TIỂU TÌNH NHÂN CỦA LÃO BẢN


Mọi thứ cứ như đã được định mệnh an bài từ trước.
"Ảnh Quân, mau đến xem này!" Lương Khê dịch sát sang một bên, chừa chỗ trống bên cạnh.
"Có chuyện gì sao?" Triệu Ảnh Quân đang nấu thức ăn trong bếp, nghe cậu gọi, anh lật đật tắt bếp chạy ra.
Lương Khê hí hửng nói: "Cậu xem phong cách thiết kế này thế nào?"
Tiến tới ngồi bên cạnh Lương Khê, Triệu Ảnh Quân đưa mắt nhìn mấy bức ảnh trên màn hình máy tính: "Anh thích là được."
"Cũng không phải công ty của tôi." Lương Khê bĩu môi, nhấp chuột, chỉ vào một ảnh khác: "Cái này thì sao?"
Đã một tuần trôi qua, Lương Khê không chút nghi ngờ đảm nhiệm vị trí phó giám đốc của công ty, theo như lời cậu nói, một phần là tin tưởng phẩm hạnh Triệu Ảnh Quân, phần còn lại là bản thân Lương Khê vốn chẳng có giá trị gì để người khác lợi dụng.
"Ảnh Quân." Lương Khê lên tiếng.
"Có vấn đề gì à?" Triệu Ảnh Quân đang tập trung thì bị tiếng gọi của cậu đánh vỡ.

"Cậu nói xem… vị tổng giám đốc kia rốt cuộc là người như thế nào?" Lương Khê vẫn luôn thắc mắc, người nọ mở một công ty giải trí lại chỉ thuê Lương Khê toàn quyền điều hành, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng lộ diện, cậu có cảm giác, ẩn dấu bên trong là một bí mật gì đó, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ tìm ra đáp án.

Tình hình trước mắt chỉ cần có việc làm là ổn rồi, còn chuyện khác thì nghĩ sau vậy.
"..." Triệu Ảnh Quân ngây người giây lát, mới trả lời: "Tôi cũng không rõ."
"Thôi bỏ đi." Lương Khê cũng không hỏi tới, lại tìm thêm vài mẫu thiết kế: "Ông ấy cho tôi toàn quyền, thì làm theo ý tôi vậy."
Ông ấy… Triệu Ảnh Quân bị hai từ này làm cho á khẩu, tự mặc niệm là do Lương Khê không biết a, dĩ nhiên người đứng sau là anh rồi.

Ban đầu chính mình lỡ lời nói bản thân không có nhà để về, hiện tại bỗng dưng biến thành thiếu gia nhà tài phiệt, chắc chắn Lương Khê sẽ nghĩ Triệu Ảnh Quân anh là kẻ lừa gạt, tình cảm chưa kịp ánh lửa liền bị dập tắt.
Lương Khê không biết suy nghĩ của anh, vẫn đang chăm chú nhìn màn hình máy tính.
Triệu Ảnh Quân nhìn cậu, nở nụ cười: "Vậy tôi vào bếp đây."
"A… được." Lương Khê nhìn bóng lưng anh đi vào, không nhịn được mỉm cười.
*** *** ***
Tại nhà họ Thẩm, cả gia đình đang quây quần dùng bữa, ông Thẩm ở ngồi vị trí gia chủ, bên phải là bà Thẩm, bên trái là Thẩm Đông Quân cùng vị hôn thê Tống Y Na, đối diện cô là em gái Thẩm Đổng Quân - Thẩm Vũ Kỳ.
"Tiểu Na, ăn nhiều một chút." Bà Thẩm dịu dàng nhìn Tống Y Na, thấy cô thật gầy liền thúc giục cô ăn thêm, nhìn từ góc độ nào cũng thực vừa lòng với đứa con dâu này.

Lại liếc nhìn sang Thẩm Đông Quân, anh từ đầu đến cuối đều ngồi vững như pho tượng, chỉ hoạt động mỗi miệng, bà Thẩm không nhịn được mà càu nhàu: "Đông Quân, con cũng nên chú ý chăm sóc cho Tiểu Na, đừng mãi ăn như vậy."
Nghe vậy, Thẩm Đông Quân mới ngẩng đầu, anh gấp một miếng trứng chiên, Tống Y Na còn tưởng là dành cho mình, định đưa bát sang, trước cái nhìn của mọi người, anh thẳng tay đem nó nhét vào miệng, khen: "Ngon."
"..." Cái bát trong tay Tống Y Na lúc này cũng không biết nên tiến hay nên lùi, sắc mặt đã ngượng đến đỏ bừng.

"Đông Quân!" Bà Thẩm cũng bị anh làm cho tức chết, đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện đến vậy.
"Ring" điện thoại truyền đến âm báo tin nhắn, Thẩm Đông Quân vừa đọc xong liền tức tốc muốn chạy đi, nhưng chỉ vừa đứng dậy, âm thanh nghiêm nghị của ông Thẩm đã vang lên.
"Ngồi xuống!" Đích thị là giọng điệu ra lệnh.
Thẩm Đông Quân vẫn bất động tại chỗ, Tống Y Na vội vàng kéo anh ngồi xuống, lại bị anh hất tay ra.
"Đủ rồi đó!" Thẩm Vũ Kỳ đập bàn đứng dậy, tức giận nói: "Dù gì chị ấy cũng là vợ của anh, trong bụng còn đang mang thai con của nhà họ Thẩm, anh đối xử với người ta như vậy mà được sao?"
"Câm miệng!" Thẩm Đông Quân trầm giọng quát: "Ở đây không có chuyện của em."
Thẩm Vũ Kỳ: "Anh mắng em, em nói sai sao? Anh chính là bị tên bi3n thái kia dụ dỗ, hắn dạy anh cách hành xử với phụ nữ vậy ư?"
"Chát" Thẩm Đông Quân không nói nhiều liền tát cô một bạt tai.
"Anh đánh em?" Thẩm Vũ Kỳ không dám tin người anh trai luôn cưng chiều mình hết mực, lúc này lại ra tay đánh cô: "Anh vì tên bán nam bán nữ đó mà đánh em, hức hức…"
Tống Y Na bên cạnh sững sờ nhìn anh, cơ thể bắt đầu phát run.
"Con điên sao?" Bà Thẩm nhanh chóng ôm Thẩm Vũ Kỳ vào lòng an ủi, quay đầu chất vấn: "Từ nhỏ đến lớn con đều yêu thương nhất Vũ Kỳ, lúc này chỉ vì thằng đàn ông khác mà đánh nó, con điên rồi sao Đông Quân!"
Điên? Thẩm Đông Quân cười lạnh từ đáy lòng, đúng vậy anh chính là phát điên rồi.


Rõ ràng hai người bọn họ đều yêu nhau, lại vì định kiến của xã hội, ánh nhìn của người đời, thậm chí gia đình cũng xem mối quan hệ giữa họ là bi3n thái, là b3nh hoạn, rốt cuộc, phải ép anh đến bước đường cùng sao?
Thẩm Đông Quân muốn mặc kệ tất cả, anh lúc này chỉ muốn đến gặp Tiểu Khê của mình.
"Chỉ cần mày bước khỏi căn nhà này… từ hôm nay trở đi, mày sẽ không còn là con trai của Thẩm gia." Ông Thẩm cũng từ từ đứng dậy, đi đến vỗ vỗ bả vai anh: "Đông Quân à, nghĩ cho kỹ, con rời khỏi nhà, trên người không tiền, không địa vị, tên đó còn nguyện ý bên cạnh con sao?"
"..." Thẩm Đông Quân ấy vậy mà không phản bác, dường như chính anh cũng không chắc chắn khi bản thân nghèo khó, Tiểu Khê sẽ như thế nào?
Ông Thẩm biết, mấy ngày qua Thẩm Đông Quân đều cho người điều tra nơi ở của Lương Khê, ban nãy chắc là đã tìm ra.

Người trẻ ấy mà, suy nghĩ bồng bột, vả lại anh là con trai của ông, ông còn không hiểu rõ sao: "Con suy nghĩ đi."
Thẩm Đông Quân siết chặt điện thoại trong túi quần, đắn đó rất lâu vẫn chọn ở lai..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi