TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Mạc Bắc Chu không lừa cô.

Vân Thanh chạy một mạch, quả nhiên cuối con đường là Đường Hương, trước cửa còn có một người gõ chiêng đếm ngược thời gian.

Vân Thanh bước vào cùng lúc tiếng chiêng vang lên, cô bước vào Đường Hương mà không có chút sai sót nào.

May thật, không tới muộn!

Vân Thanh còn chưa kịp thở phào, đã nghe thấy tiếng mỉa mai chán ghét vang lên phía trước.

“Không có quan niệm thời gian chút nào, cán bản không hề tôn trọng cuộc thi bặc thầy điều chế hương, nên biết đường mà cút đi rồi!”

Vân Thanh nhìn về phía giọng nói cắt lên, thấy Lạc Phi đứng đầu nhóm đó.

Lạc Phi cỏ mái tóc ngắn dài ngang tai gọn gàng, rất khí thế, mà người bình thường thích xòe đuôi như một con công hoa Vân Nghiên Thư lại chỉ lặng yên đứng bên cạnh Lạc Phi, khuôn mặt hả hê.

Vân Thanh bình tĩnh nói: “Nguyên tắc bị loại của cuộc thi đã viết rồi, không cho phép thí sinh điều chình nó?”

Lạc Phi không ngờ rằng cô còn dám cứng miệng: “Cái thứ vô liêm sỉ, bản thân đến muộn, còn dám già mồm!”

“Phi Phi cô đừng tức giận, chị gái tôi trước giờ luôn làm theo ý mình không coi trọng quy tắc.” Vân Nghiên Thư coi như ‘tận tâm’ giúp Vân Thanh giải thích, lại đội cái mũ đến muộn lên đầu Vân Thanh, “chị Vân Thanh, có thể chị tưởng mình chỉ tới muộn vài giây thì không sao…”

Câu nói này như thêm dầu vào lửa.

Ánh mắt Lạc Phi nhìn Vân Thanh càng thêm chán ghét.

Trước khi tới cô ta đã để ý tin tức của Vân Thanh trên các trang mạng, dẫu sao cũng là những người được tuyển thẳng, Lạc Phi vốn tưởng rằng có thề gặp được một đối thủ ngang tài ngang sức với mình, vậy mà không ngờ, đây lại là người con gái mang toàn tiếng xấu.

Cuộc thi bậc thầy điều chế nước hoa có người như vậy, quả đúng là một nỗi nhục!

Lạc Phi lạnh lùng nói: “Nếu đã tới muộn, thì phải hủy tư cách tham gia thi đấu!”

Những thí sinh khác đương nhiên đứng về phía Lạc Phi, hầu hết mọi người đều cảm thấy phẫn nộ, lớn tiếng quát: “Còn không mau cút đi!”

“Đã tới muộn rồi còn mặt dày nói mình đúng giờ!”

“Chúng ta đi tìm cô Amanda, đá con tiện nhân này ra khỏi cuộc thi điều chế hương.”

Vân Thanh trong giây lát trở thành mục tiêu công kích.

Cô một mình đứng đó, xung quanh là những ánh mắt lạnh lùng phẫn nộ, là do họ cố ý.

Vân Nghiên Thư đắc ý trong lòng.

Thậm chí cô ta không cần đích thân ra mặt, chỉ đôi ba câu đã khiến Lạc Phi đứng ra thành người dẫn đầu, đừng nói tới trận chung kết, con tiện nhân Vân Thanh này, hôm nay sẽ bị đá ra khỏi cuộc thi!

Vân Thanh bị đám con gái mắng chửi tới váng cả đầu, cô lạnh lùng, ánh mắt lướt qua, khí chất điềm tĩnh và sự tự tin của cô khiến mọi người ở đó kinh ngạc, có vài người rụt rè, thậm chí bị ánh nhìn của cô dọa sợ lùi xuống nửa bước.

“Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, không chuẩn bị thi, các người còn

cãi nhau ầm ĩ gì nữa?” Amanda ở trước sân khấu nghe thấy tiếng ồn phía sau, liền bước qua đỏ.

Amanda là trưởng ban giám khảo, còn là cô giáo của Lạc Phi, cuộc thi loại lần này cũng là cô nghe theo ý kiến của Lạc Phi.

Lạc Phi lập tức bước lên trước, nói: “Cô Amanda, Vân Thanh tới muộn! Dựa theo luật, nên hủy đi tư cách thi đấu của cô ấy!”

Amanda nghe xong cau mày nhìn sang Vân Thanh, yêu cầu nghiêm khắc với cô.

“Học nghệ trước tiên phải học đức! Vân Thanh tiểu thư, nếu em đã đến muộn, tôi phải làm theo luật, mời em rời khỏi

đây!”

Cuộc thi quan trọng như vậy mà cũng đến muộn, quả nhiên là không coi cuộc thi này ra gì, cho dù người con gái này là một thiên tài hiếm có, nhưng thái độ thế này, cô ta cũng không cần!

Vân Thanh đứng bất động, thẳng lưng đứng đó: “Em không tới muộn.”

Vân Nghiên Thư nói: “Hay hỏi người gõ chiêng trước cửa xem!”

Quả thực, người gõ chiêng đếm ngược thời gian ờ ngoài cửa là người rõ nhất Vân Thanh có đến muộn hay không!

Tắt cả mọi người lần lượt tán thành, công bằng mà nói, Amanda bảo các thí sinh đứng đó chờ, cô đích thân tới hòi.

Vân Nghiên Thư bước tới trước mặt Vân Thanh, không giấu nồi sự đắc ý, rõ ràng trong lòng đã có dự tính.

“Chị, em có lòng muốn giúp chị, nhưng sự thật sẽ thắng ngụy biện…” Vân Nghiên Thư tỏ vẻ thương xót, “Nếu như chị thật sự tới muộn, thì chỉ có thể rút khỏi cuộc thi.”

Cô ta đã chịu bao tủi nhục vì Vân Thanh, lần này để chắc

chắn, cô ta đã mua chuộc người gõ chiêng đếm ngược thời gian trước rồi!

Đợi Amanda hỏi xong quay lại, chắc chắc sẽ công bố hủy đi tư cách dự thi của Vân Thanh trước mặt mọi người!

Vân Thanh không thèm nhìn mặt cô ta, chỉ coi Vân Nghiên Thư như không khí.

Chưa được một lúc, Amanda vẻ mặt nghiêm trọng bước vào.

Vân Nghiên Thư không thế kiềm được sự kích động trong lòng, nóng lòng bước lên phía trước, dáng vẻ vì đại nghĩa quên thân: “Cô Amanda, cô trước giờ không thiên vị, em biết hôm nay chị em tới muộn. Dù cồ có hủy đi tư cách thi của chị! Vân gia cũng sẽ không trách cô!”

Amanda lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Ai nói Vân Thanh tới muộn? Tồi thấy hình như em muốn chị mình rút khỏi cuộc thi mới đúng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi