TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Xe cứu thương đưa Phùng Bình Chi đi.

Bữa tiệc Tinh Quang ‘náo nhiệt’ này, cũng đã đến hồi kết.

Vân Thanh ứng phó với mấy ông chủ đã kí hợp đồng với Vân Nghiên Thư, sau này họ cũng là đối tác làm ăn, đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo.

Mấy ông chủ, ai nấy cũng hòa nhã thân thiết, đều hy vọng họp tác thành công với Vân Thanh.

Vân Thanh tươi cười nói: “Họp tác vui vẻ.”

Lúc chuẩn bị ra về, mấy vị giám đốc giàu có quyền lực thay phiên nhau cúi đầu chào tạm biệt Bạc Cảnh Sâm, đang ngồi ở ghế phía sau Vân Thanh chơi điện thoại.

“Cảnh gia, chúng tồi xin phép về trước.” Từng người một đều khom lưng bước ra ngoài.

“Về cẩn thận.”

Bạc Cảnh Sâm chỉ đung đưa ngón tay, thậm chí không cả thèm nhìn, nói qua loa cho xong.

Vân Thanh nghe điện thoại của Tạ Lãng.

“Sếp, tôi không thấy Vân Nghiên Thư ra ngoài.” Hắn canh chừng ở ngoài đường, đợi mãi vẫn không thấy Vân Nghiên Thư đâu.

Vân Thanh đoán, có lẽ cô ta đã được Mục Từ đón.

Cô lạnh nhạt nói: “Không sao, không cần theo dõi cồ ta nữa.”

Qua đêm nay, Vân Nghiên Thư sẽ không còn cơ hội trở mình ở Bắc Thành.

Không nói tới ai khác, chì riêng mấy ông chủ bỏ ra hàng triệu để đấu giá sẽ không để cô ta yên, tiền chỉ là chuyện nhỏ, mất đi thể diện mới là chuyện lớn! Họ bị một đứa ất ơ quay vòng vòng, tuyệt đối không thể bỏ qua!

Vân Thanh đặt điện thoại xuống, nhìn xung quanh.

“Tìm ai?” Bạc Cảnh Sâm khi nãy còn mất tập trung, bây giờ đã cất điện thoại, đứng dậy.

“Mạc Bắc Chu.” Vân Thanh thành thật trả lời, cô cảm nhận được khi nghe cái tên “Mạc Bắc Chu”, Bạc Cảnh Sâm càng thêm lạnh lùng.

“Cô có hứng thú với cậu ta?”

“Thay vì nói có hứng thú, cô tò mò về hắn.” Vân Thanh nghi hoặc khẽ cau mày, “Tôi luôn cảm thấy, mình dường như quen biết hắn…”

Hình như rất lâu trước đây đã từng quen biết, nhưng cô không nhớ ra.

“Hoắc phu nhân cũng thật bác ái.” Bạc Cảnh Sâm giọng điệu châm chọc, có chút cảm giác thù địch, lại giống như đang ghen.

…Không đúng, anh ta có gì mà ghen chứ?

Vân Thanh cạn lời.

Nhân lúc mấy vị giám đốc vây quanh niềm nở trò chuyện cùng Bạc Cảnh Sâm, Vân Thanh đi ngay về phía sau sân khấu, tìm lại cuốn bí kíp điều chế hương.

Thật ra cô không đề ý tới món đồ này, với tài nảng thiên bẩm về phương diện điều chế hương, cô hoàn toàn không cần tới bí kíp.

Nhưng cuốn bí kíp này vô cùng quan trọng với Khương Như Tâm.

Khương Như Tâm đã từng hỏi cô rất nhiều lần, có thể lấy lại cuốn bí kíp không…

“Cô không cỏ mắt à! Đôi giày mấy tràm tệ của tôi!” Bỗng nhiên, một giọng nói bực tức cay nghiệt vang lên phía ngoài cửa sổ.

Vân Thanh nhìn ra phía ngoài, là một khu vườn nhỏ.

Ánh tráng và ánh đèn sáng rực, thế nên, chỉ thấy một người con gái đang giận dữ, cô nhìn rất rõ.

—Liễu Từ

Một diễn viên điện ảnh, Vân Thanh mơ hồ nhớ, vài năm trước đây hình như cô ta rất nồi tiếng, sau đó, không biết tại

sao dần hết thời. Giờ chỉ là diễn viên tuyến hai, tuyến ba.

Nhưng gia cảnh Liễu Từ rất tốt, bển Bắc Thành do nhà cô ta xây dựng, giàu có lại thêm danh tiếng, mới được mời tới bữa tiệc tối nay.

Gương mặt khí chất tuyệt đẹp, dần trở nên chua ngoa, nhìn trừng trừng cô gái mặc đồng phục phục vụ trước mặt.

“Nói đi! Cô bị câm à! Giẫm vào chân tôi cũng không biết xin lỗi?!”

Quả nhiên đa số minh tinh đều hai mặt.

Vân Thanh nheo mắt, từ góc của cô, chì có thể nhìn thấy dáng người cao gầy của người phục vụ kia.

Cho dù mặc bộ đồng phục phục vụ, cũng có thể thấy dáng người thon thả, khí chất xuất chúng…

Vân Thanh không muốn lo chuyện bao đồng, cũng không thích nghe lén, định rời đi, thì nghe thấy cô gái kia cất tiếng.

“Liễu Từ, nhiều năm như vậy, cô chơi mãi trò này không chán sao? Muốn sỉ nhục tôi, cứ nói thẳng.”

Vân Thanh dừng bước, thấy thích thú.

Người phục vụ này quả nhiên không phải người bình thường.

Liễu Từ khí chất khi nãy trong giây lát đồi mặt, chế nhạo: “Chút ngạo mạn này của tôi có là gì so với Nghê Hoan cô năm đó chứ? Nhưng giờ không còn giống trước nữa, một người con gái đã từng ngồi tù, lại còn có con tìm việc không dễ dàng gì nhỉ? Giờ quỳ xuống lau sạch giày cho tôi, tôi có thể nghĩ tới việc không phản ánh nữa, để cồ giữ được cồng việc…!”

Liễu Từ chưa dứt lời, đã kêu lên thảm thiết.

Nghê Hoan không chỉ không cúi xuống lau giày, cô còn nhấc gót giày cao 5cm, giẫm mạnh lên mặt giày của cô ta.

“Nếu đã biết tính cách của tôi, thì đừng tới kiếm chuyện với tôi.”

Nghê Hoan chì nói mỗi câu này rồi quay người rời đi.

Liễu Từ ở sau lưng nhếch nhác kêu la: “Con tiện nhân mày đứng lại cho tao! Tao nói cho mày biết, nếu như Lục Kỳ Hữu biết được mày đã ra tù, chắc chắn sẽ để mày sống không bằng chết!!”

Nghe thấy tên ‘Lục Kỳ Hữu, Nghê Hoan lạnh sống lưng,

xương cụt ớn lạnh, cô ta không quay đầu, lạnh lùng nói: “Vậy cứ đế hắn làm.”

Nghê Hoan đi lướt qua mà không hề ngoảnh lại.

“Nghê Hoan?” Vân Thanh gọi tên cô ta.

Ánh mắt cô ta có sự phòng bị lạnh lùng.

Vân Thanh nhìn rõ gương mặt của Nghê Hoan.

—Ngũ quan tinh tế sắc sảo, giống như dùng bút vẽ vậy.

Vân Thanh lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cô ta.

“Mất việc, cứ tới tìm tôi.”

Vân Thanh cẩn thận, nói xong đã bước đi.

Nghê Hoan nhìn chằm chằm bóng lưng cô một lúc, rồi cắt tấm danh thiếp đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi