“Thiên Thiên,ta xin được rồi,chuẩn bị đi chơi thôi.”
Người chưa thấy bóng mà tiếng đã tới trước,Âu Dương Ngọc lao vào Vạn Điệp cung với tốc độ như tên bắn,sung sướng lắc lắc tay Thiên Thiên.
………………..
“Một ngày ? Một ngày thì làm được gì chứ.Ngọc Nhi,mi định cưỡi ngựa xem hoa à.”
Nhìn gương mặt ỉu xìu của Thiên Thiên,Âu Dương Ngọc không nhịn nổi hung hăng quát :
“Mi ngốc thế,ra khỏi cung rồi tha hồ tìm cách trốn đi chứ sao. Nhìn xem đây là gì.”
Dương Thiên Thiên mắt sáng lên,nhìn Âu Dương Ngọc cười nịnh nọt :
“A,Ngọc nhi,mi an bài thật tốt nha.Để ta chuẩn bị chút đã.”
Nàng nhanh chóng tiến về phòng ngủ,vén bức màn mỏng ra,trèo lên giường.
Bên cạnh gối là một chiếc hộp lớn màu vàng,được trạm trổ tinh xảo,trên nắp hộp có nạm một viên lam ngọc tỏa sáng lấp lánh. Bản thân cái hộp này chính là một bảo vật,là hộp nữ trang của Dương phu nhân tặng nàng lúc vào cung.
Âu Dương Ngọc tò mò tiến lại gần ngắm nghía :
“Oa,Thiên Thiên,mi vào cung mang theo nhiều vàng bạc châu báu thế sao.”
“Há há,tất nhiên rồi.Ta mỗi ngày đều bỏ ra nhìn ngắm,lạc thú của đời người là đây chứ đâu.”
Thiên Thiên đắc ý rút ra một tập ngân phiếu nhét vào người.Chuyến này chỉ là đi chơi,cũng không cần thiết phải mang theo quá nhiều ngân phiếu kẻo mất thì khốn.Sắp xếp ngân lượng,thay một bộ y phục đơn giản,Thiên Thiên quay lại phân phó :
“Tần Nhi,ngươi ở nhà,không cần đi theo ta.”
“Tiểu thư,cho nô tỳ theo với.”
Thiên Thiên xua xua tay,2 người đi cả thì ai ở lại trông nom nơi này,nhất là trông nom cái hộp châu báu này của nàng ?
“Tần Nhi,ngươi cứ ở lại đi,không có ta ở đây cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt.”
Tần Nhi chợt thấy rùng mình,nàng có linh cảm lần này tiểu thư của nàng sẽ lại gây ra chuyện gì đó,thật là đáng lo mà.
“Tiểu thư,người không định bỏ nô tỳ đấy chứ ?”
Nhìn cô bé mắt rưng rưng sắp khóc,Thiên Thiên ngẩn người vội dỗ dành :
“Ta sao bỏ em lại được chứ.Nhưng lần này em không nên đi,ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta về.”
‘Chuyến này đi thế nào khi về cũng bị trách phạt,tốt nhất là mình làm mình chịu,không nên liên lụy tới cô bé’.Thiên Thiên nghĩ thầm rồi theo Âu Dương Ngọc ra ngoài.
Âu Dương Ngọc kéo Thiên Thiên ra Huyền Vũ môn.Ở đây đã có một chiếc xe ngựa chờ sẵn,bên cạnh còn có ba con ngựa .
Cỗ xe ngựa rất lớn,do bốn con ngựa kéo,rèm mành phủ kín, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt.Có lẽ dùng xe này để đỡ gây sự chú ý.
Ba con ngựa kia đều là ngựa bạch,yên cương đầy đủ sáng bóng.Thiên Thiên không biết gì về ngựa,chỉ thấy ba con ngựa này rất cao,rất đẹp,bờm mượt,lông bóng,chân thon,chắc là ngựa tốt.Nhưng ánh mắt nàng tất nhiên chỉ liếc qua mấy con ngựa.
Dù có là danh câu thì cũng chỉ là ngựa mà thôi.Quan trọng là bốn nam nhân đứng bên xe ngựa kia.
Đã bảo cổ đại trai đẹp đầy đường mà.
Bốn nam nhân này nếu ở hiện đại thì chắc cũng thuộc hàng top siêu mẫu a.
Trong số bọn họ,Thiên Thiên nhận ra hai người,một là đại ca của thân xác này,Dương Thiên Hạo,người kia là nam nhân nàng đã gặp hai lần,Hoàng Di.
“Công chúa thiên tuế.”
“Miễn lễ,đứng lên cả đi”
Âu Dương Ngọc xua xua tay,với chuyện thỉnh an này nàng vẫn không quen lắm,thật mất tự nhiên.
Thiên Thiên khẽ nghiêng đầu mỉm cười với Dương Thiên Hạo :
“Đại ca,đã lâu không gặp.”
Dương Thiên Hạo nhìn nàng gật đầu không nói gì.Thiên Thiên âm thầm ủy khuất. Chào một câu sẽ khiến hắn chết sao? Tại sao phải trưng ra bộ mặt lãnh khốc dọa người thế kia chứ?
Quả nhiên,biết nàng không phải Thiên Thiên thật,thái độ của hắn khác liền.Quỷ hẹp hòi!
Âu Dương Ngọc nhìn hai người nóng nảy, kéo tuột nàng lên xe.
“Mau mau đi thôi,mi còn định đứng nói chuyện tới tối nữa sao.”
Thiên Thiên tiếc nuối ngoái lại một cái.Còn chưa kịp chào hỏi ba người kia.Nhưng thôi không sao.Dù gì họ cũng đi cùng nàng kia mà.Cứ từ từ mà ngắm nghía.
Chiếc xe tứ mã phi nhanh ra khỏi cửa Huyền Vũ.Dương Thiên Hạo trực tiếp đánh xe chở hai nàng,ba nam nhân kia cưỡi ngựa bên cạnh.Tuy rất muốn hưởng thụ cái cảm giác cưỡi ngựa thong dong ,nhưng bản thân cũng phải biết mình là ai.Dương Thiên Thiên nàng xưa nay chưa từng học cưỡi ngựa,chỉ sợ đến leo lên ngựa cũng không làm được nữa là.Nàng đành ngoan ngoãn ngồi trong xe vén rèm ra ngắm cảnh.