỏ chính Mạnh Dương ra, trình độ học thức đều tương đối hữu hạn, chỉ cảm thấy chàng viết đã mau lại nhiều, nội dụng cụ thể như nào…… Ừm, không hiểu.
Ngược lại là hán tử bản địa dẫn đường kia vì thường ở chỗ này bị bắt nhìn xem các văn nhân và thi nhân ngâm thơ tụng khúc, dù chưa từng dụng tâm học tập, nhưng mười mấy năm như một ngày mưa dầm thấm đất xuống đây, ngược lại cũng thoáng hiểu được một chút ý tứ đánh giá.
Hắn nhặt mấy hàng mình nhìn hiểu đọc một lần, lại chậm rãi nhấm nuốt trong miệng như ăn bánh ngọt vậy, chậm rãi phẩm ra một chút hương vị đây.
“Tiểu tiên sinh đại tài nha!”
Nói cũng lạ, rõ ràng chỉ là mấy chữ tản ra mùi mực nước, thấy được lại ăn không được, nhưng trong miệng hắn lại dần dần có tư vị, tư vị rất thơm rất ngọt, làm người phẩm một lần thôi không đủ, còn muốn dư vị thêm vài lần.
Mạnh Dương viết nửa ngày, rốt cuộc đã đem suy nghĩ trong lòng nói hết được một vài, lúc này mới đứng dậy, răng rắc hoạt động vòng eo và cái cổ cứng đờ.
Chàng dùng giấy dầu cẩn thận cất kỹ bút lông, lui về sau vài bước tinh tế đánh giá, cũng cảm thấy suy nghĩ tư tưởng hôm nay viết đến vui sướng tràn trề, thật sự là mười mấy năm qua chưa từng có được tác phẩm cực tốt thế này.
Lúc này sự hăng hái nồng nhiệt trong đầu qua đi, nếu lại bảo chàng viết, ấy là dù thế nào cũng không viết ra được.
Không chỉ như thế, chàng thậm chí cảm thấy mình và trước kia có chút không giống nhau.
Những cuốn sách từng đọc, chữ từng viết kia, phảng phất đều bay nhanh mà lướt qua trong đầu mình như đèn kéo quân trong mấy khắc chung ngắn ngủi kia, rất nhiều chỗ đã từng cảm thấy lẫn lộn kia, cũng đều như băng chảy tuyết tan, đều trở nên trôi chảy chưa từng có……
“Tiểu tiên sinh không ký tên sao?” Có người hỏi.
Mạnh Dương chợt hoàn hồn, nghe vậy cười cười, lắc đầu, chợt thấy cả người nhẹ nhàng, “Không cần.”
Vốn cũng là do hưng phấn mà đến, hà tất truy đuổi?
Trước mắt mặt trời đã lên cao, mọi người hơi nghỉ ngơi chỉnh đốn, sau đó liền dọc theo con đường đã qua xuống tháp.
Trang gia có tiền, lại có việc người nhà từng tao ngộ thủy tặc mà bỏ mạng, liền cẩn thận mười phần, cố ý tốn giá cao thuê thuyền hoa cửa hiệu nổi tiếng do quan phủ bản địa tổ chức tạo.
Thuyền hoa này đã rộng lại dài, 2 tầng lầu cao, kiên cố rắn chắc, có thể tải trọng mấy ngàn cân, chuyên chở một hàng mười mấy hai mươi người bọn họ đây thậm chí còn tương đối trống trải.
Vì tao ngộ của bào huynh, Trang Tú Tú có chút sợ nước. Lại cứ tính nàng lại quật cường, không muốn bị bóng ma quấn lấy cả đời, càng không muốn bị người xem nhẹ, liền cắn răng lên thuyền, lại làm khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch, tay chân càng thêm lạnh lẽo, cái trán thấm mồ hôi.
Các nha hoàn bà tử đi theo thấy, đau lòng mười phần, nhịn không được mở miệng khuyên bảo: “Thật ra thì nước sông này cũng không có gì thú vị, không bằng cô nương cứ ở bên bờ thả câu, đã có ăn lại có chơi.”
Cả trái tim Trang Tú Tú bùm bùm kinh hoàng, chấn đến lồng ngực ẩn ẩn đau nhức. Mười ngón tay bám lấy lan can của nàng ấy đều trắng cả, vừa há miệng, liền nôn vào nước sông.
Nhưng thật sự là một bực cân quắc ít có trong khuê các, ói xong liền tự mình lau miệng, lại gọi nước tới súc miệng, chậm rãi thở hắt ra, khoát tay, “Lái thuyền!”
Hàng động như thế của Trang Tú Tú, ngay cả Bạch Tinh cũng không khỏi xem trọng vài phần, khen từ đáy lòng: “Nếu ngươi đi lăn lộn giang hồ, nhất định cũng là một nhân vật ghê gớm.”
Con người không hoàn mỹ, mỗi người đều có thứ mình sợ, nhưng cũng không phải ai ai cũng có thể nhẫn tâm đối mặt.
Mà phàm là có thể làm được điểm này, như vậy vô luận ngày sau hắn / nàng làm cái gì, nhất định đều có thể làm rất tốt.
Ói xong rồi, Trang Tú Tú ngược lại là tốt hơn không ít, lúc này tuy vẫn là mặt không còn chút máu, nhưng đã có vài phần tinh thần, có thể phân thần nói chuyện với người khác.
Nàng ấy gắng chống dậy, bức bách mình đối mặt với nước sông cuồn cuộn xẹt qua hai bên thân thuyền, nghiêm túc nói: “Ta tuy là nữ tử, lại cũng không muốn vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, chưa chiến mà bại……”
Mọi người đều là lần đầu ngồi thuyền, đi được một đoạn rồi, liền có mấy người say tàu, đành phải rót thuốc mà nhà đò chuẩn bị trước rồi vào phòng nằm ngay đơ.
Nhưng thật ra thì ba người Bạch Tinh lại thích ứng rất tốt, tuy ngẫu nhiên có cảm giác đầu váng mắt hoa, nhưng sau khi ngưng thần ngắm nghía phong cảnh hai bên bờ sông rồi, cũng thấy cứ vậy thôi.
Có thể thấy một chiếc đai ngọc màu đậm uốn lượn mà ra từ phương xa nơi ánh mắt không chạm đến, hai núi xanh hai bên sườn tạo thành đường hẻm, xanh um tươi tốt, trông như chảy xuôi giữa núi vậy.
Núi xanh kia nhìn ra như khoác áo tơi, nhìn gần lại là đại thụ trăm năm sum xuê, lên có hơi nước mông lung và sợi mây mỏng quanh quẩn, thi thoảng có chim hót vượn kêu phát ra, từng tiếng mát lạnh tới cực điểm, nháy mắt cắt qua sơn cốc u tĩnh, chậm rãi lan ra tứ phía như nước sóng dâng lên.
Qua không bao lâu, liền truyền đến tiếng vọng lâu dài từ nơi xa.
Rất nhiều động vật nhỏ lông xù xù không biết đây là cái gì, còn tưởng rằng nơi xa có người nói chuyện với mình đây, vì thế liền trằn trọc nhảy lên đầu cành, ríu rít kêu không ngừng về nơi phát ra âm thanh…… Ai cũng không nói rõ được trong Trường Giang đến tột cùng có bao nước, chỉ biết nó tới từ phía tây xa xôi, trên đường hội tụ sông ngòi hồ ao lớn nhỏ vô số, một đường lôi cuốn, lao nhanh, cuối cùng chảy về phía đông vào trong biển.
Nước sông sâu thẳm, nếu thăm dò xuống nhìn lại, ấy là chắc chắc nhìn không thấy đáy, chỉ dư lại một mảnh xanh đậm đến thành màu đen.
Nhưng tầng nước phía ngoài lại cực trong vắt, dòng nước kia tùy ý lao nhanh, không ngừng cọ rửa nham thạch hai bên sườn, bắn lên cực nhiều những đóa hoa bọt sóng màu trắng.
Vô số con thuyền lớn nhỏ hoặc xuôi dòng mà xuống, hoặc ngược dòng mà lên, nếu nhìn xuống từ trên đỉnh núi, ấy lại có vài phần giống lá rụng mùa thu.
Thuyền khách, thuyền hàng, bè trúc, thuyền con, thuyền cỡ lớn…… Không phải trường hợp cá biệt.
Thuyền hoa thật lớn vững vàng đi trước trong nước sông, đầu thuyền va chạm ra bọt nước, hai bên sườn đẩy ra gợn sóng, giống một con cự thú dịu ngoan.
Giữa đường thuyền hoa và hai con khác gặp thoáng qua, mơ hồ có tiếng đàn sáo và vui cười truyền đến, xem ra, cũng là nhà ai ra du ngoạn đây.
Mạnh Dương ngửa đầu nhìn chung quanh, rất là xúc động, cười cảm khái: “Người không ở trong đó, nào có thể thể hội được cảnh đẹp bao la hùng vĩ như vậy? Một chuyến này thật là tới đáng giá rồi.”
Thế nhân thường nói: Người quý ở tự biết, rất nhiều chuyện càng hiểu biết sâu hơn, liền càng có thể phát hiện chính mình nhỏ bé, ước chừng chính là cái ý này đi.
Khi còn bé, chàng đọc sách, có từng đọc được một câu chuyện, nói về triều nào đó ở địa phương nào đó, có vị danh thủ tỳ bà, kẻ khuynh mộ nhìn lên cực đông, kẻ không phục cũng cực nhiều, cơ hồ là ngày ngày đều có người đến khiêu chiến.
Ngày nọ, có hai tay tỳ bà đến khiêu chiến, người thứ nhất nghe danh thủ diễn tấu xong, không nói một lời, chính mình cũng đàn một khúc, danh thủ cười mà không nói.
Nhưng lúc đến phiên người thứ hai, người nọ lại đứng dậy vái chào với đất, sau đó không nói một lời, cứ vậy mà rời đi.
Sau lại có người đuổi theo, hỏi hắn vì sao không đàn, người nọ liền thổn thức nói: “Tiên sinh vừa ra tay, ta đã hổ thẹn không bằng, cần gì phải tự rước lấy nhục?”
Xong việc, thế nhân sẽ liền đặt câu hỏi, ngày đó, tài nghệ của hai tay tỳ bà kia ai cao ai thấp?
Đối với cái này, mọi người tất nhiên là mọi cách nói xôn xao, sau đó, chuyện truyền tới tai một vị đại hiền đương thời, sau khi hiền giả nghe xong, thở dài một tiếng, “Người quý ở tự biết! Người đầu tiên kia ngay cả tốt xấu cũng nghe không ra, đàm luận kỹ cái gì?”
Trước lúc chưa ra hỏi Đào Hoa trấn, Mạnh Dương tuy đọc nhiều sách vở, biết được núi cao, nước rộng, nhưng đến tột cùng núi cao bao nhiêu? Nước lại rộng cỡ nào? Ấy lại vì trước sau do kiến thức thiển bạc, ngay cả tưởng tượng cũng không thể.
Hai chữ tưởng tượng nói thật dễ dàng, thật ra lại không phải.
Loại chuyện này cực kỳ giống xây nhà, chỉ có nền đã đánh ổn rồi, mới có thể thi triển tài hoa trên đó, tùy ý kiến tạo kiểu dáng mình muốn; nếu ngay cả nền cũng không có, cái gì cũng chẳng qua là người si nói mộng thôi.
Biết vào giờ này, ngày này, chàng thân ở trong đó, tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, chỗ trống trong đầu mới bị cảnh thật bỏ thêm vào từng chút.
Từ nay về sau, chàng đã đánh ổn nền nhà, vạn vật tưởng tượng tùy tâm sở dục……
Ngay cả người nói nhiều như Liêu Nhạn, lúc này cũng lâm vào trầm mặc, chỉ yên lặng thưởng cảnh.
Bạch Tinh chưa bao giờ thấy nhiều nước như vậy, nhưng nàng trời sinh gan lớn, thế mà chẳng sợ hãi chút nào.
Không những thế, thậm chí còn đi đến bên mép thuyền, đưa bàn tay vào trong nước, cảm thụ được dòng nước chí nhu đến thuận cường ngạnh mà cọ rửa ngón tay mình như thế nào.
Thần kỳ đến vậy……
Nàng sinh trưởng ở sơn dã rừng rậm, từng vô số lần được đến tề phát, tinh tiến công phu từ trên người dã thú, hiện giờ đích thân tới Trường Giang, lại cảm thấy ngay cả trong nước sông mênh mông cuồn cuộn lao nhanh này của Trường Giang, tựa hồ cũng ẩn chứa uy lực vô cùng.
Nếu sóng biển cuồn cuộn này hóa thành đao pháp, chính mình lại nên ứng đối thế nào đây?
Đảo mắt đã tới trưa, người chèo thuyền từ phía sau cầm tới một tấm lưới đánh cá, đứng ở đuôi thuyền dùng sức tung lưới.
Lúc này, Trang Tú Tú sớm đã hoàn toàn thích ứng, thấy cái mình thích là thèm, thậm chí hỏi mình có thể thử xem hay không.
Người chèo thuyền kia nghe vậy cười to xua tay, “Tiểu thư nói đùa, cái này cũng không phải đùa giỡn.”
Tung lưới đánh cá nhìn như đơn giản, thật ra thì nhiều chỗ chú ý lắm đâu, nếu là tay mới, nhẹ thì tung lưới thất bại, nặng thì…… Vứt chính mình ra luôn cũng là chuyện thường!
Được thêm một lát, người chèo thuyền thu lưới, chỉ thấy đáy lưới quả nhiên đã có năm bảy đuôi cá to béo, con lớn nhất cả đầu lẫn đuôi lại dài như một cánh tay của nam tử thành niên đây, nhỏ nhất cũng lớn cỡ bàn tay, không khỏi vui mừng nói: “Mấy vị khách có lộc ăn rồi!”
Trường Giang nước xiết, cá tầm thường sinh hoạt ở đây không dễ, có thể lớn đến như này, đều phải thời thời khắc khắc ra sức bơi lội mới phải. Cho nên chất thịt phá lệ săn chắc, xương dằm cũng ít, thích hợp to mồm cắn nuốt nhất.
Mọi người đều vây lại đây xem, một người hai người vươn ngón tay ra chọc chọc chạm chạm, bị cá lớn hất đuôi bắn nước tung tóe cũng không để bụng.
Chờ mọi người hi hi ha ha nháo một hồi rồi, người chèo thuyền mới gọi người đưa cá ra phòng bếp phía sau.
Đầu bếp cố ý ra giải thích một hồi, muốn kho tàu con lớn nhất kia, hai con cỡ trung thì hấp, dư lại thì hoặc là nấu chao, hoặc là hầm canh đầu cá đậu hũ……
Vùng này nước mưa đầy đủ, khí hậu ướt nóng, thu hoạch một năm có thể đạt tới hai vụ mùa, bá tánh phần nhiều lấy gạo làm đồ ăn, buổi trưa chính là nấu hai thùng cơm trắng bóng.
Gạo kia thơm nồng xông vào mũi, màu sắc trong suốt sáng sủa, dưới ánh mặt trời như trân châu thượng đẳng, đáng yêu cực kỳ.
Thuyền hoa tuy đắt, nhưng đắt có chỗ tốt của đắt, một con cá to như thế cũng có thể tìm được đĩa đựng!
Mọi người dậy sớm từ lúc trời còn chưa sáng đi leo tháp, lại đi đường xa đến vậy tới ngồi thuyền, lúc này mặt trời đã lên cao giữa trời, sớm đã tới trưa, lập tức ngồi vây quanh trước bàn, vung cánh tay ăn uống thỏa thích.
Cá nước ngọt thường thì đều không thể tránh khỏi có chứa mùi bùn đất, nhưng hẳn là Trường Giang chính là không giống người thường thế đi, một đĩa cá lớn như này thế mà lại ngọt lành ngon miệng mười phần.
Nhẹ nhàng khảy da cá ra, dùng đũa gắp một cái, phần thịt lớn cỡ bụng ngón tay liền dẩu xuống.
Lại chấm một cái vào nước sốt đặc sệt, ăn kèm với cơm ôi thôi quá ngon!
Cơm trưa ăn được một nửa, lại bắt đầu đổ mưa.
Tiếng mưa rơi nhỏ vụn phía sau nối liền phía trước đập vào khoang thuyền, phát ra tiếng vang giòn tan.
Nước mưa vừa tới, toàn bộ Trường Giang lẫn hẻm núi đều đã đổi mới khuôn mặt:
Mây mù mới vừa tan đi lại lần nữa nhanh chóng tụ lại, tầng mây kia áp tới vùng địa cực, phảng phất duỗi tay là có thể chạm đến vậy đó, rất nhiều ngọn núi vốn dĩ rõ ràng cứ vậy mà tiêu ẩn, hoặc nửa che nửa lộ, hoặc dứt khoát trốn tránh đi, giống như tiểu cô nương ngượng ngượng ngùng ngùng.
Nói lý lẽ đi, chúng nó ra đời ở đây đã có trăm ngàn vạn năm, nhưng thế thì có sao đâu? Còn không cho người thẹn thùng sao?
Nhà đò thay áo tơi và đấu lạp, vừa cầm lái vừa cười nói: “Các khách quý vận khí tốt ghê, trong mưa dạo Trường Giang chính là tốt càng thêm tốt đó!”
Vốn là sắc xanh ngọc bích cực nùng, sau khi được nước mưa cọ rửa rồi, càng thêm xanh tươi ướt át, phảng phất ngay sau đó liền phải theo dòng chảy xuôi xuống.
Trên mặt hồ bình tĩnh nổi lên muôn vàn gợn sóng, bị hạt mưa rơi xuống nện ra một đám những vòng tròn nhỏ hẹp, “Tí tách”, vang không ngừng.
Mọi người ngồi bên bàn ăn, vừa đang ăn cơm, vừa thưởng cảnh, trong hô hấp tất cả đều là hơi nước tươi mát, gì mà ưu sầu phiền não, giờ phút này đều né sang một bên.