TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Vân Thanh đi thẳng về phía sau sân khấu, nhưng nghe giám đốc Du đang thu dọn đồ đạc nói, cô biết cuốn bí kíp không có ờ đây!

“Sao lại không có ở đây?” Vân Thanh cau mày, “Vậy nỏ ở đâu?”

Giám đốc Du có ý nhắc nhỏ’ cô: “Hoắc phu nhân, hay là cô nên tới hỏi Cảnh gia.”

Vân Thah:

Tên biến thái đỏ lại tính kế với cô!

Vân Thanh hít một hơi thật sâu, chỉ đành bỏ số điện thoại của Bạc Cảnh Sâm ra khỏi danh sách chặn.

Đúng lúc đỏ, có cuộc điện thoại từ Bạc Cảnh Sâm, giống như đã tính toán trước.

“Hoắc phu nhân không nõ’ xỏa tên tôi khỏi danh sách chặn?” Giọng đùa pha trò của người đàn ông, thật sự rất phiền.

Vân Thanh định nói lý với anh ta: “Cảnh gia, cuốn bí kíp

điều chế hương không có giá trị gì với anh, nhưng với tôi nó rất quan trọng. Anh có thể trả lại nó cho tôi không?”

“Được.” Bạc Cảnh Sâm tốt một cách lạ thường, “Tôi đợi cô trước cửa.”

Vân Thanh cất điện thoại đi, vội vàng tới cửa chính phòng tiệc.

Nhưng, cánh cửa vừa mở ra, cô sững sờ trước tình hình ở bên ngoài.

Chì thấy Bạc Cảnh Sâm đang đứng một mình trên thảm đỏ, anh ta mặc bộ vest đen có hoa ván màu tối, tựa như một vị thần giáng trần.

Trước mặt anh, là một đám phóng viên bị bảo an giữ lại bên ngoài, họ la hét, gọi tên “Cảnh gia”… vô số ống kính hướng về phía Bạc Cảnh Sâm, ánh đèn chớp nháy liên tục.

Không chỉ phóng viên…còn cỏ những khách mời chưa ra về, tranh lên phía trước lấy điện thoại chụp Bạc Cảnh Sâm.

Khi này chẳng khác nào trời đắt đang đảo lộn, chỉ vì người đàn ông trước mặt…

Vân Thanh chưa từng thấy ai khoa trương như vậy, trong

nháy mắt, cô nghe được rất nhiều tin đồn liên quan tới Bạc Cảnh Sâm, những thứ đáng sợ liên quan tới Tập đoàn Đế Vương…nhưng những thứ đó đều chỉ là hư vô, vả lại mấy lời bịa đặt đều rất khoa trương, còn thêm Bạc Cảnh Sâm, trong mắt cô chỉ là một tên biến thái đáng ghét…Thế nên, cô không hiểu, “Cảnh gia” cách xưng hô này, đại diện cho một thế lực vô cùng đáng sợ phía sau…

—Mãi tới, khoảnh khắc này.

Bạc Cảnh Sâm quay người lại, đưa tay về phía cồ.

Giờ khắc này, sự ồn ào xung quanh tựa như thủy triều ập tới rồi lại lắng xuống, bốn phía, yên lặng lạ thường.

Vân Thanh nghe thấy rõ ràng, giọng nói của Bạc Cảnh Sâm từ sau lớp mặt nạ vang lên.

Anh ta nói: “Vân Thanh, qua đây.”

Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, anh không dùng giọng điệu trêu đùa, gọi cô là Hoắc phu nhân.

Anh ta gọi cô là Vân Thanh.

Dường như cố ý để tất cả mọi người trong hội trường nghe thấy, nghe và nhìn thật rõ, người con gái lọt vào mắt xanh

cùa anh là ai!

Vân Thanh đứng hình, cau mày.

Vào lúc cô không đề phòng mở cánh cửa, gương mặt cô đã bị vô số máy ảnh chụp lại rõ ràng…Giờ chạy, cũng không còn kịp nữa.

Hoắc Cảnh Thâm nhất định sẽ nhìn thấy, người ở Bắc Thành đều sẽ hoài nghi mối quan hệ của cô và Bạc Cảnh Sâm…

Vân Thanh nắm chặt lòng bàn tay, giây phút đó, cô rất ghét Bạc Cảnh Sâm, cô thật sự không hiểu, tên biến thái này tại sao lại muốn trêu đùa cô như vậy!

Phía sau không còn đường lui, trước mặt là thảm đỏ, trong mắt Vân Thanh đỏ là vực thẳm…

Mà Bạc Cảnh Sâm đích thân đẩy cô xuống.

Anh ta chậm rãi bước tới, cầm đôi bàn tay lạnh ngắt cứng đờ của cô, kẻo cô tới trước mặt mọi người.

Vân Thanh thậm chí không nhận ra, nhiệt độ cơ thể của Bạc Cảnh Sâm đã hạ xuống, tay anh ta vừa lạnh vừa khô.

“Cảnh gia, anh và Vân tiều thư có quan hệ gì?” Những phóng viên hàng đầu can đảm hỏi.

Vân Thanh nói trước: “Chì là bạn bè…”

“Nhìn không ra sao?” Bạc Cảnh Sâm hiếm khi hòa nhã, ôn tồn nói, “Tôi đang theo đuối cô ấy.”

Vừa nói xong, cả hội trường chìm vào im lặng vài giây, sau đó, vô cùng ồn ào.

Sau khi Bạc Cảnh Sâm nói lên tấm lòng của mình, Vân Thanh ngay cả weibo cũng đều thành Hoắc phu nhân!

Ai cũng biết, cô chính là người phụ nữ đã có chồng…

Bạc Cảnh Sâm có thân phận gì, mà khua chiêng gióng trống công khai theo đuối người phụ nữ đã kết hôn!

Vân Thanh cảm nhận rõ, sự ngưỡng mộ, đố kị, khinh thường trong những ánh mắt xung quanh…Vào cái thời đại chê nghèo này, được người đàn ông như Bạc Cảnh Sâm theo đuổi, như thể ông tròi ban ơn!

Cô ngay cả nụ cười giả tạo cũng không cười nổi.

“Bạc Cảnh Sâm…” Vân Thanh cắn răng nghiến lợi, “Sẽ có ngày tôi giết anh!”

Cô rất ít khi có cảm xúc tiêu cực, chỉ có vài lần, đều là do tên khốn này khiêu khích.

Bạc Cảnh Sâm im lặng một lúc, rồi cười nhạt.

“Tôi đợi.”

Giọng điệu còn có chút mong chờ.

Cái tên điên này!

Phía ngoài đám đông, một người mặc bộ vest hồng đang đứng trong góc.

Mạc Bắc Chu trầm lặng nhìn Vân Thanh trên thảm đỏ, cúi xuống nhìn bàn tay, từng giọt máu nhỏ xuống dọc theo đầu ngón tay, đôi mắt xanh lam của hắn dần đỏ rực…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi