TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Vân Nghiên Thư nghẹn ngào sắc mặt trắng bệch, cố gắng nở nụ cười: “Cô Amanda, chị tôi tới muộn là sự thật…”

“Cô đâ hỏi người gõ chiêng tính giờ rồi!” Amanda không kiềm chế nồi ngắt lời cô ta, “Vân Thanh đúng giờ chuông đã tới! Cô ấy không hề tới muộn!”

“Cái gì? Ị” Nụ cười trên môi Vân Nghiên Thư hoàn toàn biến mất, cồ ta trừng mắt không thể tin nổi.

Kết quả này, ngay cả Vân Thanh cũng có chút bất ngờ.

Cô cán bản không hề quen người gõ chiêng ngoài cửa kia, hơn nữa vẻ mặt thắng chắc của Vân Nghiên Thư lúc đầu, rõ ràng đã mua chuộc người gõ chiêng từ trước…Vân Thanh đã thầm nghĩ ra cách đối phó.

Nhưng bây giờ, người gõ chiêng lại phản bội lại, nói giúp cho cô…

Vân Thanh đương nhiên khồng tin anh ta có lương tâm như vậy.

Cô suy tư, phía sau chắc phải có lí do nào khác!

Vân Nghiên Thư cố gắng chấn tĩnh bản thân, không từ bỏ: “Nhưng cô Amanda, em tận mắt nhìn thấy chị ấy đã tới muộn!”

Cô ta tốn nhiều tiền như vậy, tên gõ chiêng tới mặt Vân Thanh cũng chưa từng gặp, sao có thể trở mặt chứ?!

Nhất định là cô Amanda bao che cho con tiện nhân Vân Thanh!

Amanda tất nhiên hiểu được ngụ ý trong lời nói của cồ ta, khi đỏ ánh mắt cô lạnh lùng, cất tiếng nói: “Ý của em lẽ nào là tôi bao che cho cô ấy?!”

Lạc Phi ở bên cạnh không nói lời nào.

Amanda là cô giáo của cô ta, cô ta đương nhiên không dám nhảy ra chất vấn.

Hơn nữa khi nãy cô ta chuyên tâm chuẳn bị cho cuộc thi, hoàn toàn không thấy Vân Thanh có đến muộn hay không, tất cả đều là Vân Nghiên Thư nói…Lạc Phi không phải đứa ngốc, thấy có gì không đúng lắm, liền im lặng.

Tới mức này, Vân Nghiên Thư chỉ có thể bỏ mặc tất cả.

“Cô Amanda, chúng em đều nhìn thấy…e rằng lời nói một

chiều của cô không đủ sức thuyết phục, em thấy nên để người gõ chiêng tính giờ tự mình nói ra Vân Thanh có tới muộn hay không, như vậy chúng em mói tin được!”

Amanda sống nửa đời người, quen biết rắt nhiều người, mắt sáng rực nhìn chằm chằm Vân Nghiên Thư, rồi cười khẩy.

“Được, tôi sẽ khiến em tâm phục khẩu phục!”

Cô gọi người gõ chiêng vào trong.

“Lưu Cương, cậu nói rõ, cô ấy rốt cuộc có tới muộn hay không?!” Amanda chỉ tay về phía Vân Thanh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Người gõ chiêng tên Lưu Cương nhanh chóng nhìn sang Vân Thanh, ánh mắt anh ta lo sợ, giống như gặp quỷ vậy.

Vân Thanh còn chưa kịp làm gì, Lưu Cương đã nhanh chóng cúi đầu, giọng nói run rầy: “Không…không có, cô ấy tới đúng giờ, không hề tới muộn…Tôi thấy rất rõ…”

Vân Nghiên Thư nghe được lời này, suýt nữa tức tới hộc máu.

Cô ta đã phải bỏ ra 50 vạn!!

Đúng là cái thử ăn cây táo, rào cây sung!

Cô ta không thể không lao tới túm lấy cồ áo Lưu Cu’O’ng.

“Anh nhìn cho rõ mặt cùa cô ấy!!”

Lưu Cương cũng bị ép tới nôn nóng, vùng ra khỏi tay của Vân Nghiên Thư, cúi đầu lẩm bẩm: “Nghiên Thư tiểu thư, 50 vạn kia tồi trả lại cô, tồi không thể đánh mất lương tâm mà nói dối! Cô ấy không hề tới muộn…”

Vừa dứt lời, mọi người đã ồn ào bàn tán.

“Trời ơi, Vân Nghiên Thư lại dám mua chuộc người gõ chiêng tính giờ, đối phó với chính chị ruột của mình!”

“Không phải họ đã sớm cắt đứt quan hệ chị em rồi sao? vẫn là Vân Nghiên Thư đưa ra! Giờ mỗi câu gọi chị ngọt sớt…đúng là đâm sau lưng!”

“Người con gái này tệ thật…”

Tình thế trong giây lát đã bị đảo ngược.

Vân Nghiên Thư lạnh hết sống lưng.

Cồ ta không thế ngờ được, mình trộm gà không thành lại mất luôn nắm thóc, lại bị Lưu Cương bán đi!

“Anh đừng nói bừa! Tôi đưa tiền cho anh lúc nào!” Vân Nghiên Thư mặt trắng bệch cãi lại, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt chán ghét của Amanda, chân Vân Nghiên Thư lúc đỏ mềm nhũn cả ra, rơi nước mắt, “Cô Amanda, em không có…cô tin em với…”

“Câm miệng! Sau khi thi xong tôi sẽ điều tra chuyện này rõ ràng!” Amanda hoàn toàn không muốn nghe bất cứ lời nào nữa, cô nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở chỗ Vân Thanh 2 giây, rồi cất tiếng nói, “Giờ chính thức bắt đầu cuộc thi! Dựa vào thứ tự tới, xếp đội vào trong!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi