TIỂU TÌNH NHÂN CỦA LÃO BẢN


Tại một quán cà phê nọ, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, sắc mặt cả hai đều không ngừng biến hóa.
"Phốc" Triệu Ảnh Quân chỉ mới nhấp một ngụm cà phê, Cao Tuấn phía đối diện vừa tháo khẩu trang trên mặt, anh đã nhịn không được mà phun hết toàn bộ cà phê ra ngoài.
"Mặt cậu sao lại thành ra như vậy?" Triệu Ảnh Quân tuy buồn cười, cũng thực sự không dám cười ra tiếng, cố trấn tĩnh mà đặt câu hỏi.
Sắc mặt Cao Tuấn giờ phút này vô cùng "thối", tên kia ra tay không hề phân nặng nhẹ, đều nhắm vào mặt cậu mà đánh, qua một đêm dù được sơ cứu, nhưng đôi mắt thâm đen cùng khuôn miệng bầm tím như cương thi nhà Thanh, nói sao cũng rất dọa người.
"Còn không phải lỗi của cậu?" Cao Tuấn trừng mắt nhìn anh.
Triệu Ảnh Quân khó hiểu, rõ ngày hôm kia còn bình thường, thế nào qua một đêm liền thành dáng vẻ này, lại còn là lỗi của anh.
"Hôm qua tôi tới nhà tìm cậu." Cao Tuấn rất kiên nhẫn mà kể lại chuyện cũ: "Đến nơi thì thấy một tên bịt kín mặt đang ở đó, vốn dĩ tôi ban đầu không quan tâm, cho đến khi tôi gọi tên Ảnh Quân liền có chuyện."
"..." Triệu Ảnh Quân có chút tiêu hóa không kịp, đối với phong cách tường thuật chuyện cũ của bạn thân, hơi khó hiểu nha.
"Hắn nói, nhà này là của Lương Khê sao lại gọi là Ảnh Quân." Nói đến đây, nhiệt huyết trong lòng Cao Tuấn liền dâng cao, mặc kệ đang ở bên ngoài, cậu tức giận đứng trên ghế sô pha mà hùng hổ nói tiếp: "Tôi nói cậu là bạn trai của Lương Khê, hắn mắng tôi, tôi cũng không muốn cùng tên thần kinh lung lay đó nói chuyện."

Đến đây, ngữ điệu lại lần nữa dâng trào, Cao Tuấn tựa như bùng nổ: "Tôi bỏ đi, hắn lại nắm tay tôi không buông, cậu nghĩ xem, hai tên đàn ông đứng trước cửa nhà người khác mà lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì!"
"..." Triệu Ảnh Quân hoàn toàn bị lý lẽ hùng hồn của Cao Tuấn làm cho câm nín, cái này không phải là bị đánh đến "hỏng" luôn rồi đó chứ.

Hành động vừa trợn mắt vừa mắng người này, trong phim truyền hình thường là mấy tên mắc bệnh "động kinh" mới có, Triệu Ảnh Quân muốn nói cho Cao Tuấn biết, lại thấy gương mặt như "chỉ cần mày dám nói thêm một câu, tao sẽ cắn chết mày" của cậu, anh chỉ còn cách kéo cậu ngồi đàng hoàng xuống ghế, vỗ vỗ lưng nhuận khí.
"Rồi rồi, nguôi giận, nguôi giận nào." Xung quanh có rất nhiều người nhìn về hướng này, Triệu Ảnh Quân cũng bội phục Cao Tuấn, bình thường da mặt tên này mỏng hơn cả bánh tráng, đứng trên bục diễn thuyết còn chả dám, lúc này lại có thể mắng người trôi chảy đến vậy, thật không biết nên vỗ tay khen ngợi không nữa?
Tủi thân suốt cả ngày hôm qua, lúc này được bạn thân an ủi, trái tim nhỏ bé của Cao Tuấn xem như đã vơi đi được phần nào.
Lúc này Lương Khê ở cửa hàng bánh ngọt phía đối diện đi đến.

Triệu Ảnh Quân nói với Lương Khê, hôm nay sẽ dẫn cậu đến gặp người đại diện của công ty, vì sợ bản thân đi tay không đến sẽ thất lễ, cậu mới bảo Triệu Ảnh Quân đến nơi đã hẹn trước, còn mình sẽ đến sau.

Nào ngờ lúc đến nơi lại bắt gặp cảnh tượng Triệu Ảnh Quân đang ngồi bên cạnh một người đàn ông, tay phải đang vỗ lưng của người nọ, trông qua rất thân mật.
Không lẽ…
Có cảm giác ai đó đang đi đến, Triệu Ảnh Quân quay đầu, Lương Khê đứng cách anh tầm ba mét, hai mắt mở to đầy kinh ngạc, phát hiện bàn tay mình lúc này còn đặt trên người Cao Tuấn, anh mới vỡ lẽ: "Lương Khê, nghe tôi giải…"
"Đây là người cậu nhắc lúc trước." Lương Khê nói.
"..." Triệu Ảnh Quân đứng hình mất ba giây, lúc sau mới sực nhớ đêm trên bãi biển anh nói mình thích đàn ông, không lẽ, Lương Khê hiểu lầm Cao Tuấn là người đó.
"Không, không…" Triệu Ảnh Quân tức khắc phản bác.


Lương Khê vui vẻ đi tới, ghé vào lỗ tai anh: "Hiểu mà, tôi không nói ra đâu."
"..." Bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà rửa cũng không sạch.
Lương Khê đi đến phía đối diện ngồi xuống, lúc này mới thấy rõ gương mặt người bên cạnh Triệu Ảnh Quân… Hóa trang sao?
Bị cái nhìn khó hiểu của Lương Khê đả kích thêm lần nữa, Cao Tuấn đã có ý định giết tên khốn kia rồi, nhất định phải đánh vào mặt sao? Đây là mặt tiền, mặt tiền đó biết chưa? Cao Tuấn khóc không thành tiếng.
"Đây là Cao Tuấn." Triệu Ảnh Quân nhanh chóng giải vây, chỉ sợ Cao Tuấn lại bất chợt lên cơn: "Cậu ấy không cẩn thận vấp té, mặt đập xuống đường mới thành ra như vậy."
"Thì ra là vậy." Lương Khê gật đầu hiểu rõ, đây là đi đứng kiểu gì a, nhìn thế nào vẫn giống bị người khác đánh, nhưng đối phương đã bịa ra lời như thế, cậu cũng không tiện vạch trần.
Ban đầu không ai nói gì, bầu không khí hiếm khi trở nên ngột ngạt, Triệu Ảnh Quân bất đắc dĩ đành mở lời trước: "Cao Tuấn có chuyện muốn bàn giao với anh."
"..." Lương Khê ngẩng đầu chờ Cao Tuấn nói tiếp, nhưng người nọ không biết bị gì, từ nãy đến giờ đều trưng ra khuôn mặt "tôi đang bị k1ch thích", miễn giao tiếp.
Triệu Ảnh Quân thở dài, lén lút ở dưới bàn véo Cao Tuấn một cái thật mạnh.
"Á!" Cao Tuấn trừng mắt nhìn anh, thiếu điều muốn lột da may thành túi xách nữa thôi, cậu nhìn Lương Khê, nói một cách đầy máy móc: "Ông chủ hiện đang ở nước ngoài, công việc bận rộn, nghe Ảnh Quân nói anh lúc trước là quản lý của Thẩm Tác."
"Đúng vậy." Lương Khê đáp.

Cao Tuấn nhắm mắt, như đang học thuộc lòng: "Chúng tôi muốn mời anh về làm phó tổng, anh yên tâm, quyền lợi của anh bảo đảm không thiệt thòi."
"..." Lương Khê dường như chết đứng, người trước mặt vừa nói cái gì.
Cao Tuấn hé một mắt quan sát Lương Khê, bị dọa sợ rồi.

Cũng phải thôi, đùng một cái trở thành phó tổng của một công ty, ai mà không dấy lên nghi ngờ, chỉ có Triệu Ảnh Quân mới cảm thấy việc này là bình thường.
"Tôi đồng ý!" Lương Khê kích động, mém chút đã nhảy cẫng lên, Triệu Ảnh Quân thấy cậu vui vẻ, khóe miệng cũng nhếch theo.
"Bao giờ tôi có thể đi làm?" Lương Khê hào hứng hỏi.
"Một, một tháng…" Cao Tuấn con m* nó cạn lời, rốt cuộc mạch não của hai người này chạy bằng gì hở trời? Là cậu điên hay hai tên này thật sự có bệnh đây, quả trời sinh một đôi mà..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi